Hôn Thê Hào Môn: Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Nguy hiểm từ tiếng đàn Piano


trước sau

Gương mặt anh tuấn lộ rõ nét bàng hoàng khi vừa lãnh trọn cú tát "bất thình lình" của Hạ Hàn.

Lam Thần Vũ thất thần đứng ngây người nhìn cô chăm chăm.

Anh ngập ngừng đưa tay lên chạm vào má mình. Một bên má bị Hạ Hàn tát đến ửng đỏ, nhiệt lượng ở bề mặt da cũng tăng lên, vừa có chút rát lại có chút đau.

"Em... vừa đánh tôi?"

"Cũng chẳng phải đánh Lộ Sơ của anh.”

"Rốt cuộc thì em làm sao vậy chứ?" Lam Thần Vũ mất kiên nhẫn nên có hơi lớn tiếng.

"Anh đi mà tìm Lộ Sơ yêu quý của anh. Đừng ôm tôi mà lại gọi tên của người phụ nữ khác.”

Hạ Hàn cũng lớn giọng quát lại không chịu thua.

"Lộ Sơ thì liên quan gì đến chuyện của chúng ta? Úp úp mở mở như thế thì tôi biết là chuyện gì được?”

Hạ Hàn nhìn bộ dạng "không hay biết gì" của Lam Thần Vũ thì lại càng cao hứng châm chọc: "Anh nhớ nhung Lộ Sơ đến mức trong mơ cũng thấy. Nếu anh thật sự cần phụ nữ để thay thế người tình của anh thì anh nên tìm người khác đi, Hạ Hàn tôi không thích hợp.”

Cô là một người cầu toàn. Cô ghét tra nam. Cô không muốn anh giống Triệt Lâm!

Dứt câu, Hạ Hàn toan bỏ đi thì Lam Thần Vũ bắt lấy cổ tay cô giữ lại: “Đừng làm loạn nữa Hạ Hàn.”

Bước chân Hạ Hàn nặng trịch, cô cảm tưởng đang có cả tạ chì đổ lên chân mình níu giữ mình ở lại căn phòng này.

"Tôi cứ làm loạn đấy? Trong mắt anh, tôi lúc nào cũng chỉ biết làm loạn.”

Dáng vẻ Hạ Hàn cắn môi kiềm lại tiếng nấc, đôi mắt màu khói đã ứa đẫm nước chỉ trực chờ một cái chớp mắt liền rơi xuống thành giọt.

Trái tim Lam Thần Vũ vô pháp nhói lên đau đớn, nỗi bất lực hình thành như một tấm màn u ám cường đại bao trùm toàn bộ thâm tâm của anh.

Anh vội bước đến ôm chầm lấy cô: "Em sao vậy? Tại sao lại khóc rồi?"

Hạ Hàn đẩy anh ra. Trước mắt cô là hình ảnh loè nhoè của Lam Thần Vũ.

Tuy vậy, cô vẫn thấy được nét lo lắng trên gương mặt anh, vì giọng nói trầm ấm mang âm hưởng sốt ruột mỗi khi hỏi dồn dập đã thể hiện tất cả nỗi lòng và biểu cảm lo lắng của người đàn ông này.

Lam Thần Vũ cuống lên, vội đỡ cô ra, bưng gương mặt đầm đìa nước mắt nước mũi của Hạ Hàn lên lau sụt sịt.

"Không khoẻ ở đâu thì nói tôi biết, tôi gọi bác sĩ đến khám cho em. Sao đột nhiên lại khóc dữ dội như thế? Tôi không làm gì khiến em phải khóc đấy chứ?"

"Tra nam! Ngu ngốc!"

Hạ Hàn đột nhiên quát lên khiến anh nghệch mặt ra. Thấy cô mím môi lườm mình nên anh lại ôm lấy cô dỗ dành: "Đúng đúng. Tôi là tra nam. Tôi ngu ngốc. Tôi xin lỗi, em đừng khóc nữa được không?”

Anh bây giờ mới nhận ra, chuyện của Lộ Sơ lại khiến cô để tâm như vậy. Cô rõ ràng là đang ghen!

Chừng mấy phút sau, Hạ Hàn hổ thẹn đẩy anh ra tự lau nước mắt lem nhem như con mèo.

Anh thở dài, ôm cô nằm phịch xuống giường: “Tại sao chưa ngủ? Chạy đến tìm tôi làm gì?"

Không thể nói là đi tìm Lam Kỳ Ngôn nên cô nói dối: "Tôi đi toilet, đi ngang qua thấy cửa phòng còn mở nên vào xem thử.”

Ánh mắt Lam Thần Vũ thẫm lại, mờ mịt và sâu hoáy nhưng lại sáng rực như vì tinh tú lấp lánh.

“Muốn em thừa nhận quan tâm tôi khó như thế sao?”

Vừa nói Lam Thần Vũ vừa chùn lưng xuống, đầu hơi nghiêng, ngón tay cái miết nhẹ viền môi dưới căng mọng của cô.

Cô nhất thời không biết phản ứng thế nào nên nhắm tịt mắt lại chờ đợi nụ hôn của anh. Song, chừng vài giây sau vẫn thấy không có động tĩnh gì, Hạ Hàn mở mắt ra thì thấy Lam Thần Vũ đang âu yếm nhìn cô, trên môi lồ lộ nụ cười sủng ái.

Anh xoa nhẹ bọng mắt đã sưng húp, dịu dàng nói: "Sau này đừng khóc trước mặt tôi nữa, tôi thật sự đau lòng đấy.”

Hạ Hàn ngẩn người, hai má từ từ ửng đỏ theo từng lần vuốt ve của ngón tay thanh mảnh, trong tim lâng lâng cảm giác ấm áp và hạnh phúc lạ thường.

“Mình rốt cuộc đang phải lòng người nào đây...”

Sáng hôm sau.

Hạ Hàn lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ. Vừa mở ra đã đập ngay vào mắt cô là gương mặt an tĩnh còn say ngủ của Lam Thần Vũ.

Cô nhìn xuống thấy tay anh đang ôm quanh eo mình, tay còn lại duỗi ra để cho cô gối đầu. Tư thế ôm ấp đúng nghĩa vợ chồng son mới kết hôn!

Vì đang gối đầu trên tay anh nên khoảng cách giữa hai người rất gần, cô chỉ ngước mặt lên liền có thể chạm vào mặt anh.

Hai ngón tay của Hạ Hàn lướt nhẹ trên sống mũi cao thẳng: "Dáng vẻ lúc ngủ của anh đẹp trai thật.”

Cô cười thầm, tinh nghịch chọt ngón tay chạm nhẹ vào môi anh: "Môi cũng mềm quá.”

Hạ Hàn nuốt nước bọt, cơ thể tự động tiến lại gần hơn. Như không còn chịu sự kiểm soát của đại não, Hạ Hàn nhắm mắt lại, môi hơi chu ra hôn nhẹ vào môi Lam Thần Vũ. Độ đàn hồi của bờ môi quyến rũ mềm mại như bánh pudding mà Hạ Hàn cực kì thích ăn.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt vừa được môi mình ướm lên, trong lòng lâng lâng cảm giác rất vui vẻ.

Đột nhiên Lam Thần Vũ mở mắt ra làm Hạ Hàn xấu hổ đến mặt căng ngắt.

Tay anh ấn nhẹ vào eo cô, trong mắt tràn ngập nhu tình: "Chào buổi sáng.”

"Chào... chào buổi sáng. Anh... anh tỉnh giấc từ khi nào vậy?" Hạ Hàn sợ anh biết cô hôn trộm nên ngập ngừng xấu hổ.

"Tôi rất hạnh phúc khi được đánh thức bằng nụ hôn chào buổi sáng của em.”

Mặt Hạ Hàn nóng lên, cô gỡ tay anh ra bật ngồi dậy, đột nhiên bụng dưới nhói lên làm cô khựng lại.

Thấy cô co rút người, mặt mày nhăn nhó khó coi, Lam Thần Vũ có chút lo lắng: “Em đau ở đâu à?”

“Tôi hình như là...” Hạ Hàn vạch chăn lên, một mảng đỏ chói đập vào mắt cô và anh.

Cô cười cười: “Đến kỳ rồi.”

Lam Thần Vũ một giây nghệt mặt ra, lát sau cũng hiểu nên bẽn lẽn: “Em có sẵn để dùng không?”

Hạ Hàn lắc đầu, hướng anh nói: “Anh đi mua cho tôi được không?”

Anh cứng miệng. Đường đường là tổng giám đốc cao lãnh lại đi mua băng vệ sinh, nhưng nhìn Hạ Hàn chật vật như vậy thì không nỡ nên cũng đồng ý.

Để Hạ Hàn ở nhà dùng bữa sáng còn anh tức tốc lái xe ra bách hoá mua “bánh” cho cô.

Mười phút sau trở về. Anh lên phòng thấy Hạ Hàn thiếp đi vì mệt mỏi liền cảm thấy xót xa.

Anh bế cô đi vào nhà tắm, Hạ Hàn mở mắt nhìn anh, thều thào nói: “Anh đi nhanh thế?”

“Em đau như vậy, chậm trễ không được.”

Hạ Hàn mỉm cười, dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực anh.

Lam Thần Vũ đợi cho cô thay băng xong thì bế cô lên giường.

Anh đưa ly trà gừng ấm đút cho cô. Tay nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng dưới. Nhiệt lượng ấm áp từ bàn tay to lớn của anh khiến cảm giác đau đớn trong cô cũng vơi đi phần nào.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt toát lên sự mệt mỏi, Lam Thần Vũ vừa lo lắng vừa có chút hiếu kỳ: “Lần nào đến tháng cũng đau thế này à?”

Hạ Hàn gật đầu. Còn định nói thêm thì chuông điện thoại của Lam Thần Vũ reo lên. Anh nghe máy, bên kia là Lộ Sơ.

Lo lắng Hạ Hàn lại không có cảm giác an toàn nên anh mở loa ngoài để cô cùng nghe.

“Thần Vũ, em vừa kết thúc họp báo, anh có thể cùng đi ăn với em không?”

“Lại phụ lòng tốt của cô Lộ rồi. Hạ Hàn đang đến kỳ, tôi phải chăm sóc cô ấy.”

Hạ Hàn thầm vui, còn Lộ Sơ, không nói cũng biết đang rất tức tối.

“Chỉ là kinh nguyệt thôi, con gái bọn em chịu đau giỏi lắm. Anh có thể đưa cô ấy đi cùng?”

Hạ Hàn lắc đầu nguầy nguậy. Thấy vậy, Lam Thần Vũ cũng trả lời: “Tôi lo sức khoẻ cô ấy rất yếu, không tiện ra ngoài.”

“Tiếc nhỉ...” Đột nhiên Lộ Sơ có hơi cao giọng, “Nhà hàng đang có buổi diễn live piano của nhạc sĩ Robert William ở tầng hai. Em định mời cả anh và Hạ Hàn cùng đến xem.”

Hạ Hàn nghe cái tên “Robert William” thì hai mắt sáng rỡ. Nhạc sĩ thiên tài này là thần tượng từ nhỏ của cô, song vì tính cảnh giác nên cô cũng có chút đắn đo.

Dường như hiểu được ý muốn của cô, Lam Thần Vũ liền đồng ý: “Tôi sẽ đưa Hạ Hàn đến.”

Nói rồi anh cúp máy. Hạ Hàn có chút ngạc nhiên: “Tại sao anh lại đồng ý?”

“Đồ ngốc! Tôi là muốn đưa em đi gặp Robert William.”

“Anh đọc được suy nghĩ người khác ư?”

Trong khi Hạ Hàn vẫn chưa hết ngơ ngác thì Lam Thần Vũ đã ôm lấy cô.

Anh để cô dựa vào lòng mình, một tay đỡ cánh vai, một tay nắm lấy bàn tay cô.

“Tôi hứa với em, nơi nào em muốn đến tôi đều đưa em đi, mong muốn của em tôi sẽ thực hiện tất cả.”

Nửa tiếng sau. Hạ Hàn và Lam Thần Vũ đã đến nhà hàng mà Lộ Sơ chỉ điểm.

Mục đích là đưa cô đi gặp Robert William nhưng vừa đặt chân vào Lam Thần Vũ đã bị Lộ Sơ bám dính lấy buộc anh và Hạ Hàn phải cùng ngồi lại với nữ diễn viên.

Lộ Sơ đặt ly sâm panh xuống bàn rồi cất tiếng hỏi: “Nghe Thần Vũ gọi cô là Hạ Hàn, có phải là nghệ sĩ cấp S, ảnh hậu màn bạc Thượng Hải, Hạ Hàn không?”

Hạ Hàn cười xã giao, khẽ gật đầu.

Lộ Sơ cố tình nhìn chăm chăm vào gương mặt xấu xí của cô, lại nhìn xuống tay chân được vải che lấp nên càng cao hứng nói bóng nói gió: “Tôi có nghe qua scadal của cô, thật rất lấy làm tiếc vì sự cố không đáng có này. Cô là hậu bối của tôi, một người nối bước tôi xuất sắc như vậy...”

Lam Thần Vũ nhận ra thái độ châm chọc, khiêu khích trong câu nói, anh nắm lấy bàn tay Hạ Hàn, vỗ nhẹ trấn an.

“Tôi là tôi! Không phải bản sao của cô!”

Lộ Sơ lờ cô đi, quay qua chất vất anh nửa đùa nửa thật: “Anh cũng thật là, đường đường đã kế nhiệm tổng giám đốc nhưng vẫn chưa cho Hạ Hàn một sự công bằng, Hạ Mạn trong nước còn tác oai tác oái kia kìa.”

“Làm sao cô biết?”

“Tin tức trong giới showbiz này em đều biết. Lam Vũ Thần Hoa đang khởi quay bộ phim ‘Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh’, nữ chính là Hạ Mạn. Em còn mảy may đoán được kịch bản ấy chắc là của cô Hạ đây.”

Hạ Hàn tối mặt, cô rút tay ra khỏi tay anh làm anh có chút bất an.

“Chẳng lẽ cô ấy còn bài xích chuyện trước đây với mình?”

Nghĩ đoạn, Lam Thần Vũ đứng lên dìu Hạ Hàn đi: “Tôi đưa em đi gặp Robert William, kẻo buổi biểu diễn lại kết thúc.”

“Buổi live đến tận hơn một tiếng nữa mới kết thúc.”

Anh quay đầu nhìn Lộ Sơ, cảnh cáo nói: “Biết điều chút đi!”

Lộ Sơ cười lạnh, ngạo nghễ đi phía sau hai con người kia mà không khỏi chướng mắt.

Được tận mắt chứng kiến cảnh thần tượng của mình đang hoà cảm xúc vào những phím đàn điêu luyện, Hạ Hàn có cảm giác bản thân đang bị dẫn dắt bởi âm thanh bay bổng ấy.

Cô tiến về phía trước, say sưa lắng nghe.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện