Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Cùng nhau ăn cơm (1/2)


trước sau

Chương 10: Cùng nhau ăn cơm (1/2)
Người bên cạnh cũng đưa khăn tới cho Cố Hề Hề, Cố Hề Hề đưa tay nhận lấy, lau lau tay rồi trả lại đối phương, đối phương cũng dựa theo thói quen của Doãn Tư Thần, sau khi liên tiếp chà lau ba cái khăn lông mới kéo mở cái ghế cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chỉ có thể ngồi ở đối diện Doãn Tư Thần, do dự một lát nói "Kỳ thực anh có thể không cần đến."
Doãn Tư Thần tao nhã lau khóe miệng một chút, trả lời nói "Ở một khắc tôi làm ra quyết định kỹ càng kết hôn với cô đó, việc này cũng đã là nghĩa vụ của tôi, đương nhiên, cũng chỉ là nghĩa vụ."
Cố Hề Hề đương nhiên hiểu ý tứ của Doãn Tư Thần, cô cũng không lại lập dị, yên lặng ăn đồ ăn mà đầu bếp chia cho mình.
Doãn Tư Thần liếc mắt nhìn thấy, giọng điệu lạnh nhạt nói "Cô đã ăn ba miếng cá hồi."
Sau khi đầu bếp nghe được, lập tức làm rơi mất đĩa cá hồi.
Cố Hề Hề có chút dở khóc dở cười "Tôi ăn cái gì cũng phải quan tâm sao?"
"Tôi đương nhiên mặc kệ cô ăn cái gì, nhưng đứa trẻ trong bụng cô lại không thể không quan tâm." Doãn Tư Thần trực tiếp ngẩng đầu nói với đầu bếp "Nấu canh sâm bổ dưỡng lại đây cho cô ấy."
Cố Hề Hề vừa định nói không cần, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại dãy số phía trên, đáy mắt trong nháy mắt lóe qua một tia tâm tình bi thương.
Cầm điện thoại di động qua, ngược lại đặt ở trên mặt bàn, tiếng chuông trong nháy mắt biến mất.
"Tại sao không nghe điện thoại?" Khóe mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần nhếch lên một cái.
Cố Hề Hề cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn "Một cuộc điện thoại không liên quan mà thôi."
Cuộc điện thoại không liên quan? Nếu không liên quan, cũng có thể làm cho cô lộ ra ánh mắt bi thương như thế sao?
Doãn Tư Thần chỉ là giương mắt nhìn Cố Hề Hề một chút, lại cái gì cũng không tiếp tục nói nữa.
Hai người chỉ là yên tĩnh ăn cơm.
Sau khi Doãn Tư Thần ăn cơm xong liền ngay lập tức rời khỏi, chờ sau khi các đầu bếp dọn dẹp dĩa ăn, lúc này Cố Hề Hề mới cầm lấy điện thoại di động, trên đó đã có mấy cái cuộc gọi nhỡ.
Nhìn cái tên quen thuộc trên đó, Cố Hề Hề cảm giác được trong lòng mình đúng là ngũ vị tạp trần.
Từ ngày đó sau khi ngủ sai người rồi, mình liền cũng không còn tiếp nhận một cú điện thoại nào của Triệu Trạch Cương, không có trả lời anh một tin nhắn nào.
Thái độ của mình cũng đã rõ ràng như thế, tại sao anh còn không chịu từ bỏ? Tại sao còn muốn lần lượt làm bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra gọi điện thoại cho mình, nói chuyện thú vị ở nước ngoài với mình?
Lẽ nào anh liền chưa từng hoài nghi mình đã thay đổi?
Tại sao?
Nếu như anh cũng theo đó mất tích thì thật là tốt biết bao? Như vậy, có lẽ mình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng liên tiếp hai tháng, mỗi ngày anh ấy đều sẽ gọi điện thoại cũng đều sẽ gởi tin nhắn lại đây, sau đó mình nhìn dáng vẻ anh tự mình nói với chính mình, lòng như đao cắt.
Đến buổi tối, Doãn Tư Thần tới đây. Theo thường lệ, một đám đầu bếp đi theo đưa cơm.
Có lẽ là buổi chiều tâm tình không tốt, Cố Hề Hề không có khẩu vị gì.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề một chút "Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Cố Hề Hề lắc đầu một cái "Không phải, tôi không có đói bụng."
Doãn Tư Thần khẽ cau lông mày đẹp đẽ, duỗi tay phải một cái, lập tức có người đưa một cái bát sứ tinh xảo Cảnh Thái Lam cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần múc một chén tổ yến, chủ động đưa tới bên mép Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề sững sờ, cô tuyệt đối không ngờ rằng Doãn Tư Thần vậy mà sẽ chủ động đút cô ăn!
"Đứa bé này tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ thất nào, ăn đi!" Không thể nghi ngờ ra lệnh, phá hoại hết thảy ảo giác kiều diễm.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện