Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Không uổng công thương cô bạn nhỏ


trước sau

Advertisement

Trên đường tiếng còi xe không ngừng, Giang Nhiên chỉ cảm thấy mọi thứ đều yên tĩnh trở lại. Cốc trà sữa cậu ta cầm trên tay “bộp” một tiếng, rơi xuống đất.


Mà thư ký đang đi qua thì ngu cả người.


Giang Tam thiểu thành phố Hộ có lúc nào bị người ta đối xử như vậy chứ?


Giang Mạc Viễn tùy tiện mở miệng là có thể quyết định được sống chết của một gia tộc nhỏ.


Ai dám chọc vào anh ta?


Giang Mạc Viễn nhìn vệt coca trên người mình và chiếc thẻ ngân hàng ở dưới đất, sắc mặt anh ta âm trầm đến đáng sợ, giọng nói rít lên qua kẽ răng: “Doanh Tử Khâm!” Doanh Tử Khâm trả lời xong tin nhắn cuối cùng của Phó Quân Thâm thì cất điện thoại, nhét tay vào túi.


Ánh mắt cô thờ ơ, gương mặt lóe lên vẻ lạnh lùng, hoàn toàn không bị áp suất thấp trên người Giang Mạc Viễn chèn ép.


Giang Nhiên híp mắt lại. Cậu ta sống ở đế đô từ nhỏ, thỉnh thoảng lắm mới trở về thành phố Hộ nên không có bất kỳ qua lại nào với cậu ba có quan hệ huyết thống với mình.


Nhưng cũng phải biết là Giang Mạc Viễn chinh chiến bao năm trên chiến trường nên trông anh ta vô cùng nghiêm nghị, đừng nói là cô gái nhỏ, đến đàn ông trưởng thành cũng không thể nhìn thẳng vào anh ta.


Nhưng Giang Nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng rằng khí chất cô gái này toát ra như mặt nước phẳng lặng nhưng không thể nhìn thấy đáy khiến người ta phải thấy sợ hãi.


Giang Mạc Viễn hoàn toàn không thể sánh được.


“400 nghìn mua bộ vest Geruti trên người chú, trả cả gốc lẫn lãi số tiền chú tài trợ cho Quỹ khuyến học trong suốt những năm qua.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Phiên chủ sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”


Giang Mạc Viễn nghe đến đây thì tức đến bật cười: “Cô nói cái gì?” Nghe như anh ta quấn lấy cô mãi không chịu buông ấy.


“Lần trước tôi quên không nói với chủ.” Doanh Tử Khâm lại nói: “Tôi chúc chủ và cô trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”


“Cũng chẳng biết là tôi tạo ra ấn tượng sai lầm cho chủ Giang thể nào mà chủ lại cho rằng tôi có tình cảm với chú.” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu, không mất phong độ: “Giờ nói rõ ràng, xin chủ đừng tự ảo tưởng ai cũng mê mình nữa.”


“Tôi không thích chú, càng không muốn gặp chú, cũng mong rằng vợ tương lai của chú đừng đến làm phiền tôi nữa, để tôi yên tĩnh một mình đi.”


Bất kể là trước khi tỉnh lại, cô vẫn đang trong thời kỳ ngủ say, Giang Mạc Viễn chẳng qua chỉ là người qua đường đối với cô mà thôi.


Có lẽ lúc bắt đầu, Quỹ khuyến học chỉ là dự án khuyến học thôi nhưng đón cô đến thành phố Hồ thì rõ ràng mục đích là…


Bắt tay với nhà họ Doanh, cung cấp kho máu sống cho Doanh Lộ Vi.


Ánh mắt Giang Mạc Viễn đột nhiên thay đổi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảm xúc này trong mắt cô bé.


Lạnh nhạt, xa cách, lạnh lùng, không mang một chút ngưỡng mộ nào.


Nhưng bất kể là cảm xúc nào thì cũng đều khiến anh ta có cảm giác mất kiểm soát.


Anh ta thấy hơi khó thở, sắc mặt thoáng chật vật, trong lòng còn đột nhiên rét run. “Nếu tôi còn gặp chú Giang lần nữa.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nghiêng đầu, cười nói: “Gặp lần nào tôi đánh lần đấy.”


Thư ký bừng tỉnh, chạy qua thì nghe thấy câu này. Anh ta nhìn cô gái với ánh mắt không thể tin được, không tài nào hiểu được. Không phải Nhị tiểu thư của nhà họ Doanh luôn muốn quyến rũ Tam gia hòng một bước lên trời sao? Thư ký nhìn sắc mặt của Giang Mạc Viễn, khách sáo cười: “Tôi khuyên Doanh tiểu thư hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Cô
như vậy sau này thực sự không còn nước cứu vãn nữa đâu.”


Doanh Tử Khâm chẳng buồn liếc mắt nhìn họ. Cô đội mũ của áo hoodie lên: “Đi thôi.”


Giang Nhiên còn đang đứng hóng chuyện, hai giây sau mới nhận ra hai chữ kia là nói với cậu ta.


Cậu ta không đuổi theo ngay mà cất giọng châm biếm: “Tôi cũng khuyên mấy người bớt bớt lại đi. Đến tôi mà cậu ấy còn không để vào mắt chứ đừng nói là người đã có tuổi như cậu, cậu ba.”


Tuy cậu ta không thừa nhận đây là bố của lớp họ nhưng cũng không thể để người khác nhảy lên đầu mình được.


Nếu thế thì mặt mũi của đầu gấu trường là cậu ta biết giấu đi đâu đây?


Thư ký không ngờ Giang Nhiên lại mỉa mai Giang Mạc Viễn thay


Doanh Tử Khâm, kinh ngạc nói: “Thiếu gia Giang Nhiên, Tam gia làm vậy là muốn tốt cho cậu.”


Về tiền tài, Giang Nhiên đương nhiên không thể bằng với Giang Mạc Viễn đã lăn lộn trong xã hội mười năm.


Nhưng về địa vị thì đúng là Giang Mạc Viễn không bằng Giang Nhiên.


Ai bảo Giang Họa Bình gả cao đến đế đô chứ?


“Đệch, điên à? Méo thể hiểu nổi.” Giang Nhiên cũng nổi giận: “Các người á, người nào người nấy cũng lấy danh là muốn tốt cho tôi để tự tiện làm theo ý mình, ai cần các người quản chứ? Các người xứng à?”


Cái bà già kia của nhà họ Doanh cũng thế, không thấy phiền sao? Giang Nhiên cũng mặc kệ, đi theo cô gái.


Giang Mạc Viễn hít sâu một hơi, phải cố gắng làm anh ta mới ngăn mình đuổi theo họ.


Anh ta nén xuống cảm xúc bất thường trong lòng mình, lạnh lùng nói:


“Doanh Tử Khâm, cô đừng có hối hận đấy.” Doanh Tử Khâm dừng bước, quay đầu.


Cô có một đôi mắt phượng, hơn nhếch lên như ánh sáng chiếu xuống mặt hồ dập dềnh sóng nước.


Rõ ràng xinh đẹp nhưng vì trên mặt cô luôn tỏ vẻ thờ ơ nên sinh ra cảm giác lạnh giá.


“Tôi cũng tặng chú ba chữ này.” Cô thấp giọng cười nhẹ: “Đừng hối hận.”


Cửa hàng tạp hóa. “Ngầu, cậu ngầu thật.” Cuối cùng Giang Nhiên cũng tâm phục khẩu phục: “Cậu không sợ Giang Mạc Viễn sẽ trả thù sao?”


Doanh Tử Khâm chọn đồ ăn vặt: “Anh ta cứ trả thù thoải mái.”


“Không sao, Giang Mạc Viễn đến tìm thì tôi có thể giúp cậu.” Thực ra Giang Nhiên khá bực: “Nhưng cậu gọi chú Giang làm gì?”


“ô, để nhắc nhở là anh ta già rồi thôi.”


Đột nhiên tâm trạng Giang Nhiên tốt hắn lên: “Mau, mau, mau, ban nãy tôi giúp cậu, cậu đánh với tôi một trận.”


Cậu ta cứ tưởng Doanh Tử Khâm sẽ mặc kệ cậu ta như trước, không ngờ cô lại gật đầu.


“Vậy giờ chúng ta đi luôn.” Giang Nhiên định kéo cô đi: “Đánh xong còn có thể về ăn gà rán.”


Nhưng cậu ta chưa kéo được thì đã bị người chặn lại. Một giọng nói hơi khàn mang theo ý cười, trầm thấp đến cám dỗ: “Không được, bạn nhỏ của chúng ta không được đánh nhau.” “Anh là ai? Quản…” Giang Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt mình là ai thì nghẹn giọng. Mặt cậu ta đen lại: “Sao lại là anh?” Phó Quân Thâm không trả lời cậu ta,
vươn tay lấy gói đồ ăn ở trên cao giúp cô gái.


Doanh Tử Khâm cũng không giờ anh đang ở đây: “Chẳng phải tôi nói là lát nữa sẽ đến tìm anh à?”


“Không sao, dù gì thì anh đây cũng có nhiều thời gian.” Phó Quân Thâm không để bụng: “Hai người cứ chơi tiếp đi.” Vốn dĩ anh đang ở gần trung tâm thành phố thì nhận được tin tức của Giang Mạc Viễn, sự cố xảy ra chuyện nên mới đến đây.


Không ngờ cô bạn nhỏ lại gan đến vậy.


Giang Nhiên đuổi theo: “Vậy anh còn chưa đi à? Đừng làm phiền cuộc sống của người trẻ tuổi nữa.” Song cậu ta vừa dứt lời thì thấy cô gái đưa túi đồ ăn vặt mới mua cho Phó Quân Thâm, sau đó gật đầu: “Giờ tôi đi với anh.”


Phó Quân Thâm ngẩn người, đôi mắt hoa đào nhướn lên: “Không cần, giờ vẫn còn sớm.” “Không sao.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Họ đông người.”


Anh chỉ có một mình. Lông mi Phó Quân Thâm động đậy, đột nhiên nở nụ cười. Đúng là không uổng công thương cô bạn nhỏ. Anh cũng hơi cảm động.


Giang Nhiên trơ mắt nhìn hai người kia bỏ rơi mình: “…”


Đậu xanh.


Cậu ta chầm kảm quá.


Từ sau khi bị ghi lỗi vào học bạ, Ưng Phi Phi cũng bị chuyển sang lớp thường.


Nhưng vì cả trường đều biết những việc cô ta làm nên tất cả học sinh trong lớp mới đều tránh xa, cô lập cô ta. Cô ta sắp sụp đổ đến nơi rồi.


Ưng Phi Phi vô cùng oán giận nhưng cô ta cũng không biết nên làm thế nào cả, chỉ có thể nín nhịn mà thôi.


ở nhà cũng ngột ngạt, bố cô ta đang rất không hài lòng với cô ta.


Ưng Phi Phi siết chặt tay, cố gắng viết bản kiểm điểm.


Nhưng ngay vào lúc này, điện thoại cô ta đột nhiên nhảy ra một tin nhắn lạ.


Không có chữ mà chỉ có một bức ảnh.


Trong bức ảnh, Doanh Tử Khâm và Giang Mạc Viễn đang ôm nhau trông vô cùng thân mật.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện