Hôn Thê Hào Môn: Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Hoạn nạn thấy chân tình


trước sau

Advertisement

Luân Trấn hài lòng với độ quả cảm của Hạ Hàn nên trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hai cô có mối quan hệ như thế nào với Lam Kỳ Ngôn?”

Hạ Hàn ngay lập tức biết được đây là kẻ thù của Lam Kỳ Ngôn nên án binh bất động, còn Lộ Sơ nghe nhắc đến tên anh liền bị sự hấp tấp bán đứng.

“Tôi biết ngay loại xã đen như Lam Kỳ Ngôn không có gì tốt đẹp. Tôi thề tôi không có mối quan hệ gì với hắn ta, tôi muốn hắn ta chết đi còn không kịp.”

“Chết đi? Có nghĩa Lam Kỳ Ngôn còn sống?” Luân Trấn khẽ mỉm cười lặp lại.

Hạ Hàn tức đến ngạt thở, cô trừng Lộ Sơ chửi thề trong lòng: “Đồ não ngắn!”

Ở biệt thự Trần Hạo cũng nhảy dựng lên: “Cô ta là ai vậy? Có cần ngu ngốc quá đáng như vậy không?”

Lam Kỳ Ngôn tức đến xanh người: “Con đàn bà phá chuyện!”

Gương mặt hài lòng của Luân Trấn như đã đạt được thứ mình muốn. Hạ Hàn thấy vậy thì hơi hoảng, cố gắng dùng nét diễn xuất làm lung lay sự phán đoán của hắn.

“Lam Kỳ Ngôn là lão đại xã hội đen phải không?”

“Cô quen hắn?”

“Trước đây có biết nhưng tôi nghe nói anh ta đã chết vì bị truy sát rồi. Anh tìm anh ta làm gì?”

“Ồ” một tiếng rồi Luân Trấn gật gù: “Ở bệnh viện tôi đã nghe hết rồi, người bên cạnh cô không có gương mặt của hắn nhưng có linh hồn của hắn.”

“Bệnh viện?”

Luân Trấn sờ tay lên vết sẹo gớm ghiếc trên mắt: “Tôi đến tìm bác sĩ Mặc để phục hồi đôi mắt này.”

Rồi hắn nhìn Hạ Hàn, biểu cảm chợt lạnh như băng: “Đây là thông tin cuối cùng tôi cho phép cô thu thập. Yên tâm đi, cô sẽ không có cơ hội mang nó về cho Lam Kỳ Ngôn đâu.”

Hạ Hàn nuốt nước bọt, quả nhiên cô vẫn còn rất non!

Luân Trấn cất đi vẻ bỡn cợt, hắn ngồi xuống ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Ai trong các cô là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn?”

Luân Kiện chĩa súng qua Lộ Sơ thì cô ả hét toáng lên: “Tôi không phải! Tôi không phải!”

Rồi qua đến Hạ Hàn, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ thở dài, nhún vai đáp: “Tôi sao có thể là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn được chứ? Anh ta bị liệt dương!”

Lam Kỳ Ngôn ở bên này nghe thấy thì tối mặt.

Trần Hạo cố nhịn rồi cười phá lên như được mùa: “Anh không được thật à lão đại? Thì ra anh không được. Tôi mới biết là anh không được đấy.”

Tuy lời nói dối có hơi xúc phạm sinh lí của anh nhưng Lam Kỳ Ngôn cảm nhận được cô không muốn liên luỵ đến anh, không muốn anh đâm đầu vào chỗ nguy hiểm nên mới nói như vậy.

_____

Luân Trấn phì cười: “Tôi hết thời gian chơi với cô rồi.”

Hắn ra lệnh cho Luân Kiện tìm điện thoại trên người Hạ Hàn rồi đập nát.

Kết nối bị ngắt, Lam Kỳ Ngôn không nhịn được sốt ruột đã lái xe chạy đến địa điểm lúc nãy Luân Trấn tiết lộ.

Trần Hạo ngăn cản không kịp, chỉ đành mang theo đồ nghề lái phi cơ đuổi theo.

_____

“Anh đã biết ngay từ đầu?”

“Nếu không làm sao tôi có thể dụ Lam Kỳ Ngôn thật sự đến đây?”

“Bỉ ổi!” Hạ Hàn nghiến răng.

Ngoắc tay bảo Luân Kiện đưa khẩu súng cho mình, Luân Trấn chĩa súng vào đầu Hạ Hàn.

“Nếu ai thừa nhận là người phụ nữ của hắn, tôi sẽ thả người đó đi. Tôi vốn dĩ chỉ cần cái mạng chó của Lam Kỳ Ngôn!”

Tuy miệng nói vậy nhưng hành động của hắn đang chỉ định là cô!

Hạ Hàn trầm mặc, ánh mắt quật cường len lói sự run rẩy đang đấu với sát lực trong đôi mắt của kẻ tàn bạo.

“Tôi không phải là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn!”

[ Kỳ Ngôn, anh tuyệt đối không được đến đây! ]

Ánh mắt Hạ Hàn tự nhiên trở nên quái dị, cô liếc sang Lộ Sơ đang hoảng hốt, cười lạnh một cái rồi chậm rãi nói: “Các người đúng là có mắt như mù. Nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn sao có thể là một kẻ xấu xí như tôi?”

Tim Lộ Sơ giống như lọt thỏm xuống vực khi nghe câu nói ám chỉ của Hạ Hàn. Nhưng nghĩ lại nếu thừa nhận sẽ được thả ra nên cô mặc kệ tất cả.

“Tôi... tôi là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn. Tôi xin lỗi vì đã nói dối. Chỉ cần Lam Kỳ Ngôn đến đây, các người có thể thả tôi đi rồi chứ?”

“Ồ cũng có lí.” Luân Trấn kéo đầu súng lên đạn một cái “Cạch” làm Lộ Sơ hoảng loạn.

“Tôi đã nói tôi là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn rồi, anh nói dối, anh không thả tôi đi!”

“Tôi chỉ cần giữ người của hắn. Kẻ còn lại biết quá nhiều, nên chết đi!”

Luân Trấn thật sự muốn kết liễu Lộ Sơ!

Chiêu này của Hạ Hàn là mượn dao giết người.

Trong tích tắc Luân Trấn chuẩn bị bóp còi, tính mạng của Lộ Sơ ngàn cân treo sợi tóc thì cánh cửa kho bị một lực đạp bay ra.

“Tên ngốc này!” Hạ Hàn ngẩng mặt lên, khoé mắt đã ứa ra một lớp nước long lanh.

Lam Kỳ Ngôn đạp cửa chạy vào, thấy Luân Trấn trên tay cầm súng, Luân Kiện đứng bên cạnh “nghênh tiếp” thì anh dừng lại.

Nhìn về phía sau thấy Hạ Hàn tuy bị trói nhưng vẫn bình an vô sự, anh có thể yên tâm giải quyết rồi.

“Thả người!” Lam Kỳ Ngôn ra lệnh.

“Xin chào, cậu thanh niên này là ai vậy?”

Trái với sự bỡn cợt rẻ rúng của Luân Trấn, Lam Kỳ Ngôn tiến thêm một bước, sát khí toả ra càng mạnh: “Tao nói mày thả người! Mày cần mạng của tao, tao cho!”

“Cậu không phải người tôi cần tìm. Người tôi tìm, hắn là Lam Kỳ Ngôn.”

Lam Kỳ Ngôn chậc lưỡi, nhanh như cắt vung chân đá bay khẩu súng trên tay Luân Trấn trước khi hắn kịp nhận ra.

Luân Kiện quay đầu định nhặt lên thì Lam Kỳ Ngôn đã rút súng trong túi áo ra bắn nát khẩu súng trước sự ngạc nhiên của hắn.

Anh chĩa súng vào Luân Trấn, khí thế bá vương của ông trùm hắc đạo vẫn ngút ngàn như xưa, trong chốc lát khiến hắn có chút hoài niệm.

“Kết cục của hai đứa mày chỉ còn lại cái chết!”

“Vậy tao liền kéo theo hai con nhỏ này chết chung.”

Dứt câu, Luân Kiện lấy ra một cái điều khiển rồi nhấn nút, quả bom ở sau vách phát nổ tan hoang. Đám lửa bừng lên sau lưng Hạ Hàn và Lộ Sơ khiến Lam Kỳ Ngôn kinh hiển.

Hạ Hàn trợn mắt, không dám thở, không dám cử động, không dám rời khỏi anh dù chỉ là một cái chớp mắt.

Luân Trấn thản nhiên đưa hai tay lên đầu hàng, còn Luân Kiện đã chạy ra phía sau vạch cái khăn lên là một đống thuốc nổ đang hẹn giờ, trên người của Hạ Hàn và Lộ Sơ đều trói kèm một quả bom.

“Mày muốn tao cho nổ ai trước?”

“Bọn mày cũng sẽ tan xương nát thịt nếu dám manh động.”

“Dụ được cậu đến đây, bọn tôi đã sẵn sàng kéo cậu cùng xuống mồ rồi Kỳ Ngôn!”

Tiếng “tích tích” như từng nhát dao cứa vào trái tim của Lam Kỳ Ngôn. Anh hạ súng xuống, buông tay chịu trói với Luân Trấn.

“Thả Hạ Hàn ra, tao đi theo bọn mày.”

“Anh đang nói cái quái gì thế hả?”

Đột nhiên Hạ Hàn hét lên làm anh ngỡ ngàng.

“Tôi không cần anh xả thân cứu tôi. Tôi sẽ không bao giờ mang ơn anh, anh mau cút đi cho tôi!”

“Hạ Hàn...”

“Biến đi! Cút đi! Anh là kẻ hại tôi ra nông nỗi này, bây giờ còn ở đây giả nhân giả nghĩa muốn cứu tôi, muốn tôi mang ơn anh suốt đời sao? Muốn tôi nhớ đến anh sao? Đừng có mơ!”

Hạ Hàn hét lên với gương mặt đầm đìa nước mắt, mảng băng gạt trên mặt cô cũng đã trượt ra rơi xuống.

Trái tim Lam Kỳ Ngôn quặn thắt lại giống như bị mấy lời chán ghét của cô trói chặt.

Anh biết cô muốn đuổi anh đi là muốn anh được an toàn. Anh biết trong lòng cô có anh, vì vậy mà anh mỉm cười.

Nụ cười của anh lan toả một sự ấm áp thành công chạm đến trái tim Hạ Hàn giữa không gian hoang phế.

“Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện. Tôi hứa sẽ đưa em trở về bên cạnh Lam Thần Vũ.”

“Đồ ngốc. Người tôi cần là anh!”

Trong giây phút bốc đồng, Hạ Hàn đã nói ra lời từ tận đáy lòng.

Lam Kỳ Ngôn ngẩn người nhìn cô, cô đang khóc nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

“Là anh cũng được, Lam Thần Vũ cũng được. Làm ơn chạy đi, tôi không muốn anh biến mất. Tôi cần anh, Lam Thần Vũ cần anh. Xin anh đấy...”

“Có câu này của em là đủ rồi.”

Biểu cảm của Lam Kỳ Ngôn bất chợt thay đổi.

Tiếng “phạch phạch” của trực thăng mỗi lúc một lớn. Luân Kiện quay đầu ra sau thì thấy một đội trực thăng với những tên bắn tỉa đang nhắm súng vào hắn.

Người chỉ huy là Trần Hạo mở màn bằng một phát súng vào bàn tay của Luân Kiện khiến hắn đau đớn buông cả đồ kích hoạt thuốc nổ.

Trực thăng bay vòng lên rồi một nhóm người phóng xuống bắt lấy Luân Kiện, nhóm còn lại cắt dây cho Hạ Hàn và Lộ Sơ đồng thời vô hiệu hoá mấy quả bom.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Hạ Hàn chỉ còn biết bảo gì nghe nấy.

Lam Kỳ Ngôn ở trong vòng kìm hãm của Luân Trấn thì liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt của sự chiến thắng và thách thức.

“Nên nhớ, mày và Luân Kiện từng gọi tao hai tiếng ‘lão đại’. Đây chính là kết cục cho kẻ phản bội!”

“Vậy chỉ cần tôi giết chết cậu một lần nữa là xong.”

Vừa nói hắn vừa bóp còi nhưng lại chẳng có viên đạn nào.

“Tại sao lại như vậy?”

“Đó là súng của tôi, trong hộp đạn chỉ có thể chứa một viên thôi” Trần Hạo phóng xuống, tiến lại gần.

“Lão đại cũng quá bất cẩn rồi, nếu không phải một viên thì đầu anh có lỗ rồi đấy.”

“Xem như tôi giữ lại mạng chó của cậu.”

Luân Trấn biết tình thế hiện tại vô cùng bất lợi cho hắn nên đã quăng quả bom khói rồi nhanh chân trốn thoát.

Một lúc sau khói đã tan hết, Trần Hạo và đàn em mới chạy lại vây xung quanh anh.

“Lão đại, anh không sao chứ?”

“Có cần chúng tôi đuổi theo bắt hắn lại không?”

“Không cần.”

Lam Kỳ Ngôn lạnh nhạt trả lời, đưa tay gạt đàn em ra để đi đến chỗ của Hạ Hàn.

Hạ Hàn đứng im như phỗng, căn bản vì cô sợ đến nỗi không thể cử động.

Anh bước lên khán đài, nhìn Lộ Sơ vì quá sợ hãi mà ngất đi rồi lại nhìn đến cô gái mạnh mẽ trước mặt, trong lòng không khỏi muốn ôm lấy cô.

Anh ôm chầm lấy cô, cảm nhận được sự mỏng manh từ cơ thể yếu đuối này lại càng khiến anh không nhịn được đem cô khảm sâu vào lòng.

“Tôi đến rồi.”

Giọng nói trầm ấm này, không phải là mơ!

Hai tay Hạ Hàn run run đưa lên ôm lấy tấm lưng của anh. Cô gật đầu một cái rồi lại hai cái, gật đến lúc khóc rất thương tâm.

“Tại sao lại đến đây? Anh có biết tôi rất lo lắng cho anh không? Tôi rất sợ anh sẽ biến mất, tôi sợ lắm huhu...”

Lam Kỳ Ngôn khẽ cười, nghiêng đầu đặt lên môi Hạ Hàn một nụ hôn. Cô không tránh né, chỉ có ngạc nhiên, chấp nhận và nguyện ý.

Trần Hạo và đàn em tự giác biết điều xoay mặt sang hướng khác.

Luyến tiếc rời khỏi bờ môi mà anh hằng mong nhớ, anh vuốt ve những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô.

“Nếu tôi không đến, sợ rằng cả đời sẽ không gặp lại em nữa.”

Mi mắt anh càng lúc càng nặng trĩu, anh mỉm cười nhẹ lòng rồi ngất đi trong ngực cô, trước đó đã kịp nói: “Tôi rất nhớ em!”

Trần Hạo thấy anh ngất đi thì lo lắng chạy lại: “Anh ấy bị sao vậy?”

Hạ Hàn lắc đầu, ôm anh trong lòng mà đáp: “Anh ấy chỉ đang ngủ thôi.”

Cô biết đã đến lúc anh hoán đổi với Lam Thần Vũ.

Cô biết ơn thời gian đã cho phép anh, biết ơn Lam Thần Vũ đã tin tưởng giao phó tất cả cho anh, may mắn vì anh đã kiên trì đến giây phút này.

Vòng tay cô siết lấy cơ thể anh, cô nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say, trong lòng mới biết bản thân đang giữ lấy một thứ rất quý giá.

“Cảm ơn anh, Kỳ Ngôn.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện