Hợp Cửu Tất Phân

Chương 43: .::: Quà sinh nhật :::


trước sau

Advertisement

Cái nóng cuối tháng Sáu đã oi ả hơn bao giờ hết, Du Chu với Thiệu Vinh tự ý biến mất hơn nửa tháng khiến bố Thiệu giận sôi máu, song mẹ Thiệu thì hết sức bình tĩnh, bà còn trấn an ban thư kí đang lo sốt vó của Thiệu Vinh: “Cứ xem như nó hưởng tuần trăng mật sớm đi.”

Ban thư kí có thể nói gì nữa đây, chỉ đành tiếp tục gánh việc hộ sếp thôi.

Lần thứ hai họ nghe thấy tin tức liên quan tới Thiệu Vinh là trong một livestream về chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Lúc ấy chủ tài khoản đang đạp xe trên đường cái dọc quanh bờ biển nào đó, bóng lưng của hai anh chàng điển trai xa lạ bỗng lọt vào camera, phần bình luận bay[1] đều kích động bảo:

– Quay quay quay! Quay họ đê!

[1] Khi xem video nếu bật chức năng bình luận bay thì bình luận nó sẽ chạy ngập màn hình như này, nói chung hiểu nôm na là nhắn tin bình luận trực tiếp trên màn hình livestream.

Chủ tài khoản cũng cảm thấy cặp đôi này cực kì điển trai, bèn dời camera nhắm ngay hình ảnh cả hai đương đạp xe đằng trước.

Sau khi đến một quảng trường trống trải nồng đượm nét đẹp phương Tây, hai anh chàng phía trước dựng xe vào vách tường đầy rẫy tranh phun sơn, người đeo ghi-ta lên, người lấy giá vẽ ra. Đất nước này xem như thân thiện với người Hoa, chỉ là hiếm khi có người Hoa nào trình diễn ngoài đường phố, ai nấy lướt ngang qua cũng khá là bất ngờ, họ không khỏi dừng chân xem thử.

Cậu trai ôm ghi-ta sở hữu ngoại hình xinh xắn, ngọn gió thổi rối làn tóc mướt của cậu ta, lạ thay che khuất chẳng đặng đôi mắt đen láy ngời ánh sao nọ. Cậu ta nhoẻn môi cười nhìn người thương đương ngồi trước giá vẽ, cất giọng hát vang khúc tình ca giàu làn điệu Trung Hoa. Cậu trai này rõ ràng thuộc tuýp người hướng nội e thẹn, song lại trình bày khúc ca triền miên và sinh động ấy trước mặt đám đông rất lưu loát, bầu không khí như thể nhuốm mật ngọt bởi giai điệu êm tai mà cậu ta đàn.

Chàng trai ngồi trước giá vẽ cũng tập trung quan sát người thương của mình, chàng ta vẽ khuôn mặt cậu trai cười rạng rỡ tỉ mỉ từng nét. Đám đông đứng vây quanh đều lơ đễnh phiêu theo bản tình ca tươi tắn được chấp bút bằng thứ ngôn ngữ của họ, cảm giác chẳng mấy mà mình sẽ thuộc lòng nó mất thôi.

Thế là chủ tài khoản tình cờ quay được toàn cảnh một ca khúc sẽ nổi tiếng trong một thành phố, kế đó dẫn tới độ thảo luận xôn xao trong nước.

Fandom T thần hãy còn im hơi lặng tiếng, vì T thần của các cô đã mai danh ẩn tích cả tháng trời rồi. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, các cô – từ việc có thể đi xem liveshow thần tượng phải chứng kiến quản lí rồi người nhà thần tượng liên tiếp dính bê bối, nếu bảo không thất vọng nhất định là giả. Nhưng sao nỡ trách T thần được, T thần vốn dốc hết lòng dạ cống hiến cho âm nhạc, anh ta chẳng phát hiện những chuyện mà quản lí và gia đình làm là rất bình thường.

Fan trung thành kiên trì bình luận dưới weibo T thần:

– T thần, tụi em vẫn luôn chờ anh trở về.

– Tụi em biết toàn bộ không dính dáng gì đến T thần hết.

– T thần, tụi em chờ sản phẩm âm nhạc mới từ anh.

Ai ngờ chưa chờ được ca khúc mới của T thần, lại chờ được tình yêu của bạn trai cũ T thần. Cuộc tình này cũng chẳng phải tin mới mẻ gì, tất cả mọi người đều biết việc họ hẹn hò với nhau lúc Thiệu Vinh đứng cản trước xe ngang nhiên đối diện cánh phóng viên rồi. Về mối tình đầu đã kết thúc từ mười năm trước của T thần, tiếc nuối có, đau lòng có, song không ai phá bĩnh trong topic “Đôi chim cu lang thang” cả, họ đều hết sức dịu dàng chúc phúc: “Cả hai nhất định phải bên nhau lâu dài đó!!!”

Thiệu Vinh và Du Chu quay lại khách sạn, mặt trời sắp khuất núi, ánh chiều tà giăng kín mặt biển nơi xa, cũng giăng kín chuỗi căn hộ xây hướng về phía biển. Hắn kéo Du Chu nằm ườn trên ghế xô-pha, đoạn cầm thiết bị bắt đầu chơi game. Cả hai vừa tiến vào đã nghe thấy hai tiếng “Gâu gâu”, là một đồng đội đương nói chuyện trong trong kênh tổ đội —— mới nghe là biết ai liền!

“Mẹ, mẹ lại kéo Béo Ú đi chơi game nữa hả?” Thiệu Vinh nhếch mép hỏi, bọn họ phải đi du lịch khá lâu nên cũng chẳng thể gửi Béo Ú ở cửa hàng thú cưng mãi được, chính vì thế mẹ Thiệu đã đón nó về nhà chăm rồi.

Thiệu Vinh và Du Chu từng xem hình ảnh hiện tại của Béo Ú: Không những bị vỗ béo ú na ú nần, mà còn mặc áo khoác đỏ au thêu hoa văn vàng óng, nom y hệt sắp đám cưới vậy.

Có lẽ thân làm bà đều thích cho cháu trai mặc áo đỏ chăng.

Chậc, kể từ khi nghe nói Béo Ú biết chơi game thì mẹ Thiệu cũng bắt đầu nghiện game rồi, hễ tan tầm là lo kéo Béo Ú đi chơi game xả hơi ngay, đôi lúc thấy họ online còn rủ họ tổ đội chung nữa, cực kì xì tin.

Tổ đội một nhà bốn người ba đời có thành tích cuối cùng thê thảm tột độ, Thiệu Vinh quang minh chính đại xáp tới thỏ thẻ với Du Chu: “Lần sau chúng ta đừng cho họ chơi chung, đúng là đếch sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!”

Mẹ Thiệu mắng: “Anh nói ai là đồng đội ngu như heo hả? Tôi là mẹ của hai người, Béo Ú là con trai hai người, anh không gánh thì ai gánh?”

Tưởng gánh team dễ lắm chắc? Thiệu Vinh nhanh chóng tìm thằng bạn cũ, kế đó tìm tuyển thủ chuyên nghiệp nhờ dắt mẹ Thiệu và Béo Ú vượt ải. Hắn gạt phăng mẹ ruột và con trai sang một bên, kéo Du Chu rời khỏi game, biểu cảm rặt vẻ xin thứ cho kẻ bất tài: “Chả biết ai đốc thúc mẹ học đòi chơi game nữa.”

Du Chu đáp: “Có lẽ mẹ chỉ muốn dành thêm thời gian cho anh thôi.”

“Muộn rồi.” Thiệu Vinh dửng dưng nói. Mười lăm tuổi đương là thời kỳ phản kháng, cái độ tuổi dễ chống đối bố mẹ nhất. Nếu là mười năm trước ắt hẳn hắn sẽ hớn hở nhảy cẫng cả lên, còn giờ mười mấy tuổi rồi ai thèm chơi với mẹ nữa!

Du Chu muốn khuyên nhủ đôi câu, song không biết nên mở lời kiểu gì, cuối cùng đành bảo: “Mẹ rất tốt.”

Thiệu Vinh chứng kiến Du Chu tỏ vẻ chân thành, hắn tức tốc đè cậu xuống dưới thân. Trọng lượng của cả hai khiến ghế xô-pha hơi lõm xuống, Thiệu Vinh hết sức dễ dàng vây hãm cả người Du Chu trong ngực. Khởi binh hỏi tội rằng: “Hừ, khai mau, anh quen tôi là vì tôi tốt hay mẹ tôi tốt hả?”

Du Chu: “…”

Thiệu Vinh thấy Du Chu còn nghiêm túc cân nhắc như thật, bèn cay cú cắn một phát lên cổ Du Chu.

Du Chu bị đau trừng hắn.

Thiệu Vinh tích cực đặt câu hỏi: “Hôm nay là sinh nhật tôi đó, anh chuẩn bị quà gì cho tôi rồi? Đừng nói là viết vài bài hát thôi chứ? Anh chả có tí thành ý nào hết.”

Du Chu cứng họng ngay, cậu không mua nổi đồng hồ sang trọng hay siêu xe đắt tiền Thiệu Vinh thường dùng. Cậu chỉ mua một chiếc cà vạt tặng hắn, nhưng giờ Thiệu Vinh lại chẳng cần mấy thứ như cà vạt nữa, mỗi ngày Thiệu Vinh đều chạy đây chạy đó cùng cậu, đâm ra toàn mặc đồ đôi thoải mái thôi.

Nếu lấy món quà này ra chắc chắn Thiệu Vinh sẽ nổi đóa, bởi trong nhận thức của hắn, bản thân hắn chỉ mới mười lăm tuổi, cần cà vạt làm cái quái gì. Du Chu mua xong cũng phát hiện chẳng ổn lắm, nhưng cậu lại ngại trả đồ. Du Chu thực sự không khéo trong chuyện tặng quà cáp đâu.

Du Chu chữa cháy: “…Em còn nướng bánh ga-tô cho anh nữa.”

Thiệu Vinh sực nhớ cái bánh ga-tô thơm ngọt mềm mại mình ăn hồi sáng, nhân tiện nhớ luôn nụ hôn chào buổi sáng còn thơm ngọt mềm mại hơn gấp bội, mình mẩy hắn bắt đầu nóng phừng phừng. Hắn khẽ hôn tai Du Chu, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Ứ đủ, muốn gạt tôi chỉ với một bài hát một cái bánh hả? Tưởng tôi là trẻ con chắc?”

Du Chu: “…”

Thưa anh Thiệu mười lăm tuổi, anh đúng là trẻ con đấy ạ.

Thiệu Vinh tiếp tục khởi binh hỏi tội: “Tôi hiểu rồi, anh mua quà cho ‘Tôi’.”

Cơ thể Du Chu đông cứng.

Thiệu Vinh lầm bầm hai câu: “Dám chắc bài hát mà anh viết là cho ‘Tôi’ mười mấy năm sau, quà cũng mua cho ‘Tôi’ mười mấy năm sau luôn, anh chả tặng tôi nổi bất cứ thứ gì vào ngày sinh nhật tôi ư?” Khoảng thời gian này Thiệu Vinh nên hôn cũng hôn rồi, nên ôm cũng ôm rồi, mỗi tội chưa tiến thêm một bước thôi. Thật ra hắn muốn cắm vào lắm, nhưng Du Chu không chịu phối hợp, hắn cũng đâu có dám hấp diêm cậu. Hắn chỉ là tên gà mờ thôi, ngộ nhỡ hại cậu vào bệnh viện thì tính sao đây? Rõ ràng ngủ chung với vợ rồi mà vợ vẫn chẳng cho mình bum ba la bum, Thiệu Vinh nghẹn tới độ sắp nổi khùng, nói láo nói liên phút chốc thì lòi đuôi ngay, “…Anh phải tặng mình cho tôi!”

Mang tai Du Chu thoắt cái đỏ bừng. Cậu lắp ba lắp bắp hỏi: “…Anh, anh biết ấy ấy ư?”

Là đàn ông sao có thể nói không biết? Hắn nhớ đến gã bạn trai cũ gây xôn xao khắp các trang mạng của Du Chu, bèn trưng vẻ mặt bình tĩnh bốc phét: “Dĩ nhiên là tôi biết, chả phải chém gió chứ tôi quen lắm bạn trai hơn anh nhiều, bàn về kinh nghiệm nhất định đếch thua anh đâu!”

Du Chu chẳng rõ là Thiệu Vinh vừa bước vào tuổi mười sáu đương gạt cậu, hay là Thiệu Vinh tuổi hai mươi sáu đương gạt cậu nữa. Song tính cậu vốn không ham truy cứu mấy vụ này, nghĩ bụng suốt dạo vừa qua Thiệu Vinh đều mặc cơ hội tốt mà cố gắng hạn chế đụng chạm cậu, cậu cũng hiểu cứ tiếp tục như vầy thì không ổn. Mặc kệ có nhớ hay không, chẳng phải người trước mắt đều là Thiệu Vinh hay sao?

Du Chu đáp: “…Vậy em đi tắm trước.”

Thiệu Vinh nhìn Du Chu bước vào phòng vệ sinh, trong lòng vui mừng khôn xiết. Đây là đồng ý đó! Dầu gì Thiệu Vinh cũng là người từng trải qua tuổi dậy thì, chưa ăn thịt lợn bộ chưa thấy lợn chạy chắc? Hắn hiểu tổng thể nên làm thế nào từ lâu rồi. Hắn vọt vào phòng ngủ ngó tới ngó lui, chẳng thấy bao cao su đâu hết, bèn nói to với Du Chu đương trốn trong phòng vệ sinh: “Tôi ra ngoài mua đồ tí nhé.”

Đồ bản thân dùng thì tốt nhất bản thân nên tự đi mua, suy cho cùng mấy thứ như kích thước chỉ mình mới rõ ràng nhất. Thiệu Vinh khoái chí lắc lư đi mua “Sản phẩm giường chiếu”, chủ shop là một dân bản xứ niềm nở, biết được hắn sắp có trải nghiệm lần đầu tiên bèn giới thiệu rất nhiều sản phẩm trợ hứng dễ dùng. Thiệu Vinh sảng khoái trả tiền, ôm cả vali đầy ụ phóng về khách sạn.

Tình cờ bấy giờ Du Chu vừa tắm xong đi ra, thấy Thiệu Vinh mua cả đống đồ, cậu vội chạy lại vào phòng vệ sinh khóa trái cửa.

Thiệu Vinh đứng bên ngoài gân giọng lên rống: “Ớ, anh trai, sao anh chui vào trong đó?!”

Du Chu trả lời: “Anh, anh vứt hết chúng đi.”

“Ô kìa, anh cũng biết chúng là gì à?” Thiệu Vinh trưng bộ mặt vô tội, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Chả phải tôi muốn mua đâu, là bà chủ giới thiệu đấy, tôi chỉ mua có vài món, mấy thứ linh tinh này đều là quà đi kèm.” Thấy cửa phòng vệ sinh vẫn khóa trái, Thiệu Vinh đành bất đắc dĩ giữ lại vài món, kế tiếp quẳng cái vali ra khỏi cửa phòng rầm rầm, hô với bên trong, “Được rồi được rồi, ném hết rồi, anh ra đây đi, anh không ra tôi phá cửa xông vào đó.”

Du Chu: “…”

Thiệu Vinh đon đả dỗ cho Du Chu ra khỏi phòng vệ sinh, lúc lên giường tự dưng chẳng biết bắt đầu từ đâu trước. Sau khi cúi xuống hôn đôi môi Du Chu, hắn bỗng phát hiện Du Chu cũng đương căng thẳng. Rõ ràng cả hai đã sớm quen thuộc từ cơ thể tới tâm hồn nhau, thế mà giờ đây lại có một loại cảm giác thân mật tựa như lần đầu tiên vậy.

Thiệu Vinh ngẫm phút chốc, vờ làm tay già đời có vẻ không giúp ích gì cho mình, chi bằng ăn ngay nói thẳng, còn tranh thủ chiếm được quyền lợi. Tay Thiệu Vinh sờ mó eo Du Chu, khàn giọng mở lời: “Tôi muốn thú tội với anh một điều.”

Du Chu thấp thỏm nhìn hắn.

Thiệu Vinh trung thực khai sạch bách: “Thực chất tôi chưa làm với ai hết, đây là lần đầu tiên của tôi, những lời lẽ ban nãy chỉ nhằm hù dọa anh thôi. Tôi thấy hơi nhục nếu nói cho anh biết chuyện tôi còn zin, nên mới lừa anh là tôi giàu kinh nghiệm lắm.”

Du Chu: “…”

Đây đúng là chuyện mà Thiệu Vinh sẽ làm. Nói thật, nếu chẳng phải hôm ấy Thiệu Vinh tiết lộ sự thật cho cậu, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng Thiệu Vinh chưa từng lên giường với bất kì ai đâu.

Đương nhiên, cậu cũng chưa thử cùng kẻ khác bao giờ, chả tài nào so sánh nổi rốt cuộc kĩ thuật của Thiệu Vinh có tốt hay không.

Bởi dầu sao Thiệu Vinh sẽ chẳng để cậu chịu đau, càng sẽ chẳng để cậu bị thương.

Du Chu nói: “Thế chúng ta ——”

Thiệu Vinh còn khuya mới để Du Chu có cơ hội thốt ra từ “Lần sau hẵng làm”, hắn quang minh chính đại vòi phúc lợi: “Tính sao bây giờ? Tôi không biết nên làm kiểu gì hết, anh dạy tôi thử xem.” Hắn lén la lén lút luồn tay vào quần áo Du Chu nhéo mấy lượt, xáp đến hôn vành tai Du Chu chút đỉnh, rất chi là hiếu học mà đặt câu hỏi: “Chu ca, tay em nên sờ chỗ nào đây?”

Hết chương 43


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện