Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!

Ngay cả mèo cũng đánh người, Niệm An nhớ Ngải Táp.


trước sau

Editor: Aubrey.

Tần Tư Mộc há hốc miệng, cậu vô cùng sững sờ. Cậu không ngờ Lý Sơ Hạ lại có khả năng lật mặt nhanh như vậy, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn mà lại làm ra vẻ nghiêm túc.

Hồi nãy ở trên lầu, cậu rõ ràng đã từ chối yêu cầu kết hôn của anh, không ngờ Lý Sơ Hạ lại tự động thay đổi nội dung cuộc trò chuyện, thậm chí còn tự biên tự diễn thành một cuộc thương lượng hài hoà?

Nhưng cũng may, hình như Lý Sơ Hạ không có hoàn toàn từ bỏ ý định kết hôn, vậy liệu câu hỏi này của anh có phải là cơ hội cuối cùng cho cậu không?

Trong lòng Tần Tư Mộc đang có một cuộc giao tranh giữa trái tim và lý trí, trong lúc mọi người đang chờ câu trả lời từ cậu. Cuối cùng, sự ích kỷ và sự liều lĩnh của cậu đã thành công chiếm ưu thế.

"Vậy... Hai ngày nữa rồi đi, bây giờ anh không được đẹp cho lắm."

Lúc nào đi không quan trọng, quan trọng là... Được kết hôn rồi! Lý Sơ Hạ cười khúc khích, phối hợp với cái mặt heo của anh vẫn khiến cho những người còn lại cảm thấy thật xấu.

Không chỉ một mình Lý Sơ Hạ vui vẻ, bốn vị phụ huynh ở đây là người vui mừng nhất. Lý Lê bắt đầu thảo luận với Mộc An xem nên tổ chức lễ cưới ở nơi nào, vì Tần Tư Mộc đang mang thai, hai nhà nhất trí sẽ tổ chức lễ cưới càng nhanh càng tốt, tạm thời tổ chức trong nước trước, chờ em bé ra đời sẽ tổ chức ở nước ngoài sau.

Đối với việc này, Tần Tư Mộc vẫn luôn giữ im lặng. Tuy cậu chỉ thể hiện thái độ bằng một câu nói, nhưng sâu trong nội tâm là bằng cả quyết tâm của cậu.

Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi kết hôn, hoàn toàn mờ mịt về tương lai. Tuy nhiên, giống như Tần Niệm An nói, không thể vì quá khứ mà từ bỏ tương lai.

Một số người sẽ cho rằng đây là chấp niệm, những người khác thì sẽ gọi đây là sự kiên trì.

Còn đối với Tần Tư Mộc, phải gọi là nắm bắt cơ hội, cậu đánh cược bằng hạnh phúc của mình, nắm bắt cơ hội một lần nữa.

"Meo~" Trong khi hai nhà đang thương lượng hăng say, đột nhiên có tiếng mèo kêu xen vào, Tần Tư Mộc thu hồi tâm tư, cậu lần theo tiếng mèo kêu, phát hiện bé mèo nhỏ Gạo Nếp đang ló đầu nhìn xuống lầu. Chắc là bé con muốn xuống lầu, nhưng vì chân ngắn quá, không bước xuống được, nên chỉ có thể vô cùng đáng thương cầu cứu chủ nhân.

Tần Tư Mộc động lòng, biểu tình trên mặt trở nên ôn hoà, cậu định lên lầu bế Gạo Nếp xuống, nhưng Lý Sơ Hạ đã nhanh hơn.

Lý Sơ Hạ chạy lên lầu, bế Gạo Nếp lên, sau đó quay người xuống lầu, đưa Gạo Nếp cho Tần Tư Mộc.

"Cảm ơn." Tần Tư Mộc nhẹ giọng nói lời cám ơn, cậu cúi đầu vuốt lông mèo con trong lòng, bộ dạng của cậu trông vô cùng dịu dàng, khiến cho Lý Sơ Hạ phải nhìn Gạo Nếp bằng cặp mắt khó chịu.

Anh thấy con mèo ngốc này nằm úp sấp trên người vợ tương lai rất thoải mái, khiến cho anh nhịn không được đưa tay ra muốn xách nó lên, không cho nó nằm trong lòng Tần Tư Mộc nữa.

Ai ngờ tay của Lý Sơ Hạ vừa đến gần, Gạo Nếp đã cảnh giác giơ móng vuốt, cào lên mu bàn tay của Lý Sơ Hạ, khiến cho tay của anh bị cào ra hai đường.

Lý Sơ Hạ: "..." Có lẽ hôm nay là ngày anh bị đánh nhiều nhất trong đời, ban đầu bị ba người đánh, cuối cùng còn bị mèo cào.

Lý Sơ Hạ oan ức, anh ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn về phía Tần Tư Mộc, chìa cái mặt heo ra bán manh.

Tần Tư Mộc không phụ sự kỳ vọng của Lý Sơ Hạ, cậu lo lắng nhìn lên mu bàn tay của anh, phát hiện đã chảy máu: "Anh bị chảy máu rồi, mau đến bệnh viện chích ngừa đi."

Lý Sơ Hạ ừ hai tiếng, hỏi: "Anh đi một mình?"

Tần Tư Mộc không trả lời, chỉ tiếp tục sờ mèo, Lý Sơ Hạ vẫn chưa chịu thua, anh vẫn dùng cặp mắt trông mong nhìn cậu. Anh biết Tần Tư Mộc rất dễ mềm lòng, chỉ cần anh kiên trì, Tần Tư Mộc nhất định sẽ đi cùng anh.

Có điều, Lý Sơ Hạ chỉ biết Tần Tư Mộc yếu lòng, mà quên mất Tần Niệm An cực kỳ che chở cho anh trai của mình. Anh nghe Tần Niệm An nói: "Anh to xác như vậy mà không tự đi bệnh

viện một mình được sao? Mấy hôm trước anh của em vừa mới đi cấp cứu, vậy mà bây giờ anh không biết xấu hổ đòi anh ấy đi cùng à?"

Lý Sơ Hạ lập tức bắt lấy trọng điểm: "Sao lại đi cấp cứu?"

Tần Niệm An hừ một tiếng: "Là tại con của anh dằn vặt anh ấy, anh không thấy đau lòng hả?"

Tần Tư Mộc kéo tay áo của Tần Niệm An, không cho Tần Niệm An tiếp tục nói.

Lý Sơ Hạ nghe xong, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cảm xúc đau lòng hiện lên trong mắt anh. Anh không do dự đưa tay ra nắm lấy tay của Tần Tư Mộc, nghiêm túc nói: "Anh xin lỗi."

Hai bàn tay chạm vào nhau, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của Lý Sơ Hạ truyền qua mu bàn tay của Tần Tư Mộc, truyền thẳng đến trái tim của cậu, sự ấm áp này khiến cho nhịp tim của cậu đập nhanh hơn.

"Không, không sao sâu, anh không cần phải nói xin lỗi." Tần Tư Mộc bối rối đáp, hai má của cậu càng ngày càng đỏ lên.

Nếu không phải bốn vị phụ huynh vẫn còn đang bận rộn bàn bạc chuyện kết hôn, có lẽ cậu đã đi tìm một cái lỗ mà chui vào rồi.

Sau khi biết Tần Tư Mộc đang ở trong giai đoạn bồi dưỡng cơ thể, Lý Sơ Hạ không thể mặt dày chọc ghẹo cậu nữa. Ý định muốn đưa cậu đi bệnh viện cùng anh, kể cả việc đi khám vết thương của anh đã bị anh đẩy đến tối, bây giờ anh chỉ muốn yên lặng ngắm cậu chơi với mèo con thôi.

Lý Sơ Hạ cảm thấy trên người Tần Tư Mộc như có ma lực vậy, dù là ngồi trước đàn piano chơi nhạc, yên lặng đọc sách, hay sờ lên lớp lông mềm mại của mèo con. Trông cậu đều thật dịu dàng, khiến cho anh không thể dời mắt.

Bầu không khí thân mật giữa Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc khiến cho Tần Niệm An tê răng. Tần Niệm An lấy điện thoại ra, suy nghĩ một hồi, mở ra khung chat của Trương Ngải Táp.

An An đẹp trai nhất: [Mau ôm ba của con nào.jpg].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Con trai, con đã thay đổi rồi.jpg].

An An đẹp trai nhất: [Đừng khiêu khích uy quyền của ba con.jpg].

Anh Trương đẹp trai hơn: [...Muốn gì nói đi. @Ngoáy mũi].

An An đẹp trai nhất: [Không có gì nghiêm trọng, anh chỉ nhớ cưng thôi~].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Nôn.jpg].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Đang chán đúng không? Sao tự nhiên lại nhớ tớ?].

An An đẹp trai nhất: [Nhớ cưng thật mà! Sao cưng không tin vào tấm lòng của anh đối với cưng?].

An An đẹp trai nhất: [Ngoan ngoãn.jpg].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Ha ha! Cậu đang cố chọc cho tớ vui à? Hoặc là, cậu vừa mới bị chuyện gì đó kích thích].

An An đẹp trai nhất: [Bảo bảo mọc dây anten rất tức giận.jpg].

An An đẹp trai nhất: [Anh nhớ cưng thật, gặp chuyện kích thích cũng là thật].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Bị chuyện gì kích thích? (Thật ra không cần hỏi, tớ cũng biết cậu định nói gì. Thôi được rồi, ba đây sẽ ban cho con một ân huệ để nghe con nói, con nói đi)].

An An đẹp trai nhất: [Tớ bị một cặp đôi có chỉ số EQ âm cho ăn cơm chó, còn bị mùi chua của tình yêu kết hợp với mùi thối của cơm chó tra tấn nữa! (Ngoan, ba mới là ba của con~)].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Cậu bị cặp đôi đó kích thích thì đừng có nhớ đến tớ chứ].

An An đẹp trai nhất: [Vậy tớ phải nhớ ai?].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Bài vị cơm chó trôi sông.jpg].

An An đẹp trai nhất: [...Trong lòng tớ, cậu có sức hút hơn cái bài vị kia nhiều. Nếu tối nay cậu chịu chơi game với tớ, cho dù tớ có bị đút cả tấn cơm chó cũng sẽ tiêu hoá nhanh thôi].

Anh Trương đẹp trai hơn: [Cực lực từ chối, cậu ăn hết cơm chó cho chết no luôn đi].


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện