Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Cái này không phải giao dịch (1/2)


trước sau

Chương 2: Cái này không phải giao dịch (1/2)
Anh đang muốn mở miệng hỏi dò, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn lại là DA gọi tới.
"DA, xảy ra chuyện gì?"
Trong điện thoại truyền đến giọng tràn ngập áy náy của DA "Tư Thần xin lỗi nha, ngày hôm qua em nhận được lời mời của Milan, bọn họ muốn mời em làm người mẫu then chốt. Tối ngày hôm qua tám giờ liền bay đến Milan, anh biết đó, làm người mẫu then chốt là giấc mơ và mục tiêu của em từ đó cho tới nay, em không muốn bỏ mất cơ hội này, anh tha thứ cho em có được hay không? Đúng rồi, tối hôm qua em tặng cho anh một món quà, xem như là bồi thường, anh có hài lòng hay không?"
"Quà?" Ánh mắt Doãn Tư Thần chìm xuống, liếc mắt nhìn cái người phụ nữ khoác áo tắm đang không hiểu ra sao tìm Triệu Trạch Cương ở trong khắp phòng bên kia, đáy mắt có chút ý vị không rõ.
"Đúng rồi, cái món quà này là em ngàn chọn vạn chọn. Cô ta vẫn là trinh nữ nha cảm nhận, tối hôm qua có phải là cũng không tệ lắm hay không?" DA cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi.
"Đương nhiên không tệ, có một bạn gái tỉ mỉ săn sóc như thế, làm sao mà tệ được chứ? Nếu em thích làm người mẫu như vậy, vậy thì ở Milan biểu hiện cho tốt đi." Doãn Tư Thần nói xong câu đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, Cố Hề Hề đã lật tung rồi cả phòng đều không có tìm được Triệu Trạch Cương, cô đã không cách nào bình tĩnh!
Cô vậy mà ngủ cùng một người đàn xa lạ không hiểu ra sao cả một buổi tối, sau này cô còn mặt mũi nào lại đi tìm Trạch Cương đây.
Nước mắt cứ như thế rơi xuống, cô ngồi xổm ở góc tường, không hề có một tiếng động nức nở, căn bản cũng không có để ý tới người đàn ông vẫn ánh mắt phức tạp nhìn xem cô.
Doãn Tư Thần thu hồi điện thoại di động, mặc kệ người phụ nữ này đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiển nhiên cô cũng không phải tới bồi mình, món quà mà DA tặng có thể cũng không phải cô ấy. Thế nhưng, chẳng cần biết cô ấy là ai, chuyện đã xảy ra hôm nay, nhất định không thể nói ra ngoài.
Anh tìm tới áo khoác, lấy tờ chi phiếu ra, xoạt xoạt viết xong sau đó xé xuống, nhiều tiền như vậy, dù sao cũng đã đủ phí cấm khẩu rồi chứ?
"Tùng tùng tùng. . ." Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên, "Doãn tiên sinh chào ngài, tôi là nahn6 viên phục vụ khách sạn, đưa bữa sáng cho ngài."
Doãn Tư Thần nhíu nhíu mày, đặt chi phiếu lên giường liền đi mở cửa.
Bữa sáng cực kỳ phong phú, Doãn Tư Thần nhìn người phụ nữ trong góc một chút, nói "Trước tiên tới dùng cơm."
Kết quả, người phụ nữ vẫn đang khóc. Doãn Tư Thần cũng không có nhiều lời, liền bắt đầu tự mình ăn, vừa ăn vừa nói "Chuyện tối ngày hôm qua, tôi sẽ cho cô một câu trả lời, tôi cho cô năm triệu, chuyện của chúng ta, cô không thể nói cho bất luận người nào."
Lúc này, Cố Hề Hề đột nhiên mà ngẩng đầu lên! Cô khiếp sợ nhìn cái người đàn ông xa lạ này, cái gì mà năm triệu? Anh ta coi cô là đi bán mình sao?
Người đàn ông này không biết vì sao đuổi Trạch Cương đi, chạy đến trong căn phòng này làm mình. . . Bây giờ lại còn muốn cho cô tiền để sỉ nhục cô. . .
Cố Hề Hề càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, dù cho cô thật sự bị “ấy”, cô cũng kiên quyết sẽ không cần số tiền kia.
"Anh yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài."
Cô làm sao có khả năng sẽ nói ra ngoài được chứ!
Yên lặng nhặt một đống quần áo lên, xoay người đi tới phòng rửa tay.
Nhìn mình trong gương tóc tai ngổn ngang, hai mắt đỏ chót, thế mà chật vật như vậy. Thật không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy.
Lúc Cố Hề Hề rời đi, Doãn Tư Thần còn đang tao nhã ăn bánh mì nướng, tựa hồ đối với việc cô rời khỏi cũng không để ý, chỉ là tấm chi phiếu kia, lẻ loi nằm ở trên giường, cũng không biết là đang giễu cợt ai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện