Hợp Đồng Hôn Nhân: Bác Sĩ Lạnh Lùng Em Yêu Anh

Chương 30: Tôi Cảm Thấy Ghê Tởm."


trước sau

Advertisement

An Hạ lái xe về đến nhà, dìu anh vào phòng ngủ, còn cô thì đi lấy thuốc. Cô đặt Lăng Hạo nằm sấp lại rồi vén áo anh lên. Đằng sau lớp áo hiện lên một mảng đỏ ửng vì bị phỏng. Cô xót xa, bôi thuốc thật nhẹ nhàng vào đó.

Thuốc đi đến đâu thì anh khẽ run lên một cái. Sau khi xong việc, cô vén áo xuống, chỉnh sửa tư thế lại cho anh rồi đi ra ngoài. Thở hắt ra một cái, cô ngồi suy nghĩ thẩn thờ. Ngày mai, cô dự định sẽ về Lâm gia, vì công ty của mẹ cô đã sắp phá sản rồi nhưng cô lại không muốn về đó. Một nửa muốn về, một nửa lại không muốn về, phải làm sao đây chứ.

" Làm gì mà thẫn thờ ở đây." Lăng Hạo đi ra khỏi phòng từ lúc nào, còn cốc đầu cô một cái khiến cô giật mình.

" Vết bỏng đó của anh không sao chứ." An Hạ tỉnh bơ hỏi. Anh đang uống nước, cố nuốt ngụm cuối cùng rồi bình thản lên tiếng.

" Có cái vết bỏng nhỏ tí đó mà cô cũng làm quá lên."

" Lăng Hạo, ngày mai..tôi muốn về Lâm gia." An Hạ khó xử lên tiếng, vì lần trước cô cũng về Lâm gia kết quả là bị đánh đến tơi tả, mất gần nửa cái mạng. Kể từ đó, Lăng Hạo không cho cô nhắc đến Lâm gia một lần nào nữa. Anh vừa nghe đến Lâm gia đã tối sầm mặt, lần trước cô bị như vậy anh đã đau lắm rồi, giờ nhận ra mình đã yêu cô, nếu có chuyện gì chắc anh cũng chết mất.

" Cô về đó làm gì." Anh lạnh giọng

" Tôi muốn về để lấy lại công ty trước khi nó phá sản." Đến nước này An Hạ đành nói sự thật.

" Một khi đã đi thì đừng quay về nữa." Anh đặt chai nước vào tủ lạnh rồi phun ra một câu thản nhiên. An Hạ đương nhiên là hiểu tâm trạng của anh bây giờ. Cô biết Lăng Hạo thích cô, anh không muốn cô xảy ra chuyện nên không muốn cô về Lâm gia, chuyện này An Hạ biết rõ hơn ai khác. Khẽ thở dài, cô đi đến vòng tay qua hông rồi ôm anh thật chật.

" Tôi biết là anh vô cùng lo lắng cho tôi, nhưng về việc này thì trước sau gì tôi cũng phải về hết nên anh cho tôi về đi." Ngước mắt nhìn, cô thấy anh vẫn bình thản không nói gì. Khẽ nhón chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn, tay vòng qua sau cổ ôm anh thật chặt. Tuy kĩ thuật hôn của cô còn kém nhưng không đến nỗi là không sử dụng được. Cô kết thúc nụ hôn ở môi rồi mạnh dạn hôn lên má, mắt, mũi, miệng của anh cả yết hầu đang lên xuống một cách bất thường cô cũng không bỏ qua. Lăng Hạo thấy cô chủ động như vậy cũng không nói gì nhưng cành ngày càng thấy nóng trong người, trán lấm tấm mồ hôi, yết hầu lên xuống bất thường. Thấy cô vì muốn về nhà mà làm mọi chuyện như thế này khiến anh có cảm giác bài xích. Đẩy cô ra xa, Lăng Hạo lạnh giọng.

" Cô thích đi đâu thì đi, đừng làm mấy chuyện này. Tôi cảm thấy rất ghê tởm." Dứt lời, anh đi vào phòng, để lại An Hạ đang đứng đơ người. Anh vừa nói gì, anh cảm thấy cô rất dơ bẩn sao? Tim cô như bị ai sát muối, nó đau vô cùng. Cô cũng thích anh cơ mà, có ai bị người mình thích nói là dơ bẩn thì vui vẻ đâu. Không biết từ lúc nào, mắt cô hơi cay cay. Đây là lần đầu tiên cô khóc vì anh, vì một người ngoài vừa quen được mấy tháng. Đứng thẫn thờ một lúc, An Hạ lấy áo khoác rồi đi ra khỏi nhà.

Trong phòng, anh cảm thấy mình cũng có lỗi vì hơi lớn tiếng nhưng khi cô làm vậy anh vô cùng chán ghét nhưng không hiểu tại sao. Không phải anh thích cô sao? Hay anh chỉ coi cô là một người thay thế. Lấy ra từ trong hộc bàn một tấm ảnh, anh nhìn chằm chằm vào nó. Trong ảnh là một người con gái rất đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt bồ câu long lanh ngấn nước. Khuôn mặt đúng chuẩn tỉ lệ vàng, đây là người yêu cũ của anh- Tô Nhiễm Nhiễm nhưng cô ta đã bỏ anh đi theo một người đàn ông khác vô cùng giàu có. Khoảnh khắc ấy anh vô cùng đau lòng, khó khăn lắm anh mới thích lại một người nên anh không muốn mất cô. Khẽ thở dài anh cất tấm ảnh đó đi rồi đi ra nhà bếp. Căn nhà trống không một bóng người, chắc cô lại giận anh nữa rồi. Cảm thấy mình hơi có lỗi anh vội vàng chạy đi tìm cô.

Lúc này An Hạ đang ở trong một quán kem, đây là quán mà cô rất thích ăn. Mỗi khi có chuyện buồn cô đều đến đây nên dần dần cũng trở thành người quen.

" An Hạ, đến rồi hả? Hôm nay muốn ăn vị gì nào." Chủ quán vô cùng vui vẻ vì thấy cô đến. An Hạ cười cười rồi nói.

" Đủ loại luôn." Chưa đầy 5 phút sau, kem của cô đã được mang đến, lấy muỗng múc một miếng rồi cho vào miệng. Vị thanh ngọt của vani đúng là làm người ta thấy sản khoái. Cô ngồi đó từ từ ăn ly kem. Nhìn qua bàn bên cạnh thấy đôi tình nhân kia đang vui vẻ làm sao, An Hạ cảm thấy có chút tủi thân. Nếu anh không nặng lời nói cô là dơ bẩn thì cô sẽ không đi như vậy nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, cô cũng thật dơ bẩn khi làm như vậy. Cười nhạt một cái, cô tính tiền rồi ra về. Vì không muốn chạm mặt anh nên cô ngủ ở phòng bên cạnh, cô khóa chặt cửa không cho anh lẻn vào. Lăng Hạo tìm khắp nơi không thấy cô đâu thì thất vọng quay về nhà, thấy túi xách ở trên bàn thì biết chắc cô đã về nhà. Lăng Hạo mừng rỡ chạy vào phòng nhưng không thấy ai, mở cửa phòng bên cạnh thì lại không được nên anh biết cô đang ở trong đó.

" An Hạ, mở cửa."

" An Hạ, tôi sai rồi, cô mở cửa đi"

.........

Đập cửa một hồi lâu vẫn không thấy tiếng trả lời, Lăng Hạo thất vọng đi về phòng ngủ của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện