“Tôi không vào, tôi chỉ ở đây xem thôi” Ở đây có cửa sổ có thể nhìn thấy được tình hình ở bên trong.
Y tá không có thời gian để ý đến anh, sau khi thấy anh đứng yên tại chỗ thì vội vàng đưa túi máu vào trong.
Lệ Đình Phong nhìn Thẩm An Nhiên đang được cấp cứu bên trong.
Cả người cô cắm đầy các thiết bị, cảnh tượng trước mắt không phải là cảnh tượng tối đó anh đã nằm mơ hay sao?
Vài vị bác sĩ đứng quanh Thẩm An Nhiên, căn phòng này được cách âm, nên Lệ Đình Phong không thể nghe thấy gì, nhưng thị lực của anh tốt, có thể đọc được khẩu hình miệng.
Anh mơ hồ nhìn thấy một bác sĩ đang mấp máy môi nói: “Bệnh nhân tắt thở rồi”
Lệ Đình Phong nhìn thấy những chữ này thì đờ ra.
Anh sững sờ nhìn Thẩm An Nhiên đang được các bác sĩ ép tim vây quanh.
Lúc một người đau khổ cùng cực, cơ thể sẽ tự động kích hoạt chức năng bảo vệ, cả người dường như co lại, rụt cổ chui vào một lớp vỏ cứng, mất đi phản ứng với mọi thứ bên ngoài.
Lệ Đình Phong giống như một cỗ máy cũ kĩ, xuất hiện sự cố kẹt máy.
Rất lâu sau, anh đột nhiên lao tới đập cửa kính như điên, run giọng hét lên: “Thẩm An Nhiên!”
Động tĩnh ở đây quá lớn, bác sĩ và y tá đã sớm chú ý đến chỗ này.
Thấy anh đập cửa sổ thì lập tức đi đến khống chế anh, nói anh không được làm phiền những người đang làm cấp cứu bên trong.
Lệ Đình Phong giống như nghe không vào, sụp đổ quỳ xuống mặt đất, lẩm bẩm trong vô thức: “Thảm An Nhiên tắt thở rồi, anh cho tôi gặp cô ấy, cho tôi gặp cô ấy…”
“Anh vào cũng vô dụng.”
Anh bị khống chế nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào “cánh cửa sinh tử”, nước mắt lưng tròng chảy xuống.
Anh gọi đi gọi lại tên của Thẩm An Nhiên đến khàn cả giọng.
Xung quang trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào nặng nề và bức bối của Lệ Đình Phong, giống như đang khóc hết tất cả đau khổ trong lòng.
“Nếu Thẩm An Nhiên không sống được, vậy tôi phải làm sao?”
Không ai đáp lại anh, Lệ Đình Phong vô cùng đau khổ, anh chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng.
Anh nhìn vị bác sĩ đang khống chế mình, yếu ớt cầu xin đối phương có thể cho anh một lời an ủi.
Việc cấp cứu