Bây giờ chỉ cần có dựa theo định vị có sẵn thì đám tiểu đệ có thể dễ dàng xâm nhập Tây hồ.
Một canh giờ sao bên dưới Tây hồ xuất hiện thêm một đàn cá kiếm vô cùng bá đạo, mấy thanh niên này chuyên đi phá làng phá sớm, đập phá cướp bóc khắp nơi, ngoại trừ hang ổ của yêu thú cấp cao ra thì chó gà cũng không tha.
Bảo vật của yêu thú cấp cao đều được bọn chúng đánh dấu, động vào là biết, không cẩn thận sẽ dẫn đến xung đột, lúc đó mấy tên chủ nợ kia kéo đến thì toang.
- Tài nguyên nơi này so với Vương thành cũng không kém.
Sâu bên trong cấm trận, nơi nhiệt độ cao có rất ít yêu thú tiến vào, yêu thú vào được đều là huyền cấp trở lên, hoàng dược đối với bọn này hầu như là vô dụng nên nơi đây còn nhiều vô cùng.
Lý Tinh nhìn một con ốc đang gặm một góc linh dược gần đó, trong lòng thầm kêu lãng phí, loài ốc này không phải yêu thú nhưng có lớp vỏ cứng có thể cách nhiệt rất tốt nên vào được nơi này.
- Gặp nhau là duyên, để ta độ người một đoạn.
Bầy kiếm ngư tản ra xung quanh bắt đầu thăm ngàn, Lý Tinh nhìn thủy vực phía xa nơi đó có một bức tường bằng bóng nước, hàng vạn bong bóng nước từ dưới đáy hồ nổi lên như một nồi nước đang sôi, giờ thì hắn đã hiểu ra lớp sương ở trên mặt hồ làm sao mà có được.
Mấy ngày sao học viên lần lượt quay trở lại chỉ còn 4 tên vẫn ở trong rừng thí luyện, Đường Vân đã bắn pháo hiệu ra lệnh cho bọn chúng trong vòng 1 ngày phải trở về điểm tập kết.
- Các ngươi ở đây nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ trở về.
Lý Tinh nhìn nhị công chúa rời đi, ánh mắt chuyển qua tiểu cổng chúa thấy nàng đang cười nói gì đó với Tử Nghiên.
- Lần này Đường Hi thật sự tức giận rồi.
Hắn vừa ngồi nướng ốc vừa suy ngẫm, mấy đêm nay thu hoạch được không ít thứ tốt nhưng trong lòng như thiếu đi một thứ gì đó làm cho hắn không thể vui vẻ như lúc trước.
Ở một nơi khác, Đường Hi trò chuyện cùng Tử Nghiên, vẻ mặt của tiểu công chúa không còn tươi vui như thường thấy, tay nàng cầm một chiếc gương nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn nó, bên trong gương phản chiếu hình ảnh của Lý Tinh ngồi phía sao nàng chỉ có nàng nhìn thấy hắn còn Tử Nghiên thì không.
Đột nhiên Tử Nghiên nhíu mũi, hai mắt đảo xung quanh.
- Đường Hi ngươi có người được mùi gì không?
- Mùi gì?
- Là ốc nướng… là ốc lam sơn nướng…
Ốc lam sơn là một trong những thủy sản nổi tiếng thơm ngon khó kiếm, loài này to như quả bóng, hình như ngọn núi, màu lam như biển, mấy hôm trước Lý Tinh vô tình hốt được mấy ổ bên dưới Tây hồ.
Tử Nghiên nhìn một lúc thì thấy được một tiêu, liền kéo Đường Hi chạy qua.
- Lý Tinh thúi có món ngon như vậy sao không gọi bọn ta qua ăn cùng.
- Liên quan gì ngươi…
Lý Tinh ngẩn đầu nhìn thấy Đường Hi đi phía sao Tử Nghiên vè mặt lập tức thay đổi.
×
— QUẢNG CÁO —
- Hì hì… ta định nướng xong sẽ mời ngươi qua ăn… mời ngồi mời ngồi…
Tử Nghiên nhìn mấy con ốc to tướng trước mặt, đúng là ốc lam sơn, mũi nàng đã ngửi thì sẽ không sai được.
- Qua… ngươi kiếm mấy con ốc này ở đâu vậy ?
- Là ta vô tình bắt được.
- Ngươi đúng là mai mắn, lúc trước ta kiếm khắp vương thành cũng không có được một con.
Tử Nghiên đảo mắt một vòng nhanh tay lấy một con vừa chín tới, Lý Tinh cũng lấy một con đưa cho Đường Hi.
- Ăn đi.
Đường Hi do dự một lúc cũng nhận lấy.
- Đa tạ.
Vẻ mặt tươi cười của Lý Tinh thoáng sựng lại.
- Lúc trước ngươi đâu có khách khí với ta như vậy.
- Không phải… ta… ta có