Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Hát!


trước sau

Advertisement


- Hoan hô!!!
Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên nhiệt liệt, làm tăng khí huyết trong tôi, theo đó giai điệu sôi động của bài “Bay” cũng cất lên, ánh đèn chiếu rọi lên người làm tôi có cảm giác như mình là nữ hoàng đang tỏa sáng giữa một bầy dân đen, hờ hờ…
Ai ai có vẻ đang rất mong chờ giọng ca oanh vàng oanh bạc của tôi (trừ tên hội trưởng), cảm động quá, thế này thì tôi phải hát hết mình mới được, để không phụ lòng mong đợi của các bậc tiền bối.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm chắc cái micro trên tay, gì chứ nói về nghệ thuật hát hò tôi cũng có năng khiếu lắm chứ bộ, đặc biệt là khoản tự tin biểu diễn mà không cần diễn tập trước.
Đến rồi, sắp vào bài rồi đây, mọi người chuẩn bị tinh thần mà “bay” nhé, hị hị!
- Chào mọi người, vì sự yêu mến và quan tâm nhiệt tình của các bạn mà tối nay tôi – ca sĩ sắp nổi vừa đẹp trai vừa tài năng Vũ Hoàng Lam xin xả sức phục vụ dân tình bài hát “Bay”, hi vọng sau khi bài hát kết thúc, cái quán karaoke này “bay” luôn cũng được… và tất nhiên, các anh sẽ thay tôi bồi thường chủ quán! – Câu cuối cùng tôi né tránh cái mic, lẩm bẩm nói.
- Hoan hô, giới thiệu hay lắm!!! Bốp, bốp, bốp!!! – Ông Nguyên phấn khởi hô to, đồng thời vỗ tay mãnh liệt, “thanh kiu” ông anh thiếu muối nha.
Nhạo dạo chuẩn bị hết…
- Ok. One, two, three, GO!!!
Cho bao nhiêu bước chân đêm nay rung lên nhẹ nhàng.
Cho bao nhiêu đắm say đêm nay mong manh đừng vỡ tan.
Thoát ra là thênh thang, trút hết đi lòng hoang mang.
[……]

Ước muốn đang trào dâng từ trong CHIÊM BAO!
Bay lên trên mọi người, rồi nhẹ nhàng bay lên.
Theo nụ cười rạng ngời bay lên cao, bao lên cao như cồn cào!
Ố… Ố… Ố… Ố… Ố… Ố…!!!!!!!
Quay quay xa về gần, rồi vội vàng lại quay quay.
Thêm một lần cuộc đời như lâng đâng, như lâng đâng không ngại ngần.
Ố… Ố… Ố… Ố… Ố… Ố…!!!!!!!
Ta về trong mơ, VỀ TRONG MƠ!!!
[……]
VÀ TÔI MƠ THẤY TÔI ĐANG BAY!!! I’m flying, Ấu dề!!!
Phù, cuối cùng cũng bùng nổ xong, mệt chết đi được! Tôi buông micro xuống, lấy tay vuốt mồ hôi hột trên trán, đồng thời đưa mắt xuống “khán đài”.
- Mọi người thấy…
Hai chữ “thế nào?” còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì hai con mắt của tôi đã căng tròn hết cỡ, trân trân nhìn cảnh tượng hết sức khôi hài ở dưới… Ôi trời ơi, trừ bỏ Lâm “tặc” vẫn đang khoanh tay ngồi ung dung, vững vàng như núi Thái Sơn ra thì… biểu tình mỗi người phải gọi là “đa dạng sinh học”: hội trưởng mặt nhăn nhó như mông khỉ, tay bịt chặt hai cái lỗ tai; Nguyên thiếu muối chui rúc vào sau lưng ông Lâm, người run lên bần bật; anh cao gầy ngồi thu lu trong góc tường, “đau khổ” rúc mặt vào cái gối tựa; thậm chí còn có người chui tọt xuống gầm bàn “tránh bom”, có vài anh bỏ chạy đi đâu mất tiêu và từ lúc nào tôi cũng chả hay… Hơ hơ, giọng hát của tôi khủng khiếp đến thế sao??? ="=
Nói túm lại là, có mỗi ông Lâm ở nhà đã từng được “huấn luyện” nhiều lần rồi đâm ra quen nên không bị ảnh hưởng.
Oh my God! Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ giọng hát mình hơi “đặc biệt” chút thôi, không ngờ nó còn khủng bố hơn cả ngoài sức tưởng tượng của chính chủ là tôi đây! Trời ạ, thật là khâm phục mình quá đi! =,=
- Xong chưa vậy?
Ặc… ông Nguyên này bị dọa đến nỗi ù tai rồi hay sao mà còn hỏi câu đó? Thật là trêu tức ta mà!
- Chưa đâu. – Ông Lâm đùa giỡn, miệng cười khúc khích.
- Ack… bao giờ xong thì gọi tớ ra!
Tôi thật sự muốn đi tới túm áo ông Nguyên lôi ra rồi quăng vô cái mic vào mặt ổng quá. Ban đầu là tên nào đã đề xuất tôi lên hát mà bây giờ chui rúc như đà điểu thế hử??
- Xong rồi đó, mọi người có thể trở về vị trí cũ đi là vừa! – Tôi nén chặt cái micro trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi “hừ” lạnh một tiếng trong miệng, bực bội nhìn đám người từng tên một ngồi lại ghế, bộ dạng tên nào tên nấy cứ như vừa chui từ tổ quạ mà ra, tóc tai bù xù, mặt mũi thì tái lại. Không còn gì để hình dung nổi ngoài hai chữ “thảm hại”!
- Em hát hay không ạ? – Mặc dù biết rõ mồn một câu trả lời nhưng tôi vẫn cứ “dịu dàng” hỏi, miệng còn nở nụ cười tươi như hoa.
- Hay lắm… hay lắm… - Vâng, người đầu tiên và duy nhất khen tôi (mặc dù là nói dối) không phải ai khác mà chính là ông anh “i-ốt”. Ổng lúc nào cũng đứng về phe tôi, cảm động quá, chả như người nào đó, mang tiếng là anh trai ruột mà chả động viên nổi một câu. >..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện