Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Lần Nữa Tỉnh Dậy


trước sau

"Thịt bò thái mỏng, một bình rượu nóng —— Đến đây!"

"Một lồng bánh bao thịt! Một lồng bánh bao ngọt! Thêm một tô mì bò!"

"Tiểu ca, phiền ngươi lấy ta một bát bánh canh hoa mai..."

Đủ loại giọng nói đan xen vào nhau luân phiên vang lên, sớm trời mùa đông giá rét, vừa mở miệng nói chuyện thì đã phun ra sương, làm mở đi gương mặt của mọi người.

Ở góc đường, có một đứa nhỏ cỡ năm sáu tuổi nằm cuộn người, y sam trên người nó vừa đơn bạc lại cũ nát, đôi giày mà nó mang bẩn không chịu nổi, bước trên tuyết cũng chả giữ được chút hơi ấm nào.

Quần nó mặc sớm đã không còn vừa người, lộ ra nửa cẳng chân, đỏ bừng vì lạnh. Đứa nhỏ cũng không quan tâm tới, nó mở to mắt dáo dác nhìn xung quanh.

Mặt nó rất bẩn, chỉ có đôi mắt là như mặc ngọc (ngọc đen), trong vắt.

Có người trung niên mua ba cái màn thầu lớn, một bát mì nước, nhưng cuối cùng lại ăn không hết, bỏ lại nửa cái màn thầu và một ít nước canh.

Đứa nhỏ như thể tìm ra báu vật, nhìn chằm chằm số thức ăn thừa ấy, chờ người trung niên vừa đi, nó liền lao ra khỏi góc, một tay nhặt nửa cái màn thầu, tay còn lại bưng chén kề lên miệng.

Hành vi này của nó rất nhanh đã bị người khác ghê tởm, ngụm canh nguội lạnh ấy còn chưa kịp xuống bụng, một bàn tay đã hung hăng đánh xuống, hất cái bát rơi xuống đất.

Nước canh đổ trên người nó, chỗ y sam ướt bị gió thổi, dính chặt vào cơ thể, lạnh như băng.

"Đồ bẩn thỉu! Cút ngay!"

Tráng hán vạm vỡ, cả người toàn là cơ bắp trừng mắt nhìn nó, ác ý cùng ghê tởm nơi đáy mắt hòa vào nhau, hóa thành dao nhọn đâm vào người đứa nhỏ.

Đứa nhỏ im lặng siết chặt nửa cái màn thầu còn lại, tay nhỏ nắm chặt thành quyền, lẳng lặng xoay người rời đi.

Tráng hán thấy trong tay nó còn cầm màn thầu, tức sôi máu, "Đồ bẩn thỉu, trong tay mày cầm cái gì?! Một cái màn thầu lớn một đồng, mày còn dám lấy sao!?"

Rõ ràng là chỉ còn một miếng nhỏ, cắn một cái còn không đủ.

Đứa nhỏ co chân chạy, tráng hán thấy nó muốn chạy, lập tức sải bước túm lấy cổ áo của nó. Mọi chuyện gần đây không thuận lợi, gã sớm đã muốn tìm một người để xả giận rồi!

Đứa nhỏ gầy yếu, cơ thể vì bị gió lạnh thổi mà không thể nhanh nhẹn được, vừa chạy được hai bước đã ngã xuống đất, chưa kịp bò dậy, đã bị tráng hán đuổi kịp.

Vào lúc bàn tay hung ác kia sắp tóm lấy cổ áo của nó, một bàn tay vừa trắng nõn lại xin đẹp vươn ra, nắm lấy cổ tay của tráng hán.

Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay to khỏe của tráng hán, nhìn thì không có dùng sức lực gì, nhưng tráng hán lại cảm thấy cổ tay như bị kìm sắt kẹp chặt, không thể cử động được.

Là kẻ ba gai [1] oai phong nhất phố. Chưa từng có ai dám xúc phạm gã như vậy.

[1] Ba gai: Chỉ người hay đi sinh sự, gây gổ với người khác.

Đột nhiên gã biến sắc, tức giận quay đầu, muốn xem tên ngu dốt nào dám nhổ lông hổ. Kết quả vừa quay đầu, thì nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc bạch y, dáng vẻ kiêu ngạo, mỉm cười nhìn gã, nhẹ nhàng hất tay của gã.

Đột nhiên tráng hán cảm thấy cả bàn tay tê rần, không nhấc dậy nổi. Sắc mặt gã thay đổi, biết là gặp phải nhân vật lợi hại, nghiến răng kêu gào:"Ngươi là ai?! Còn không mau báo tên!"

Thiếu niên mặc bạch y lười nhác liếc gã, ý cười vẫn không giảm, thuận miệng đáp:"Mỗ đây vô danh nơi giang hồ, không đáng nhắc tới."

Tráng hán đang muốn nói gì đó, nhưng nháy mắt tiếp theo, gã đột nhiên cảm thấy cả người mình tê dại, trong chốc lát đứng cũng không vững, "Rầm" một tiếng ngã xuống đất, đầu lưỡi dường như sưng lên, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Thực ra cũng có hai ba người đang ăn xung quanh, nhưng chả ai giúp gã cả, tráng hán này nổi tiếng là kẻ chuyên gây rối trên phố, làm gì có ai muốn dây dưa với gã chứ.

Thiếu niên mặc bạch y cũng không để ý tới gã, xoay người đi tới trước mặt đứa nhỏ, vươn tay ra:"Còn đứng lên được không?"

Đứa nhỏ cúi đầu nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình, không nói gì.

Thiếu niên mặc bạch y bật cười, cũng không biết là y đã làm gì, chỉ thấy cổ tay y run lên, biến ra một cái áo khoác lớn, trên cổ áo có viền lông tơ màu trắng xám, thoạt nhìn vừa mềm mại lại ấm áp.

Y vòng tay qua, bọc áo khoác lên người đứa nhỏ.

Lông tơ nơi cổ áo che đi nửa gương mặt của đứa nhỏ, nó nghe thấy có ai đó khe khẽ nói:"À, thì ra là một vị tiên tu."

Tiên tu.

Là cái gì?

Nó mờ tịt nghiền ngẫm hai từ xa lạ này, đột nhiên cơ thể bay lên, nó theo bản năng muốn giãy dụa, thì phía sau có người nhẹ nhàng vỗ lưng nó, một giọng nói ôn hòa lại trong trẻo vang lên bên tai:"Đừng lộn xộn."

Thiếu niên mặc bạch một tay bế nó, đứa nhỏ vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày mà nhẹ bẫng, ôm nó cách một cái áo khoác, mà cũng cảm thấy cộm tay.

Đứa nhỏ bị y vỗ một cái thì lập tức cứng đờ, mím chặt môi, không nói gì.

Tư thế này khiến nó gần như dán sát vào người thiếu niên, nó vừa ngước mắt lên thì thấy gò má tinh xảo và vành tai như ngọc của y, làn da trắng nõn lại non mịn, vừa nhìn đã biết là người sống trong an nhàn, được nuông chiều mà lớn lên.

Bỗng nhiên bụng nó kêu ùng ục, dạ dày đã lâu chưa được ăn cơm cuối cùng cũng kháng nghị. Trong chốc lát nó quên luôn cả thở, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ rồi chui vào luôn cho rồi.

Thiếu niên mặc bạch y nghe thấy âm thanh này, có chút thương tiếc, nhanh chóng ôm nó đi vào một hàng quán ăn sáng, tìm một vị trí không có gió rồi ngồi xuống, lưu loát gọi một đống đồ ăn.

Làm đồ ăn thì cần thời gian, không biết thiếu niên mặc bạch y lấy ra cái khăn màu tuyết trắng từ đâu, rồi lại đi tìm chủ quán lấy một bát nước nóng, thấm ướt khăn, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau mặt cho nó.

Lau mặt xong thì lau tay, cuối cùng thiếu niên gõ gõ ngón tay, làm một thuật pháp nhỏ. Người thường không chịu được quá nhiều linh lực, nên y chỉ có thể dùng linh lực hóa thành quả cầu trắng mềm như mây, để đứa nhỏ ôm vào cho ấm tay.

Thức ăn rất nhanh đã được mang lên, gạo đặc thịt hương cháo, bánh bao thịt vừa xuất lồng, màn thầu như tuyết trắng, và một đĩa thứ ăn chay xào thịt miếng.

Mấy món này là mấy món thường thấy, mỗi ngày nó đều lảng vảng ở đây, thấy rất nhiều lần rồi.

Khí nóng từ đồ ăn bốc lên, mờ mịt lượn lờ trước mắt, cách một màn sương, nó nhỏ giọng hỏi:"Huynh tên gì?"

.....

"Tri Huyền? Tri Huyền ——!" Giọng nói sang sảng của bạn cùng phòng vang lên, có vẻ đang rất kích động, "Bản phối âm của mày đoạt giải rồi! Người ta bảo mày mau báo tên ra kìa! Nói vậy là, mày muốn báo tên thật hả?"

"Hả?" Thẩm Tri Huyền bị đánh thức, mơ màng mở mắt, y còn chưa tỉnh táo, nên không hiểu bạn cùng phòng đang nói gì, "Tên gì?"

Bàn cùng phòng chỉ hận không rèn sắt thành thép:"Bản phối âm lần trước mày gửi đoạt giải nhất, ban tổ chức muốn công bố thông tin giải thưởng, hỏi mày muốn lấy tên thật hay lại muốn khoác vest nhỏ [2] lên người?"

[2] Nghĩa là, các tên tài khoản khác nhau được đăng ký bởi cùng một người trong cùng một phòng trò chuyện hoặc diễn đàn. Hay nói dễ hiểu hơn thì "Vest" là tên acc chính, "Vest nhỏ" là tên acc phụ.

Thẩm Tri Huyền ngáp một cái, cuối cùng cũng nhớ ra đúng là có chuyện như vậy thật.

Y nghiêng đầu, mệt mỏi vùi đầu vào chăn, tai nghe bluetooth phát tin suốt một đêm rớt xuống khỏi cổ y, vừa kịp kết thúc câu cuối của đĩa đơn tuần hoàn trước khi nó tắt vì hết pin.

"... Tam
nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến."

Khoan thai lại khéo léo.

Y rầu rĩ trong ổ chăn:"Mặc áo vest vào. Cứ gọi là Tuế Kiến đi, niên tuế đích tuế, tương kiến đích kiến —— Trả lời giúp tao, tao còn muốn ngủ tiếp..."

.....

Đủ việc ngổn ngang, hồi ức ngắn hỗn loạn xen kẽ vào nhau.

Mộng cảnh cuối cùng là một khoảng biển đen kịt không bến bờ, y chìm vào đó, không thể nhúc nhích, đến hô hấp cũng khó khăn.

Khi Thẩm Tri Huyền tỉnh lại, trong chốc lát y không thể phân biệt được mình đang ở đâu, ánh mắt y tan rã, nhìn đâu cũng thấy một cảnh mông lung.

Mỗi một hơi thở là mỗi một lần ngực nhói lên, cả người y mỏi nhừ lại đau đớn, tựa như bị người tháo ra rồi lắp lại. Y khẽ thở hổn hển, chịu đựng đau đớn, chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt dần tập trung vào nhóm bóng người trước mặt.

Là tứ trưởng lão.

"Tứ sư thúc..." Lúc lên tiếng, Thẩm Tri Huyền mới phát hiện cuống họng của mình đâu không chịu được, giọng nói khàn khàn khó nghe, như hai mảnh giấy nhám đang mài vào nhau.

Mùi gỉ sắt xộc lên cổ họng, sắc mặt y trắng bệch, chịu đựng một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được mà ho thành tiếng. Mỗi một lần ho là mỗi một lần tác động tới lòng ngực, tim y lại bắt đầu đau, như thể bị ai đó khoét rỗng.

Tứ trưởng lão đau lòng muốn chết, khó khăn đỡ y dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng y, cũng không quay đầu mà sai sử người đang đứng tới phát ngốc bên cạnh, "Lấy nước linh đan lại đây."

Một chén nước ấm nhanh chóng được đưa tới, tứ trưởng lão cầm lấy, cẩn thận đút cho y.

Nước linh đan theo yết hầu chảy xuống, linh khí dồi dào thấm tâm mạch từng chịu trọng thương, Thẩm Tri Huyền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy mình còn sống.

Thấy y không có gì đáng ngại, tứ trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhịn không được nhắc:"Sao đột nhiên lại phát bệnh vậy? Lúc Yến Cẩn tới tìm ta, sắc mặt của hắn trắng bệch, làm ta sợ muốn chết... Ta đã nói với con rồi, cứ đẩy chuyện này cho người khác làm là được, sao cứ phải tự chạy lên núi Thí Luyện làm gì?"

Thẩm Tri Huyền nghe thấy tên Yến Cẩn, thoáng ngước mắt, thì nhìn thấy pho tượng Yến Cẩn đứng sau tứ trưởng lão, khóe mắt hắn đỏ bừng, mặt đầy vẻ mệt mỏi, như thể đã bôn ba mười ngày nữa tháng mà không chợp mắt.

Quần áo của hắn dúm dó, chưa thay, cổ áo vẫn bị hư như trước, cả người bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt đen như mực là đang nhìn chằm chằm bên này, thấy Thẩm Tri Huyền nhìn qua, đáy mắt thoáng sáng lên.

Đúng là lúng túng hiếm gặp.

Trong chớp nhoáng, Thẩm Tri Huyền quyết định trong vòng một giây.

Y từ từ thu hồi tầm mắt, không có ý định nói chuyện với Yến Cẩn, vờ như không thấy ánh mắt đang dần ảm đạm của hắn, chậm rãi thở phào, cười trấn an với tứ trưởng lão, rồi khàn giọng nói:"Không sao đâu ạ. Gần đây con lén lười hơn nhiều, nếu còn lười nữa, sợ là Tống Tông chủ sẽ giận mất."

Tứ trưởng lão không vui nói:"Hắn giận thì kệ hắn. Cả năm cũng chưa hắn tức giận lần nào, tức giận giúp ích cho sức khỏe mà." Nói xong thì lập tức quay lại chủ đề khi nãy, không cho y đánh trống lãng, "Lần này là làm sao? Đang êm đẹp, sao tự dưng tâm bệnh lại tái phát?"

Tứ trưởng lão liếc Yến Cẩn một cái, nói đùa:"Là do thằng nhóc này chọc con tức giận đúng không?"

Mấy năm gần đây, tứ trưởng lão thường xuyên lui tới Ngũ Phong, nên cũng thường thấy sư đồ Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn ở chung. Thấy quan hệ của hai người rất tốt, ông cũng thường nói với tam trưởng lão rằng, ít nhất sau này Thẩm Tri Huyền cũng có đồ đệ tốt để cậy vào.

Ông biết Thẩm Tri Huyền rất bảo vệ đệ tử của mình, nếu đổi lại là ngày thường, lấy Yến Cẩn ra đùa vui thì nhất định sẽ khiến Thẩm Tri Huyền dùng lời lẽ nghiêm túc phản bác, ai ngờ lần này Thẩm Tri Huyền lại trầm mặc một lúc, mới khàn giọng nói:"Không phải."

Tứ trưởng lão nhạy bén lập tức phát hiện có gì đó không đúng, muốn hỏi lại, thì thấy Thẩm Tri Huyền xoa xoa giữa lông mày, tỏ vẻ mệt mỏi:"Không liên qua tới A Cẩn, là do con. Phiền tứ sư thúc vì con mà chạy tới đây rồi..."

Bộ dáng này của y chính là không muốn nhiều lời nữa. Tứ trưởng lão quay đầu nhìn Yến Cẩn, kết quả đứa nhỏ xưa nay luôn mang dáng vẻ trầm ổn cũng đang một dạng mà ngốc lăng.

Tứ trưởng lão cau mày, trong lòng biết giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện. Có điều từ trước tới nay ông không phải là trưởng bối thích dò hỏi chuyện riêng của người khác, do dự một lát, vẫn là bắt mạch giúp Thẩm Tri Huyền, xác định là y không có gì đáng ngại, dằn lo lắng xuống đáy lòng:"Nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ là được."

Thẩm Tri Huyền gật đầu cảm kích với ông, nói cám ơn. Tứ trưởng lão vỗ vỗ mu bàn tay, "Khách sao như vậy làm gì, có gì không thoải mái thì phải phái người tìm sư thúc ngay, biết chưa?"

Dặn dò Thẩm Tri Huyền xong, lại quay đầu phân phó Yến Cẩn:"Sư tôn của ngươi không thích uống thuốc, ngươi nhất định phải để mắt tới y, đừng để y lén đổ đi đấy."

Yến Cẩn ngơ ngác gật đầu, mất đi trầm ổn thường ngày, thấy tứ trưởng lão sắp ra khỏi cửa, do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn đuổi theo, thấp giọng hỏi:"Tứ trưởng lão, sư tôn y..."

Tay tứ trưởng lão đặt trên ván cửa, đang định đẩy ra thì nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt của hắn không giống giả bộ, mới nói:"Bây giờ sư tôn của ngươi là búp bê sứ, phải dỗ dành, không được để y tức giận, cũng không được để y bị thương."

Yến cẩn lúng ta lúng túng đáp "Vâng", đứng ngốc lăng tại chỗ, cho tới khi thấy tứ trưởng lão đẩy cửa rời đi, cửa bị gió thổi đóng lại, hắn mới giật mình, vội vàng quay lại cạnh giường.

Truyện convert hay : Đô Thị Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện