Học Sinh Tiểu Học Tán Gái Thế Nào?

Chương 3


trước sau

Advertisement

[14]

Sau nửa tháng, rốt cuộc ngôi nhà lego cũng được hoàn thành. Ngôi nhà này choáng hết phòng sách của bố Giang. Để bảo đảm cho sự an toàn của Công chúa Mặt Trời, bạn Tiểu Khương còn đích thân chui vào ngủ một đêm. Tướng ngủ của bạn Tiểu Khương rất tốt, không hề lộn xộn nên ngôi nhà vẫn hoàn hảo nằm yên trong phòng sách.

Bạn Tiểu Khương ôm cặp sách ngồi thẫn thờ bên cạnh ngôi nhà, giơ tay ra liệt kê: bỏ sô-cô-la vào lọt, bỏ xe đồ chơi vào lọt, bỏ bình vỏ sò vào lọt, bỏ đồ ăn vặt vào lọt, ngay cả sách Ngữ văn, sách Toán, sách Tiếng Anh chứa rất nhiều kiến thức cũng bỏ vào lọt, thế tại sao lại không bỏ lọt ngôi nhà này?

Nhà của bạn Tiểu Khương rất rộng nên xếp hình ngôi nhà cũng khá to, to đến mức với chiều cao và trí thông minh của bạn Tiểu Khương thì không thể nghĩ ra cách ôm ngôi nhà này đi đâu cả.

“Khương Khương muốn ở trong ngôi nhà đó luôn à?” Chị họ Hữu Hữu trêu ghẹo, hôm nay chị họ tới nhà bạn Tiểu Khương chơi.

Bạn Tiểu Khương lắc đầu, cậu không muốn vứt bỏ cái giường nhỏ nhắn êm ái của mình.

Chị họ Hữu Hữu ngồi xuống nhìn bạn Tiểu Khương, nhẹ nhàng hỏi: “Khương Khương làm gì thế?”

Bạn Tiểu Khương mím môi, căng thẳng vò vạt áo của mình, đây là chị họ Hữu Hữu mà cậu quý nhất. Nghĩ vậy, bạn Tiểu Khương ngoắt tay gọi chị họ Hữu Hữu, sau đó nói nhỏ vào tai chị ấy.

Hôm đó, chị họ Hữu Hữu dẫn bạn Tiểu Khương đi mua sắm, nói với mẹ Giang là đưa bạn Tiểu Khương đi mua mô hình, mà mô hình này là ngôi nhà.

*

[15]

“Bạn cần phải hiểu sở thích của con gái.”

Bạn Tiểu Khương dành hai ngày để nghiên cứu câu nói này, sau đó tràn trề lòng tin đi hỏi bạn Cẩn Cẩn thích gì.

Bạn Cẩn Cẩn ngẩng đầu: “Bưởi, mì tôm, thịt bò, cánh gà chiên coca…”

Bạn Tiểu Khương: “Trừ ăn ra thì sao?” Vì tớ không biết nấu cơm.

Bạn Cẩn Cẩn: “Lý Dịch Phong!”

Bạn Tiểu Khương: “??”

Bạn Cẩn Cẩn chống nạnh hừ một tiếng: “Đến cả Lý Dịch Phong mà cậu cũng không biết, tớ không chơi với cậu nữa!”

Bạn Tiểu Khương: “??!!”

Một tiết sau, bạn Cẩn Cẩn lại chủ động nói chuyện với bạn Tiểu Khương. Bạn Cẩn Cẩn nói thích truyện cổ Andersen, nhất là “Nàng công chúa và hạt đậu”.

Bạn Tiểu Khương thầm ghi vào đầu, chờ về đến nhà thì hỏi mẹ Giang rằng Andersen là ai.

Mẹ Giang: “Nàng tiên cá, Nàng công chúa và hạt đậu mà con nghe đều là do Andersen viết đó.”

Bạn Tiểu Khương: “Vậy công chúa Bạch Tuyết thì sao ạ?”

Mẹ Giang mỉm cười: “Nó là truyện cổ Grimm.”

Bạn Tiểu Khương thích truyện cổ Grimm, nhưng bạn Cẩn Cẩn lại thích truyện cổ Andersen, thật khiến người ta phiền lòng.

Bạn Tiểu Khương nghiền ngẫm cả hai ngày mới nghĩ ra kế sách. Bạn Cẩn Cẩn thích Công chúa Hạt Đậu, còn bạn Tiểu Khương thích Công chúa Bạch Tuyết, không thể chọn ai trong hai công chúa này, thế là bạn Tiểu Khương quyết định viết truyện cổ tích của riêng mình!

Truyện cổ tích “Công chúa Mặt Trời”

Tác giả: Giang Hiểu Khương

“Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có một nàng công chúa phát sáng. Nàng là công chúa được Quốc vương yêu thương nhất. Nàng có đôi mắt to tròn, mái tóc đen tuyền, bờ môi đỏ thắm…”

Truyện của bạn Tiểu Khương được cô giáo Thiệu khen ngợi trước lớp, vì vậy cậu nghĩ hẳn là Triệu Dĩ Cẩn cũng không chê truyện này, có khi còn thích Công chúa Mặt Trời ấy chứ!

*

[16]

Trường sắp diễn ra hội thao, ngày nào bạn Tiểu Khương cũng chủ động ở lại trường luyện tập nửa tiếng, cậu muốn thể hiện năng lực ở đại hội để bạn Cẩn Cẩn cổ vũ cho cậu.

“155, 156, 157… Phù… phù…” Bạn Tiểu Khương thở hổn hển vứt dây thừng qua một bên, nằm sải lai xuống sân bóng rổ, mệt quá. Nhớ món kem mẹ làm quá.

“Khương Khương! Mau ra đây, mẹ tới đón con nè.” Từ xa vang lên tiếng của mẹ Giang. Bạn Tiểu Khương thoắt cái tràn trề sức sống đứng vụt dậy, được nghỉ ngơi rồi!

*

[17]

“Giang Hiểu Khương, cậu nỗ lực quá!” Bạn Cẩn Cẩn mút cây kem mới mua ở quầy ăn vặt, cảm thán.

Bạn Tiểu Khương đỏ mặt: “Cống, cống hiến cho lớp. Cô Thiệu thường nói phấn đấu sẽ thành công, tớ nghĩ tớ sẽ làm được.”

Bạn Cẩn Cẩn gật đầu tán dương, cô giáo Thiệu nói gì cũng đúng.

Cô bé vứt vỏ kem vào thùng rác, hỏi: “Giang Hiểu Khương, cậu thích uống gì?”

Bạn Tiểu Khương ấp úng: “Gì cũng được hết á, nhưng mẹ tớ không cho tớ uống nước ngọt, nói không tốt cho sức khỏe.”

Bạn Cẩn Cẩn gật đầu, sau đó chạy lạch bạch vào văn phòng giáo viên, trước khi vào còn không quên chỉnh lại khăn quàng đỏ, dõng dạc thưa thốt.

Bạn Cẩn Cẩn kể lại những lời mà bạn Tiểu Khương đã nói cho cô giáo Thiệu, cô giáo Thiệu rất vui mừng gật đầu. Sau đó cô lấy chìa khóa mở ngăn kéo bàn, móc ra cái bọc màu đen, lột từ lớp này tới lớp khác. Mất tới ba mươi giây, cô giáo Thiệu mới lột ra hết, để lộ xấp tiền, có một tờ năm tệ và một tờ hai mươi tệ, thậm chí còn có tờ màu đỏ.

Cô giáo Thiệu hào phóng đưa cho bạn Cẩn Cẩn tờ màu đỏ: “Em gọi thêm hai bạn nam đi với em xuống quầy ăn vặt mua nước khoáng uống nhé.”

*

[18]

“Giang Hiểu Khương, nổi không thế?” Cẩn Cẩn đứng ở chân cầu thang, chân thành hỏi.

Bạn Tiểu Khương đổ mồ hôi đầy mặt, thở hồng hộc: “Nổi mà.”

Bạn Cẩn Cẩn lo lắng hỏi: “Hay là tớ đi gọi Chu Hải Dương xuống cùng khiêng với nhé?”

“Không được!” Bạn Tiểu Khương đặt thùng nước xuống để ngăn bạn Cẩn Cẩn, từ từ tiến lại gần, bạn Cẩn Cẩn liên tục lùi về sau, lưng áp sát vào tường, bạn Tiểu Khương lạnh lùng nói: “Tớ bưng một mình được, không cần ai giúp cả.”

Bạn Cẩn Cẩn ngơ ngác áp vô tường, nhìn bạn Tiểu Khương ì ạch bưng nước lên lầu, dáng đi như vịt.

Sao cứ thấy là lạ nhỉ…

“Phù… phù…”

Bạn Tiểu Khương khom người thở hổn hển, mệt chết đi được, sau này cậu sẽ không bao giờ một mình bưng thùng nước lên lầu nữa.

Bạn Cẩn Cẩn đuổi theo sau, lấy viên kẹo dẻo vị bưởi từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay bạn Tiểu Khương, mỉm cười nói: “Cảm ơn bạn Giang Hiểu Khương đã có cống hiến tuyệt vời cho lớp.”

Ban đầu bạn Cẩn Cẩn cũng không muốn nhờ bạn Tiểu Khương bưng nước giùm vì thùng nước nặng quá, vơi vóc dáng của Giang Hiểu Khương thì e rằng cậu sẽ bưng không nổi, nhưng trong khi bạn Cẩn Cẩn nhờ giúp đỡ thì các bạn nam khác đã rủ nhau đi vệ sinh ở lầu trên rồi.

Lầu trên không có lớp học, nhưng các bạn nam lớp 2E rất thích nhà vệ sinh trên đó, dẫu đang cách xa mấy thì cũng phải chạy lên đó đi vệ sinh.

Bạn Cẩn Cẩn hết cách, định gọi các bạn nữ đi lấy nước thì bạn Tiểu Khương chợt đứng ra.

“Để tớ, tớ là con trai.”

*

[19]

Gần đây bạn Cẩn Cẩn rất thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết ngôn tình, bạn Cẩn Cẩn đọc không dứt ra được.

Từ tổng tài bá đạo cho đến hotboy lạnh lùng, tuy bạn Cẩn Cẩn chỉ mới học lớp 2 nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc cô bé thông qua con đường và phương thức khác để tiếp cận với thế giới tiểu thuyết ngập tràn ánh sáng Marry Sue.

Bạn Cẩn Cẩn kể với bạn trên mạng chuyện bưng nước, bạn trên mạng khẳng định rất chắc chắn:

“Thằng bé này đang chơi trội đây mà! Hắn ta muốn phóng ra sức hấp dẫn đáng chết không có chỗ phóng của mình đấy!”

Bạn Cẩn Cận đọc xong tin nhắn thì rơi vào trầm tư, sau đó đồng ý gật đầu, có lý.

Hôm nay cô bé mới biết hóa ra Giang Hiểu Khương lại… ga-lăng như vậy?

Hình như là vậy thật.

“Ngày 6/3/2019

Hôm nay mình học được từ mới: Ga-lăng.”

Trích từ nhật ký của bạn Cẩn Cẩn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện