Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Cứu Một Mạng Người


trước sau



Trong phòng lạnh lẽo ẩm ướt.

Trên vách tường khảm từng khối tro đen lốm đốm trắng, trong không khí tràn ngập một cổ huyết tinh cùng mùi hôi thối ướt át.

Ánh nến mỏng manh gần như chỉ có thể chiếu sáng một góc phòng nho nhỏ, trong phòng một mảnh tối đen cùng bóng đêm ngoài của sổ gần như hòa làm một, giơ tay không thấy năm ngón.

Duy nhất một góc được ánh sáng chiếu tới kia, một thiếu niên đang nằm trên ván giường lạnh băng.

Ánh nến ấm áp đem gò má tái nhợt ướt đẫm mồ hôi của hắn chiếu đến hồng nhuận, màu máu đỏ tươi từ trong miệng hắn từng ngụm từng ngụm tràn ra.


Ngón tay khớp xương rõ ràng gắt gao mà nắm chặt vạt áo đã bị máu nhiễm đỏ một mảnh, đôi mắt nhắm chặt, trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ, trong miệng khe khẽ tràn ra tiếng rên rỉ, biểu hiện hắn đang phải chịu đựng đau đớn cực đại.

Kịch độc ăn mòn giống như bị móng vuốt sắc bén của hung thú túm lấy tùy ý quấy loạn, lục phủ ngũ tạng lại như bị kiến gặm đến phát đau.

Thiếu niên nửa tỉnh nửa mê chỉ chờ đợi tính mạng của mình nhanh chống rút đi, như vậy chính mình liền có thể từ trong tra tấn đau đớn được giải thoát.

Bên mép giường thiếu niên thủ bốn năm thanh niên dáng người cao lớn.

Cho dù chỉ nhìn thông qua ảnh ngược đen nhánh do ánh nến phản chiếu, cũng có thể cảm nhận được trên người họ một cổ lượng lực áp bức ập vào mặt.

Nhưng mà cũng là nhóm thanh niên cường tráng này, hiện tại đang hốc mắt phiếm hồng mà nhìn chằm chằm tiểu sư đệ nằm trên giường đang không ngừng thổ huyết, cánh tay vụn về run rẩy hạ xuống dùng khăn tay chà lau mồ hôi trên mặt thiếu niên.

Khi Hạ Lan Chi đi theo thanh niên hộ vệ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Huyết tinh cùng mùi huân hương mốc đốm ướt át gay mũi khiến hắn suýt nữa liền ghé vào khung cửa đem thức ăn khuya lúc trước đều nôn ra, đợi cho đến khi có thể thích ứng một chút với cổ hương vị này rồi, hắn mới đẩy cửa ra bước nhanh đến trước mặt thiếu niên trúng độc Tô Nặc.

Mấy thanh niên canh giữ bên mép giường Tô Nặc nhìn thấy Hạ Lan Chi, nhanh chóng quỳ xuống cúi đầu nói: "Thuộc hạ thỉnh an Hạ Lan đại nhân."
"Đừng quỳ, đứng lên hết đi." Hạ Lan Chi nôn nóng mà nhìn Tô Nặc bởi vì trúng độc mà không ngừng nôn ra máu, thật sâu cảm thấy dù hắn không bị độc chết cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết, "Hắn thế nào?"

Những hộ vệ đó hai mặt nhìn nhau mà trao đổi ánh mắt, chắp tay đáp: "Hắn vẫn luôn nôn ra máu."
Hạ Lan Chi: "......"
Cái này còn cần các ngươi nói sao?! Không mù đều có thể nhìn ra hắn đang nôn ra máu được không!! Ta thậm chí không cần nhìn cũng có thể ngửi được mùi máu nồng đậm trong không khí a!
Hạ Lan Chi còn chưa kịp lên tiếng hỏi lại cho kỹ càng một chút, phía sau liền truyền đến tiếng

thông báo kinh hỉ, "Vương thái y thỉnh tới rồi! Sư đệ có thể được cứu rồi!"
"Nơi này quá mờ, mau đốt đèn cho thái y có thể nhìn rõ được chút." Hạ Lan Chi quét mắt một vòng trong phòng tối tăm liền hạ lệnh đốt đèn, sau đó xoay người mời Vương thái y đến bên mép giường Tô Nặc, "Vương thái y đã tối như vậy còn có thể tới, thật là vất vả ngài."
Vương thái y nghe lời nói khách khí như vậy của thừa tướng đại nhân, kinh sợ mà vội vàng quỳ xuống nói: "Không vất vả, không vất vả.

Hạ quan thỉnh an đại nhân, đại nhân thiên tuế ——" (Khuynh: đại nhân mà thiên tuế, lên làm vua luôn đi chứ chi mắc công vậy!!!??)
"—— không cần không cần, mời ngài mau tới xem." Hạ Lan Chi cắt ngang lời nói lãng phí thời gian của thái y, nhanh chóng nâng người dậy nói, "Mạng người quan trọng, ngài trước tiên cứu thiếu niên này đi."
Vương thái y buông hòm thuốc giúp Tô Nặc xem mạch, sau đó thủ pháp thuần thục mà lấy ra các ngân châm khác nhau cắm vào yết hầu cùng phần bụng Tô Nặc.

"Như thế nào?" Hạ Lan Chi hỏi.

Vương thái y lấy ra ngân châm đã biến thành màu đen sau đó nói, "Vị công tử này dùng chính là đoạn trường thảo nghiền thành bột mịn, may là đã phát hiện kịp, còn có thể cứu, chỉ là cần nhanh chóng giải độc.

Sau khi tỉnh có thể ăn đậu xanh, dùng cây kim ngân và cam thảo để giải độc.

Ta trước tiên kê cho hắn một thang thuốc."
Hạ Lan Chi gật đầu, "Làm phiền ngài."

Hạ nhân rất tinh ý mà đem lên giấy cùng bút mực để thái y viết đơn thuốc.

Hạ Lan Chi vuốt khóe môi chăm chú nhìn Vương thái y từng nét bút rồng bay phượng múa du tẩu trên giấy Tuyên Thành, trong khoang mũi tràn ngập từng luồng huyết tinh nồng đậm khó tiêu, chỉ cảm thấy trong cổ họng mơ hồ cũng có chút mùi vị rỉ sắt.

"Khụ khụ."
Hạ Lan Chi che miệng ho hai tiếng, vị rỉ sắt của máu từ trong yết hầu cơ hồ muốn tràn ra.

Hắn thử ngăn chặn, muốn đem loại hương vị này nuốt xuống, lại giống như hoàn toàn ngược lại càng làm cho cảm giác khó chịu kia càng dẫn ra nhiều hơn.

"Khụ khụ khụ, khụ phụt ——"
Trong miệng phun ra chất lỏng ấm áp làm ướt đầu ngón tay, Hạ Lan Chi chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có chất lỏng nóng hổi, nương theo ánh đèn mở ra bàn tay, là một đống máu đen.

……
…………
Cái quái gì đây a!!! Lão tử miệng phun bà dì!!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện