Lệ Đình Phong giống như nghe thấy có cái gì đó trong tim mình bỗng nhiên vỡ tan.
“Thẩm An Nhiên…Thẩm An Nhiên… Nước mắt làm nhòe đi †ầm nhìn của anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm An Nhiên, gọi tên cô hết lần này đến lần khác, cố gắng đánh thức cô dậy.
Lúc anh khóc không phát ra tiếng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt.
“Sao em không nói với anh, em bị ung thư dạ dày.
Sao em lại nói dối anh!” Đầu óc anh hỗn loạn, sợi dây duy nhất giữ lấy anh đã đứt hoàn toàn, đau đến mức khó thở.
Trong căn phòng ICU yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của Lệ Đình Phong, nặng nề và bi thương.
Họ không bao giờ biết rằng, tiếng khóc kìm nén của một người đàn ông lại có thể bi thương đến vậy, giống như có thể khóc hết nỗi đau trong lòng.
Nhân viên y tế ở đây có chút không đành lòng, Lệ Đình Phong điên cuồng vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, vẻ ngoài bình tĩnh của anh chọc một phát liền vỡ tan.
Bây giờ an ủi gì cũng vô dụng, Thẩm An Nhiên nằm xuống đã đè xuống sự kiêu ngạo của anh.
Lệ Đình Phong đang khóc, nhưng anh không cảm thấy gì cả.
Chỉ thấy trên mặt lành lạnh, anh đưa tay chạm vào, mới nhận ra mình đã rơi nước mắt từ bao giờ.
Anh nhìn vết nước mắt trên đầu ngón tay, thật lâu sau vẫn không khỏi bồi hồi.
Trong trí nhớ của anh, lúc anh khóc như thế này là ngày bố mẹ anh qua đời.
Nơi này đầy sự tuyệt vọng bị đè nén, khiến anh có chút sợ hãi không muốn ở lại, nhưng anh không thể rời đi, anh phải túc trực ở đây đến khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại.
Anh cắn chặt răng, cố gắng xoa dịu cơn đau quặn thắt trong tim.
Lệ Đình Phong đứng lên, hai chân tê dại, trước mắt đen kịt xông thẳng lên đầu, anh chậm rãi chống tay lên đầu giường mới đứng vững được.
Một lúc lâu sau, Lệ Đình Phong hỏi: “Cô ấy sẽ tỉnh lại đúng không?” Không phải là đang hỏi, mà là đang xác nhận.
Bác sĩ sững sờ một lúc, gật đầu nói: “Nếu ý thức muốn sống sót của bệnh nhân mạnh hơn, không chừng sau này có thể sẽ hồi phục.” Anh ta nói câu này rất khéo léo.
Dù sao thì cơ hội tỉnh lại của người thực vật quá thấp, hơn nữa Thẩm An Nhiên còn bị ung thư dạ dày,