Mặc dù Thẩm An Nhiên đã mất đi trí nhớ nhưng cô vẫn cứng đầu như trước, nhưng mà điều này lại khiến cho cô càng thêm tràn trề sức sống hơn.
Lệ Đình Phong thắt dây an toàn cho cô, sau đó anh cúi người nhìn mặt cô: “Em còn giận anh sao?”
Thẩm An Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Lệ Đình Phong biết rõ, vì mất đi trí nhớ mà cô không có cảm giác an toàn, anh hỏi cô: “Chẳng lẽ em không muốn nhanh nhanh trở về nhà để nhớ lại được chuyện gì sao?”.
Đam Mỹ Sắc
“Nhưng em cảm thấy Sài Gòn rất thân thiết, vốn dĩ em còn muốn để anh đưa em đến nơi xảy ra vụ tai nạn xe kia, nói không chừng một khi bị kích thích, em có thể nhớ lại được chuyện gì đó.”
“Bác sĩ nói rằng, bây giờ, trong tình trạng này, em không được phép chịu bất cứ đã kích nào, nếu không em sẽ trở thành một kẻ ngốc mất”
Thẩm An Nhiên: Từ Sài Gòn bay đến thành phố Giang Nam phải mất bốn tiếng đồng hồ.
Sau khi Thẩm An Nhiên giận dỗi được mười phút thì cô đã ngủ gà ngủ gật giống như con gà con đang mổ thóc rồi.
Lệ Đình Phong cẩn thận hạ thấp chiếc ghế xuống, sau đó anh gọi tiếp viên hàng không lấy một tấm chăn để đắp lên người của Thẩm An Nhiên.
Tuy Thẩm An Nhiên hay giận dỗi nhưng khi ngủ được hai tiếng đồng hồ thì cô sẽ quên bén chuyện này đi, sắc mặt cô ửng hồng, ánh mắt hiếu kỳ nhìn ra bầu trời bên ngoài: “Đến nơi rồi sao?”
“Còn khoảng hai tiếng nữa, em có đói không? Để anh gọi tiếp viên hàng không chuẩn bị bữa ăn”
Thẩm An Nhiên lắc đầu đáp: “Em không đói, em muốn uống nước ép hoa quả”
“Được”
Lệ Đình Phong gọi tiếp viên hàng không đến, sau đó anh đặt một ly nước ép hoa quả cùng với cốc cà phê: “Em có muốn xem bộ phim mà anh đã đặt cho em không?”
Vừa nói xong thì anh đã đi ấn nút.
Thẩm An Nhiên đưa tay ra giành trước: “Tự em làm được, anh đừng chăm sóc em nhiều quá, em chỉ bị mất trí nhớ thôi, cũng không phải trở thành người chậm phát triển trí tuệ.”
Huống