Hợp đồng hết hạn

Chương 22: Nghĩa vụ của người vợ.


trước sau

Advertisement

Câu hỏi này ai hỏi cô cũng được, chỉ duy có lúc Bùi Úc hỏi cô, trong lòng cô cảm thấy rất trống rỗng.

“Không mà.” Cô cúi đầu, chẳng có chút sức thuyết phục nào. Bùi Úc vòng tay ôm lấy eo cô, ánh mắt anh dõi theo đôi mắt cô.

“Muốn ở nhà mình không?” Anh hỏi cô, “Cách đây cũng không xa lắm, mỗi ngày lái xe đến trường quay cũng được.”

“Không cần đâu, ở chỗ này là được rồi, một mình em đặc biệt như thế không tốt lắm.”

“Ừm.” Anh buông cô ra, quay người đi đến chỗ ghế ngồi sinh hoạt trước cửa sổ.

Anh tới gần, cô né tránh ánh mắt anh, anh đến ngồi bên kia cô, ánh mắt cô ngược lại lại đóng ở trên người anh, nhìn chằm chằm.

Thấy cô nhìn mình, anh ngoắc tay: “Em đến đây.”

“Khả Vọng, em còn nhớ chúng ta kết hôn bao lâu rồi không?” Gọi cô đến trước mặt, Bùi Úc cười như có như không hỏi.

“Nửa tháng?” Khương Khả Vọng không có khái niệm gì, cô chỉ biết lúc công việc lù bù lên, thời gian trôi qua như thoi đưa.

Bùi Úc giơ tay lên: “Là 51 ngày.”

Anh nhớ rõ ràng như thế.

“Sau khi kết hôn, đã 51 ngày em chưa về nhà.” Bùi Úc dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, ngước mắt nhìn liền biến thành nhìn thẳng mắt, “Cần anh nhắc cho em biết nghĩa vụ của người vợ à?”

Khương Khả Vọng lắc đầu, ngược lại anh nở nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Cách một lúc, lại nói cô: “Buổi tối đi ăn cơm với đạo diễn Chu, là gia yến.*”

*Gia yến: tiệc trong nhà.

Khương Khả Vọng vừa mới nói một chữ “được”, anh đã đưa tay nhéo mặt cô: “Em đúng là đồ lừa đảo.”

Cô còn chưa kịp ngộ ra hai chữ “lừa đảo” này, anh đã sát lại gần, mút lấy môi cô.

“Đây là lợi lãi.”

Đến nhà của Chu Tư Phàm là bằng xe của anh. Nói đến cũng thấy hơi xấu hổ, phim của đạo diễn Chu còn chưa quay, cô đã có quan hệ riêng cọ xát mấy bữa cơm rồi. Mà Chu Tư Phàm quả là EQ hơn người, cái cớ lần này cũng là muốn đón tiếp Khương Khả Vọng.

“Khả Vọng, cố lên nhé.” Chu Tư Phàm ngữ trọng tâm trường nói với cô, “Quý trọng lấy cơ hội lần này, diễn thật tốt cho những người kia xem.”

Thời gian trước khi ảnh tạo hình của “Như khói” tung ra ngoài, biết được Khương Khả Vọng cầm vị trí nữ chính, mà đây vốn là một tài nguyên mà mọi tiểu hoa đán đều mơ ước, nên đám fan hâm mộ nhao nhao trên mấy diễn đàn giải trí, náo loạn gây ra không ít tiếng vang.

Chu Tư Phàm khen cô: “Tôi thấy cô thích hợp với nhân vật này, cô đứng trước ống kính cảm giác rất tốt, lúc quay chương trình yêu đương kia tôi đã nhận ra rồi.”

“Ngài còn xem chương trình thực tế của cháu ạ?” Khương Khả Vọng hơi ngạc nhiên, đạo diễn Chu này đã bạc tóc nửa đầu rồi, xem ra đạo diễn như này cũng phải bắt kịp thời.

“Chương trình thực tế của cô rất nổi tiếng, không muốn xem cũng không được.” Chu Tư Phàm quay đầu nhìn Bùi Úc, cười, “Tiểu Bùi sao lại chịu để Khả Vọng đi quay chương trình yêu đương thế, không ăn giấm à?”

Bùi Úc nâng ly rượu lên cụng ly với ông ta, anh đã qua khoảng thời gian đó rồi, nhắc đến việc này cũng chỉ cười một tiếng.

Lúc trước khi chia tay hơi chủ quan, cho rằng cô chỉ muốn giải sầu một chút thôi, ai ngờ được đảo mắt một cái đã cả gan đi quay chương trình thực tế về yêu đương rồi. Biết Khương Khả Vọng là khách quý của chương trình, suýt chút nữa anh đã cạch mặt với bên sản xuất rồi, ngay cả biệt thự cũng không thèm cho mượn nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hợp đồng cũng kí xong rồi, không có khả năng trái lại với điều lệ, còn không bằng tiếp tục cho mượn, hào phóng mượn, cuối cùng là đầu tư thêm vào. Tóm lại, sắp xếp cho cô nằm dưới mí mắt của anh cũng còn tốt chán so với việc cho cô ở nơi anh không biết mà làm loạn.

Bốn người mỗi người một trầm tư riêng, bà Chu nhớ tới vị thiếu nữ thiên tài đàn Cello kia: “Miểu Miểu sao lại không đi cùng thế?”

Khương Khả Vọng lấy đũa gắp một miếng gà, chậm rãi bỏ phần da ra, nghe thấy Bùi Úc nói: “Cơ thể không tốt lắm.”

“Ồ… thế đã đi khám bác sĩ chưa?” Bà Chu theo bản năng lo lắng hỏi.

“Đã khám mấy lần rồi ạ, bây giờ cũng không tệ lắm ạ.”

“Bệnh gì thế?” Chu phu nhân nghe xong, không hiểu rõ lắm, “Nghiêm trọng lắm à?”

“Kiểm tra thì không có vấn đề gì, tâm bệnh thì tương đối nghiêm trọng,” Bùi Úc nói, “tuổi dậy thì nên rất phản nghịch ạ.”

“Ồ…” Vợ chồng Chu là đinh khắc nhất tộc, chưa từng nuôi trẻ con, nghe cái này cũng cái hiểu cái không, chỉ có đáp, “Cái này phải chú trọng thật tốt.”

“Con bé vẫn còn đang tiếp tục điều trị với bác sĩ tâm lý à?” Lúc lên xe, Khương Khả Vọng hỏi.

Anh uống không nhiều, chỉ uống chút với Chu Tư Phàm, hơi say, ngồi dựa vào ghế ngồi hơi nâng mí mắt: “Gần đây đã có thể giống như bạn bè đồng lứa mặc quần áo bình thường rồi.”

Cũng là có chuyển biến tốt, Khương chỉ thuận miệng hỏi một chút, bỗng nhiên tay bị anh nắm lấy.

“Để ý con bé lắm à?” Ngón tay che mặt anh lại, phần mắt cũng che lại, phần lõm xuống là hốc mắt mềm mại, phần cao cao nổi lên là sống mũi thẳng tắp và xương lông mày.

Khương Khả Vọng tay mò nửa gương mặt anh, vô thức nói: “Cũng không phải thế.”

Bình thường cũng không ở cùng cô gái đó, ngoại trừ mấy lần gặp gỡ đều bị chặn bên ngoài, cũng không có gì đặc biệt đã lòng phiền hà cả.

Chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ hơi hiếu kì, cô gái này đã từng trải qua việc gì mới có thể hình thành tính cách kì quái như thế.

Bùi Úc sẽ không để cho con bé như thế, ngay cả Khương Khả Vọng cây lệch tán như thế anh vẫn còn có thể bẻ về được mà.

“Sang năm sẽ đưa ra nước ngoài rồi, nhẫn nại thêm chút nữa.” Bùi Úc khi hơi say ở đáy mắt luôn có một thứ chán nản, anh cầm tay cô, hơi dùng sức. “Đừng về khách sạn em nhé.”

Khương Khả Vọng muốn rút tay về, thôi được rồi, cứ để anh cầm.

Thế là, họ về biệt thự ở Cửu Long của anh, vừa xuống xe, anh đã nắm tay cô đi lên lầu. Khương Khả Vọng nhớ căn biệt thự này và cái ở Bắc Kinh bố cục trái nhau, nhắc anh, “Ngược.”

Bùi Úc xem xét hai bên, rồi đi sang hướng ngược lại, kéo cô vào phòng ngủ.

Cô biết mình lần này trốn không thoát, dứt khoát chiếm lấy quyền chủ động, hành động trước anh một bước, nhón chân lên hôn môi anh.

Cô chủ động như thế nhưng anh cũng không nóng vội, đứng đó không động đậy mặc cô trêu chọc một hồi. Ngay lúc cô đang hoài nghi về cuộc đời, anh bỗng ôm chặt lấy cô, xoay một vòng, để cô dựa vào tường, đè ép thân cô nặng nề.

Nửa năm trời chưa làm, động tác của Bùi Úc rất mạnh mẽ, mỗi một lần va chạm đều như nói cho cô rằng anh rất đói vậy. Anh chiếm vị trí trên, đồng thời đụng chạm cô, liếc nhìn cô bằng ánh mắt cực kì lạnh.

Cô chịu không nổi, bị ánh mắt này làm đến chết đi sống lại.

“Em thế này có tính là về nhà không?” Sau khi kết thúc rồi, cô gối lên vai anh hỏi.

“Tính.”

Rất tốt, 51 ngày, cái kỷ lục này chắc sẽ không bị phá đâu nhỉ.

“Thế có tính là hoàn thành(tường tận) nghĩa vụ của vợ rồi không?”

“Tính.” Vừa “yêu” nhau xong nên Bùi Úc nói chuyện luôn rất lười biếng, không tình nguyện nói nhiều, nhưng vẫn nói thêm hai chữ: “Nhưng vẫn chưa tận.” Vẫn chưa đủ tận hứng (thoải mái, sung sướng).

Cô là vay nặng lãi, để trả hết được chỉ sợ còn cả một quãng thời gian dài dằng dặc.

Khương Khả Vọng ngược lại rất muốn cho anh tận hứng, chỉ là có tâm mà không có lực, nằm sấp ở trên người anh nửa ngày không có động tĩnh. Nhắm mắt lại một cái vừa mở mắt ra bình minh đã lên rồi.

Trước khi ngủ và sau khi ngủ dậy là hai tư thế hoàn toàn khác nhau, cô nằm sát ở một góc giường co rúm lại, hơi lăn sang bên làm suýt chút nữa đã rơi xuống đất, may Bùi Úc nhanh chóng kề sát sau lưng kín kẽ quấn lấy cô.

Ngày đầu tiên quay phim không thể đến muộn. Cô chậm rãi đặt chân xuống đất, vừa chạm đất người đằng sau kia đã tỉnh lại, cô quay đầu nhìn anh, một dáng vẻ cau mày rầu rĩ hết sức không vui, chắc lại vì giấc ngủ bị gián đoạn.

“Mấy giờ rồi.” Bùi Úc hỏi.

“Năm giờ.” Cô đi xuống giường nhặt quần áo lên, “Em đi trước nhé.”

Sau đó bị kéo lại một cái: “Em định như thế này mà đi à?”

Đương nhiên là vẫn phải rửa mặt, chải đầu, chỉnh trang lại đàng hoàng rồi.

Khương Khả Vọng đang nghĩ thay rồi giặt sạch quần áo, đã bị anh kéo đến phòng cất quần áo, từng dãy nhãn hiệu vẫn chưa bị xé. Lần trước cô ở nơi này bị rơi xuống nước không có quần áo để thay, phải dùng máy sấy sấy khô, anh liền sắp xếp người ta đặt một phòng để quần áo trong phòng ngủ này.

Cô chỉnh chu xong hết rồi bước xuống lầu, vào phòng ăn thì thấy anh ngồi đó, không ăn điểm tâm mà chỉ lột mấy quả trứng luộc, anh lột mấy quả, trên mâm đã có vài quả trứng trần truồng mập trắng nằm lăn lóc rồi. Buổi sáng cô chỉ ăn lòng trắng trứng để giảm béo.

Bình hoa trên bàn cắm mấy nhành hoa bách hợp tươi, người hầu kéo ghế ra để Khương Khả Vọng ngồi xuống. Sau đó bộ đồ ăn được dọn đến trước mặt cô, sữa bò trắng được rót từ trong ấm vào ly thủy tinh, óng ánh sáng long lanh.

Khương Khả Vọng ăn uống vội vàng, sữa bò cũng một hơi uống cạn, vừa đặt ly thủy tinh xuống mặt bàn đã vội chạy ra bên ngoài, anh đi theo phía sau: “Chạy được mấy bước này thì tiết kiệm được mấy giây đồng hồ của em? Cẩn thận viêm ruột thừa bây giờ.” Lại là giọng điệu giáo huấn quen thuộc của anh.

Hai người vẫn ngồi chung xe, mới sáng sớm nên cũng không đông xe cộ lắm, lái xe một đường thẳng tưng, trong lúc vô ý ngân điệu hát dân gian. Cô nhìn thấy bảng chỉ dẫn đường, thấy qua hai giao lộ đã đến rồi, nói với Bùi Úc: “Thả em xuống ở chỗ này đi, em tự đi bộ đến.”

Bùi Úc dùng tiếng Quảng Đông lặp lại lần nữa với lái xe, cô nghiêm trang giải thích với anh: “Dừng ở cửa đoàn làm phim sẽ bị thấy mất, mà thế sẽ có người hiểu lầm là em đi theo tay nhà giàu nào.”

Anh xụ mặt, không chấp nhận lí do lí trấu này.

Lúc trước khi họ chưa chia tay nhau, cô rất thích được thế này, nhưng khi đó cô sẽ không nói như thế, mà là mang một bộ mặt tỏ ra phiền não, cười gian xảo nói với anh: “Sẽ có người hiểu lầm em là bà xã nhà anh mất.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện