Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Vô Căn Cứ Nhiều Hơn Độc Dược


trước sau

Advertisement



Rời khỏi Hân Vinh viện, hoa tuyết nhẹ rơi xuống.

Tuyết trắng đầy trên đất.

Làm cho bóng đêm đêm nay đặc biệt dịu dàng.

Bước chân Bách Lý Thu Thủy vững vàng bước, ánh mắt khe khẽ đảo qua chung quanh.

Đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Những người ở đây, không thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Dực Thần.

Từ sau lần trước, Hoàng Phủ Dực Thần rất ưa thích hở ra là tới Bảo Khoáng viện tìm nàng.

Nhưng nàng mỗi lần đều sẽ cất bước có lệ theo hắn, bây giờ nhìn lại, vị phú quý công tử kia, hứng thú của hắn với nàng đại khái cuối cùng đã giảm xuống.

Đối với Bách Lý Thu Thủy mà nói, không thân như vậy quả là rất tốt.


Ai hại nàng, nàng chắc chắn không mềm lòng mà bỏ qua, đồng dạng, không có ý hại, thậm chí là giúp qua người của nàng, dù sao chăng nữa nàng cũng không lấy oán trả ơn, kéo bọn họ vào những chuyện không liên quan.

Đang đi, Bách Lý Thu Thủy bỗng nhiên đi chậm lại, theo bản năng nhìn sang phía sau bước chân đang nghiêng ngả...!Bách Lý Lan Chỉ đang theo sau lưng nàng, vẻ mặt xem ra có chút lo âu sợ hãi.

Bên người của nàng cũng chỉ có một nha hoàn đồng dạng gầy gò.

Còn Ngũ di nương, những chuyện như thế này, Đại phu nhân từ đó đến giờ đều không cho cô ấy tham dự,
Rất hiển nhiên, Bách Lý Lan Chỉ đang lo lắng cho bản thân.

Thấy nàng ấy co ro theo sát nàng đằng sau, trong lòng Bách Lý Thu Thủy mờ mờ ảo ảo cóc hút chua xót không nói nên lời, mãi đến khi Hoa Quỳnh nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, Bách Lý Thu Thủy mới hơi ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, ánh mắt trong trẻo tiếp tục đi.

Vừa vào tiền sảnh, ấn đường Bách Lý Thu Thủy khẽ run, không biết là nàng đang cảm thấy kinh ngạc hay kỳ lạ, Vốn nàng cho rằng tên Hoàng Phủ Dực Thần không biết đang ở đâu, hoá ra từ lúc bắt đầu hắn không có theo họ vào Hân Vinh viện mà là vẫn luôn đợi ở đây.

Nhìn thấy bọn họ tới, Hoàng Phủ Dực Thần hỏi, "Đại bá mẫu, lão phu nhân sao rồi?"
"Đã uống thuốc giải độc, không có gì đáng ngại cả." Từ khi Bách Lý Thu Thủy hồi phủ còn có chuyện té xỉu lần trước, hễ là chuyện có liên quan đến Bách Lý Thu Thủy, Đại phu nhân trăm lần không muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Dực Thần, lập tức cười cười, "Nhị đệ muội vùa mới trờ về, sao con còn ở đây?"
"À..." Hoàng Phủ Dực Thần miễn cưỡng nhếch miệng, lười biếng cười một cái, nhướng đuôi lông mày lên, "Ta đang suy nghĩ, chờ xem lão phu nhân có thể trở về tiếp tục không, ở đây chờ mọi người, mấy tên hạ nhân nhiều chuyện còn vội vã muốn dọn dẹp chén đũa đều đã bị ta quát mắng đứng sang một bên."
Nghe hắn nói như vậy, Bách Lý Thu Thủy liền nhìn vào góc của tiền sảnh, quả thực có hai người hạ nhân đang khoanh tay đứng đó.

Ngay lúc nàng thu tầm mắt lại, lại thấy Bách Lý Khả Thanh cũng nhanh chóng nhìn thoáng qua hai người kia, sắc mặt vội thoáng một cái chớp mắt rất kỳ quặc.

Suy nghĩ một chút, Bách Lý Thu Thủy khẽ cười mở miệng nói: "Hiện tại đến cùng là ai hạ độc lão phu nhân, còn chưa tra ra, bọn họ đã gấp gáp dọn dẹp như vậy, không chừng họ thực sự bị người hạ độc mua chuộc cũng nên.

Muốn tìm cơ hội tiêu hủy sạch sẽ hết chứng cứ phải không?"
Quả nhiên, tiếng nói của nàng vừa cất lên, chỉ thấy sắc mặt Bách Lý Khả Thanh âm trầm, có chút xung động mà nói, "Tam tỷ tỷ đây là đã đợi không kịp, mà tùy tiện vu oan giá hoạ cho hai tên hạ nhân phải không?"
Trong lòng Bách Lý Thu Thủy cười nhạt, thấy phản ứng này của Bách Lý Khả Thanh, hai người kia, mười phần thì hết chín phần là do nàng ra hiệu tới làm...!
"Dực Thần, hai người kia, có thay đổi vị trí các món trên bàn hay không?" Bách Lý Vu Đạo trừng mắt một cái với hai người kia, lại hỏi.

Hoàng Phủ Dực Thần trả lời cực kỳ khẳng định, "Không có.

Họ chuẩn bị làm thì ta đã đuổi bọn họ đi sang một bên.

Được rồi, nếu Nói xong, lão phu nhân không sao, chúng ta đây cứ tiếp tục ăn cơm nhé, ta đã sớm đói bụng lắm rồi."
Nói xong, lời nói hành động trong đó còn chứa thêm vài phần cà lơ phất phơ, Hoàng Phủ Dực Thần cầm chiếc đũa lên.


Thấy vậy, trong mắt của Bách Lý Vu Đạo nhất thời toát ra vẻ khinh bỉ, tên Hoàng Phủ Dực Thần này, thật đúng là hình mẫu thí dụ cho con nhà giàu, cũng khó trách mọi người thầm đều coi thường tên thiếu niên bị hoàng đế vứt bỏ này.

Đúng là hủ mộc bất khả điêu*.

*Hủ mộc bất khả điêu: là câu mắng người của Khổng Tử, nghĩa là Gỗ mục không thể điêu khắc được.

Dùng để ví von một người đã hư hỏng vô phương cứu chữa rồi.

Nói theo cách nói hiện đại thì là mắng nhiếc người mà không dùng từ tục tĩu.

Đại phu nhân cười cười, cản lại hành động của hắn, "Dực Thần, nếu như con đói bụng, hay là trở về viện tử của mình, bảo phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn nhé.

Lão phu nhân trúng độc của lôi công đằng, chỗ độc này rốt cuộc được cho vào trong món nào còn chưa rõ, nhỡ con nếm vào, tốt xấu gì, ta cũng không thể không khai báo cho Nhị đệ muội."
"Vẫn chưa rõ?" Đuôi lông mày Hoàng Phủ Dực Thần nhướng lên, sau đó là bĩu môi, ném chiếc đũa đi, "Quên đi, dù sao ta cũng không đói lắm, ở trong phủ chúng ta trước đây chưa từng có chuyện hạ độc, nay vừa vặn xem náo nhiệt một chút."
Lời này của hắn, nếu từ bất kỳ đứa con gái chân chính nào của Bách Lý gia dám nói ra, sợ là Bách Lý Vu Đạo sẽ nổi giận, nhưng đối với Hoàng Phủ Dực Thần, ông ta cũng chỉ giả đò không nghe thấy, đáy mắt nhưng lại toát thêm một tầng khinh miệt, hướng về phía hạ nhân sau lưng nháy mắt, lập tức đã có người tiến lên, lấy ra một hộp ngân châm.

"Lão phu, ngày hôm nay người động vào, cũng chỉ có nước trà trước mắt, củ từ của Đại tỷ tỷ và canh của Tam tỷ tỷ." Bách Lý Khả Thanh từng cái một chỉ cho hạ nhân thấy, "Tra xét kỹ một chút.

Đừng xảy ra sai sót!"
"Vâng, Tứ tiểu thư."Tên hạ nhân đầu tiên là lấy ra một cây kim châm, dò xuống nước trà trước mắt lão phu nhân, sau đó lấy ra, ngân châm vẫn như cũ tỏa sáng lấp lánh, lại lấy ra một cây kim châm khác, dò vào chất mật củ từ của Bách Lý Y Nhân, kim châm vẫn sáng trong.

Lần này tầm mắt mọi người, đều chú ý đến Bách Lý Thu Thủy.

Bách Lý Khả Thanh cười lạnh một tiếng, ý bảo hạ nhân dùng cây kim châm cây thứ ba thăm dò vào chén canh lá sen kia...!Kim châm vừa chạm tới mặt nước, mũi kia ngay tức khắc đen lại, như là một tầng đen xám rất mỏng.

Trên mặt của Bách Lý Khả Thanh nhất thời tỏ vẻ đắc ý điên cuồng, giơ kim châm kia lên, "Tam tỷ tỷ, hiện tại chứng cứ thế mà vô cùng xác thực, tỷ còn gì để nói không?!"
Kim châm biến sắc, trong súp đích xác có độc, nhưng...!Bách Lý Thu Thủy nhanh chóng nhớ lại một phen.

Nàng như cũ khẳng định rằng, chén canh này từ đầu đến lúc bưng lên trước mặt lão phu nhân uống xong, chắc chắn sẽ không có cơ hội để người khác xuống tay.

Hay là đã có người đã nói trước biện pháp khác hạ độc lão phu nhân, rồi chờ họ đi hết lại bỏ lôi công đằng vào súp, ý nghĩ này cũng bị Bách Lý Thu Thủy bác bỏ.

Hoàng Phủ Dực Thần luôn ở đây, tính là vị Nhị thiếu gia trước mắt là hắn có ngu ngốc thế nào, tên đó cũng sẽ không có ngu si đến độ ở ở ngay trước mặt hắn hạ độc trong súp vu tội cho nàng.


Nếu không có bất kỳ cách hạ độc nào, vậy thì rốt cuộc độc này là đến từ đâu? Ánh mắt Bách Lý Thu Thủy thêm trầm xuống.

Sau khi Bách Lý Khả Thanh nói xong, Bách Lý Y Nhân hít vào một hơi khí lạnh, hoa dung thất sắc, không dám tin mà nháy mắt một cái, "Tam muội muội, vậy mà...!Vậy mà thực sự là muội? Sao muội làm làm vậy? Lão phu nhân, bà ấy đã làm gì có lỗi với muội?"
"Độc này, không phải ta hạ." Bách Lý Thu Thủy bình tĩnh ngước lên, "Trong súp tại sao lại có độc, ta cũng không biết nốt."
"Mẫu thân, người xem tỷ ấy còn muốn nguỵ biện!" Trong mắt Bách Lý Khả Thanh xẹt qua vẻ độc ác, "Tam tỷ tỷ, muội đã khuyên tỷ tốt nhất không nên tiếp tục từ chối không ý nghĩa, ai nấy đều thấy kim châm biến sắc, người hạ độc lão phu nhân chính là tỷ!"
Sắc mặt Bách Lý Vu Đạo, lúc kim châm biến thành đen cùng lúc cũng thay đổi thành tái nhợt, lúc này liền chợt nâng tay lên, nói." Người đâu! Kéo đứa con gái bất hiếu này xuống! Nhốt vào từ đường!"
"Đợi chút!" Ấn đường Bách Lý Thu Thủy chau chặt, sửa ống tay áo lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Khả Thanh, nở nụ cười, "Tứ muội muội, trái lại tỷ rất không rõ, người làm tỷ tỷ này, rốt cuộc chọc phải nơi nào của muội, có thể làm cho muội làm càn níu lấy ta không tha.

Muội cũng không giống như là Tứ tiểu thư của Bách Lý gia mà ngược lại giống như người phụ nữ đanh đá ngoài chỡ như vậy."
"Tỷ.." Đôi mắt Bách Lý Khả Thanh tròn trừng nàng, "Tỷ nói cái gì!?"
"Ta nói muội như là mấy bà đanh đá ngoài chợ." Bách Lý Thu Thủy từng câu từng chữ rõ ràng nói, "Phụ thân, lẽ nào người cũng lỗ mãng nhận định việc này do ta làm sao? Chỉ bằng trong súp có độc là có thể kết luận độc do ta hạ ư? Mọi người sao có thể biết, có phải hay không là có người nào đó, muốn lợi dụng đổ tội cho ta, cho nên trong súp ta có độc nên độc do ta hạ à?"
"Hôm nay là sinh thần lão phu nhân, lão phu nhân trước bao nhiêu ánh nhìn của mọi người uống xong chén canh này, thử hỏi Tứ muội muội, giả sử độc thật sự là do tỷ hạ, sao tỷ lại có thể ngu ngốc đến mức dưới trường hợp thế này hạ độc bà ấy à? Chẳng lẽ là sợ người khác không bắt được tỷ sao?"
Bách Lý Thu Thủy nhìn thẳng Bách Lý Vu Đạo, trong ánh mắt trong suốt đó có sự trong trẻo nhưng lạnh lừng làm người khác nói không nên lời, "Nếu mà phụ thân nhất định muốn mù quáng mà tin vào người khác, chính là muốn đặt chuyện này trên đầu con, vậy Thu Thủy phận nữ nhi cũng không còn gì để nói! Nhưng mà sẽ có một ngày, hung thủ hạ độc được đưa ra ánh sáng, còn hy vọng người đến lúc đó có thể thành khẩn nói xin lỗi, trả lại sự trong sách cho Thu Thủy!"
Khóe môi Bách Lý Vu Đạo bỗng dưng mím lại.

Ông đích xác cũng hoài nghi là do Bách Lý Thu Thủy hạ độc, có thể chứng cớ trước mắt chưa đủ để xác thực trăm phầm trăm, nhưng sau khi nghe Bách Lý Thu Thủy nói xong, ông nếu như tiếp tục giam nàng, chuyện này một mai truyền ra, ngỗ nhỡ không phải nàng hạ độc, vậy tiếng tăm của Binh bộ Thượng thư hắn có thể tràn ngập nguy cơ.

Bách Lý Khả Thanh nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng Bách Lý Vu Đạo, chỉ một lòng nghĩ phải nhanh chóng giẫm Bách Lý Thu Thủy dưới chân, chứng kiến sắc mặt Bách Lý Vu Đạo thay đổi, còn tưởng rằng ông đang giận Bách Lý Thu Thủy, lúc này giọng nói có phần chói ta, nói: "Phụ thân, người đừng tin tỷ ấy, độc rõ ràng do tỷ ấy hạ! Người mau giam tỷ ấy lại đi, cũng nhanh chóng cho lão phu nhân một câu trả lời!"
Làm cho Bách Lý Khả Thanh thất vọng là sau khi nghe xong lời của nàng, Bách Lý Vu Đạo chỉ trầm ngâm trong chốc lát, lập tức trầm giọng nói: "Thu Thủy nói không sai, bây giờ mặc dù phát hiện trong súp có độc, nhưng tạm thời chứng cứ vẫn chưa đủ để chứng minh rằng độc này do chính tỷ ấy cho vào, xử lý bừa bãi quả thực không thỏa đáng."
Bách Lý Khả Thanh sửng sốt, nhất thời hận đến nghiến răng, nhưng trong nháy mắt kế tiếp, một nụ cười xảo quyết dần hiện ra trong đáy mắt nàng.
#PhongTịnh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện