Hôm Nay Vợ Lại Gây Chuyện Sao?

Cảm Ơn Chị


trước sau

Edit: QingChen

Giang Mộ Trì lái xe dẫn Kiều Dư An tới vùng ngoại thành, ở đây quả thật Kiều Dư An vẫn chưa đi đến, chỉ là nhìn tên giống như là nơi toàn là viện phúc lợi cùng viện dưỡng lão.

"Anh dẫn em đến đây làm gì?"

"Xuống xe đi, cốp xe có gì em cứ mang ra ngoài." Giang Mộ Trì mở cốp xe, xuống xe cùng cô mang đồ vật ra.

"Mấy này là gì vậy?"

"Một ít đồ ăn vặt, mang cho mấy đứa nhỏ." Giang Mộ Trì khóa kỹ xe, tiếp lấy đồ vật trên tay Kiều Dư An rồi dẫn cô đi vào.

"Sao anh lại biết đến nơi này vậy?" Hoàn cảnh ở đây cũng không quá tốt, vô cùng cũ xưa, sau trận mưa đêm qua, hiện tại trong không khí đều tràn ngập mùi rỉ sắt cùng rác rưởi, rất là gay mũi.

"Đã đến đây một lần, em đi ấn chuông cửa đi."

Kiều Dư An có chút ngốc đi ấn chuông cửa, rất nhanh đã có người ra tới, là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy hai người rất là nghi hoặc, "Hai người là?"

"Chào chị, chúng em đến xem bọn nhỏ, có mang theo một ít đồ vật, viện trưởng có ở đây không?"

"Hai người quen biết viện trưởng sao? Mau vào đi."

"Cảm ơn."

"Viện trưởng Từ ở lầu hai bên tay phải phòng bên trong cùng, hai người đi lên đi." Trong viện thật an tĩnh, rất ít thấy mấy đứa nhóc vì đây là viện phía trước, để an toàn nên đều để bọn nhỏ chơi ở viện phía sau.

"À chị ơi, mấy thứ này là mang cho bọn nhỏ, làm phiền chị bảo quản một chút." Cầm theo nhiều đồ vật như vậy lên lầu cũng phiền toái.

"Cho bọn nhỏ sao, à được, để bên này đi." Người nọ còn tưởng rằng đến gặp viện trưởng Từ, nghe được là tới xem bọn nhỏ, thái độ cũng tốt hơn chút, nhìn hai người lái xe tới, ăn mặc cũng không tồi, trông rất giống dáng vẻ nhân sĩ trong xã hội.

Hai người lên lầu tìm được văn phòng viện trưởng, gõ gõ cửa.

"Mời vào."

"Viện trưởng Từ, đã lâu không gặp, quấy rầy rồi." Giang Mộ Trì đẩy cửa đi vào.

Viện trưởng Từ ngẩng đầu lộ ra biểu tình kinh hỉ, "Ha ha, hoá ra là tiểu Giang đến, mau vào ngồi, đã lâu không có gặp mà."

"Đây là đối tượng của cậu sao?" Viện trưởng Từ nhìn về phía Kiều Dư An.

"Phải, kết hôn."

"Ha ha ha, tốt, cũng nên thành gia rồi, đến uống trà, muốn tới cũng không báo trước với cô, vốn dĩ hôm nay có việc nhưng đột nhiên bị huỷ bỏ, nếu không cô cũng không có ở trong viện." Viện trưởng Từ chăm chén trà cho hai người.

"Không có việc gì, cháu chủ yếu đến xem bọn nhỏ, mang theo chút quà tặng, quyên tặng gần đây đều đến đủ chứ?"

"Đến rồi, vẫn luôn đều đặn vào tháng 6, cậu thật có tâm mà." Viện trưởng Từ đã có chút quên bản thân từ khi nào quen biết Giang Mộ Trì, chính là vào một lần cơ hội ngẫu nhiên, Giang Mộ Trì đã tới viện phúc lợi, về sau vào mỗi tháng 6 viện phúc lợi đều sẽ nhận được một bút quyên tặng, không nhiều không ít, vừa lúc sáu vạn. Mỗi tháng 6 đều đặn gửi tới, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi, đây cũng là bà hiếm thấy người trẻ tuổi kiên trì công ích như vậy, nhiều năm trôi qua, quyên góp cho viện chắc cũng đã mấy trăm vạn.

"Không có việc gì, lần này đến có mang theo chút đồ vật, vợ của cháu là lần đầu tiên đến cho nên muốn gặp gỡ bọn nhỏ một chút, em ấy là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, muốn chụp cho bọn nhỏ một ít ảnh chụp lưu niệm."

"Được mà, hiện tại cô dẫn bọn con đi, bọn nhỏ đều đang ở hậu viện." Viện trưởng Từ khoá kỹ cửa dẫn theo hai người rời đi.

Kiều Dư An ở phía sau khẽ meo meo hỏi, "Anh chính là dẫn em tới nơi này quay chụp?" Kiều Dư An trăm triệu không nghĩ tới, Giang Mộ Trì là để cô tới chụp ảnh cho mấy người bạn nhỏ này.

"Đúng vậy, chỗ này đều là những đứa nhỏ, đều là những nụ cười hồn nhiên nhất, đến lúc đó em nếu cảm thấy vừa lòng, vậy nói với viện trưởng, hẳn là có thể."

"Được nha." Kiều Dư An bỏ qua một bên đầu đi xem hoàn cảnh sân, mặc dù cũ nát nhưng được quét tước vô cùng sạch sẽ. Đây là lần đầu tiên cô biết, hoá ra Giang Mộ Trì ngoài mặt thoạt nhìn lạnh như băng lại có tấm lòng nhiệt tình, nhìn mức độ quen thuộc với viện trưởng Từ, hẳn là đã làm rất nhiều năm rồi.

Trên thế giới này kẻ có tiền rất nhiều, nhưng nguyện ý lấy ra của mình một bộ phận tiền đi làm công ích, hơn nữa quanh năm suốt tháng công việc nhưng vẫn dụng tâm làm, người như vậy nhất định có một trái tim ấm áp.

Như là Kiều Dư An, cũng không bằng Giang Mộ Trì, cô cũng chưa từng có suy xét qua những chuyện như vậy, so về tâm tư, cô không bằng hắn.

Đến hậu viện, có rất nhiều bạn nhỏ, thoạt nhìn giống như một trường tiểu học, nhìn dáng vẻ trông đều giống học sinh tiểu học, những đứa trẻ lớn tương đối ít, bọn nhỏ thấy có người xa lạ lại đây đều tràn đầy tò mò, từng đôi mắt nhỏ nhanh như chớp nhìn chằm chằm hai người, sau đó lại lặng lẽ nói chuyện.

Viện trưởng Từ mang theo đồ vật của Giang Mộ Trì phát ra, mọi người đều rất có trật tự xếp hàng ngay ngắn, còn có mấy đứa bé đáng yêu nhìn dáng vẻ mới năm sáu tuổi cũng ngoan ngoãn chờ, Kiều Dư An nhìn đến có chút chua xót không rõ, cũng không biết những đứa bé này vì sao lại ở đây, ba mẹ bọn họ không đau lòng sao.

Phát xong đồ vật, viện trưởng Từ lại giới thiệu hai người cho các bạn nhỏ, Kiều Dư An thật cẩn thận chào hỏi. Lần đầu tiên cùng các bạn nhỏ ở chung, sợ chính mình sẽ doạ đến bọn nhỏ, không nghĩ đến bọn nhỏ lá gan rất lớn, chủ động chạy tới vây quanh cô đứng, nhỏ giọng thảo luận: "Chị gái này thật xinh đẹp nha." "Tớ về sau cũng có thể xinh đẹp giống chị gái sao?"

Kiều Dư An nghe dở khóc dở cười, từ trong túi lấy ra máy ảnh, "Chị gái đến chụp cho mấy đứa có được không?" Kiều Dư An sờ sờ đầu bọn nhỏ, những đứa bé nhỏ thật sự làm người ta không ngừng yêu thích, tươi cười mềm như bông, khó trách Giang Mộ Trì nói bọn nhỏ tươi cười là nụ cười hồn nhiên nhất, quả nhiên như thế, đôi mắt sáng long lanh không mang theo một tia ô nhiễm, đối với tương lai có vô sớ chờ mong.

Ai đến thời niên thiếu cũng không còn giữ được đôi mắt như vậy đâu, chính là theo từng ngày trưởng thành đã sớm sinh ra góc cạnh trên người, vì để thích ứng thế giới này cuối cùng biến thành một người khéo đưa đẩy, cho dù là Kiều Dư An, có gia thế tốt như vậy cũng đã rất lâu không còn thấy đôi mắt thanh thuần như thế, chợt làm cô nhớ tới những chuyện khi bé, cô làm hài tử vương mang theo một đám nhóc quậy phá nơi nơi, tới chạng vạng từng người bị gia trưởng tóm lấy mang về.

Bạn nhỏ nghe thấy Kiều Dư An nói muốn chụp ảnh, còn có chút thẹn thùng, từng người xô đẩy giống như đều không nghĩ muốn là người chụp đầu tiên, Kiều Dư An liền nói mọi người cùng nhau đến chụp một tấm, cứ tuỳ ý đứng, "Chị gái nói một hai ba, các em liền nói cà tím được không?"

"Dạ được." Cũng thường xuyên có người đến chụp ảnh, cái này bọn chúng vẫn biết đến.

Kiều Dư An tìm được góc độ, "Một, hai, ba."

"Cà tím!" Một đám nhóc trăm miệng một lời, đều lộ ra thẹn thùng lại sung sướng tươi cười.

Kiều Dư An xem lại tấm ảnh, mỗi đứa nhỏ đều cười vô cùng vui vẻ, bọn nhóc còn nhỏ, đối với những chuyện trong cuộc sống hiểu biết vẫn không nhiều, có lẽ không cần bao lâu sau sẽ hiểu rõ nơi mình sinh sống lớn lên là có ý tứ gì, chỉ sợ cũng sẽ không còn cao hứng như vậy. Bất quá, mặc kệ lớn lên ở nơi nào, nhân sinh đều là do tự mình tranh thủ, ai biết được nơi này về sau sẽ không sinh ra nhân tài đâu?

Có lần đầu tiên, những chuyện tiếp theo đều dễ làm, mọi người đều chủ động tới muốn Kiều Dư An chụp ảnh, Kiều Dư An vội đến không hết việc. Lúc sau Kiều Dư An để Giang Mộ Trì giúp chụp cho cô và bọn nhỏ một tấm, hôm nay thật là một ngày kỷ niệm đáng giá, cô muốn đem những điều tốt đẹp lưu giữ lại.

Một lát sau đã rất nhanh đến lúc ăn cơm trưa, Kiều Dư An cùng Giang Mộ Trì cũng tính toán chuẩn bị rời đi, viện trường Từ tới tiễn, đã sắp đi đến cửa có một bé gái nhỏ chạy tới, đưa một viên kẹo tới trên tay Kiều Dư An, "Chị gái, cho chị ăn, cảm ơn chị."

Kiều Dư An nhìn nhìn Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì gật đầu rất khẽ, cô liền nhận lấy, "Cảm ơn người bạn nhỏ, chị gái rất thích."

Bé gái thẹn thùng cười một chút, lại chạy đến bên người Giang Mộ Trì, đưa cho hắn một viên kẹo, "Chú, cái này cho chú, cảm ơn chú."

"Phụt." Kiều Dư An thật sự không nhịn được theo bản năng cười ra tiếng, hai người sao lại bằng cách không hiểu thấu nào đó đã kém nhau một cái bối phận rồi?

"?" Người bạn nhỏ kinh ngạc quay đầu lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Giang Mộ Trì trừng mắt nhìn Kiều Dư An một cái, ngồi xổm xuống nhận lấy viên kẹo của người bạn nhỏ, "Cảm ơn người bạn nhỏ, nhớ chăm chỉ đọc sách đó."

Bé gái cho kẹo xong cười cười liền chạy vào, lúc biến mất không nhìn thấy còn quay đầu lại nhìn nhìn hai người, làm Kiều Dư An cảm động xém chút nữa rơi lệ, đây là những đứa bé nhỏ, là hy vọng của tổ quốc, vĩnh viễn đều đáng yêu hồn nhiên như vậy.

"Cô đưa tiễn hai đứa đến đây thôi, vốn còn muốn giữ hai người ở chỗ này ăn cơm mà hai người từ chối, thật ngại ngùng mà."

"Viện trưởng Từ, bọn con không gây thêm phiền toái cho cô nữa." Lại hàn huyên hai câu, Giang Mộ Trì dẫn theo Kiều Dư An rời đi.

Ngồi vào trong xe, mặt Giang Mộ Trì hoàn toàn suy sụp, đen mặt chất vấn Kiều Dư An, "Anh trông rất già sao?" Vì sao người bạn nhỏ kêu Kiều Dư An là chị mà kêu hắn là chú? Cùng lắm cũng chỉ kém nhau năm sáu tuổi, già đến vậy sao?

"Ha ha ha ha ha ha cười chết em ha ha ha ha ha....." Kiều Dư An vỗ đùi cười to, vừa rồi còn ráng nhịn xuống, nghẹn vất vả, hiện tại càng nhịn không được, quả thật cười chết cô, vậy mà bị người gọi là chú, kêu chú thì cũng thôi đi, còn gọi cô là chị gái.

"Đừng cười." Kiều Dư An cười như vậy, làm mặt Giang Mộ Trì càng đen, này đến cùng là vì sao.

"Ha ha ha, thật sự xin lỗi, em nhịn không được, cười chết em, đôi mắt người bạn nhỏ cũng thật lợi hại mà, em xinh đẹp trẻ trung như vậy, tất nhiên là chị gái nhỏ rồi." Kiều Dư An cười ngửa tới ngửa lui, này vẫn là lần đầu nhìn thấy Giang Mộ Trì ăn mệt, cũng không thể đi cãi với đứa bé chỉ có thể tự mình giận dỗi.

"Em là người phụ nữ đã kết hôn, đừng giả làm cô gái nhỏ." Trong giọng nói Giang Mộ Trì mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

"Lêu lêu lêu, em không cần, em vốn dĩ đã trẻ, ai, làm sao bây giờ, em đột nhiên cảm thấy ông chú già như anh không xứng với chị gái nhỏ trẻ trung xinh đẹp như em." Kiều Dư An hạ gương, cẩn thận soi soi, "Quả nhiên thật xinh đẹp mà."

"Đều nói mấy người bạn nhỏ là hồn nhiên nhất, nhất định sẽ không nói dối, xem ra em thật sự xinh đẹp, tâm tình thật thoải mái." Người con gái nào lại không thích được người khác khen xinh đẹp, còn được nhiều người khen như vậy còn hào hứng hơn so với được ăn bữa tiệc lớn.

"Kiều Dư An, em thu liễm một chút, nước miếng cũng sắp chảy xuống hết rồi." Sắc mặt Giang Mộ Trì càng thêm đen, ra đây lại bị cô cười nhạo một phen, đây đều là chuyện gì thế này, hiện giờ hắn không còn nổi tiếng nữa sao?

"Hắc hắc, dạ chú, con đã biết." Kiều Dư An chơi xấu bán manh, cười rộ lên ánh mắt sáng lắp lánh.

Truyện convert hay : Đô Thị Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện