Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Thấy Được Hi Vọng


trước sau



"Đại nhân, hộ vệ lúc trước dẫn đường cho ngài uống thuốc độc tự sát." Người thông báo là một thanh niên, hắn mặt vô biểu tình mà quỳ một gối trước cửa phòng ngủ bẩm báo nói, "Nên xử lý thi thể hắn như thế nào?"
Xấp giấy bản thảo trên tay Hạ Lan Chi run lên, sau khi nghe được lời này liền vội vội vàng vàng đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đem hộ vệ đến thông báo nâng dậy hỏi, "Hắn uống độc khi nào?"
"Là khi nãy nhóm hộ vệ ăn cơm chiều, nhóm người thuộc hạ thấy hắn ăn chút bột phấn, lúc đầu nghĩ hắn ăn dược gì đó chữa giọng nói, lại không nghĩ tới hắn ăn vào rồi lát sau liền thổ huyết.

Đại nhân, hay là giống như lúc trước trực tiếp dùng chiếu bọc lại thi thể đem vứt đi?"
Hạ Lan Chi thành khẩn mà nhìn hắn nói: "......Ta cảm thấy hắn còn có thể cứu lại được."
Hộ vệ hiển nhiên không nghĩ đến thừa tướng đại nhân luôn máu lạnh vô tình sẽ nói ra lời nói như thế, hắn trố mắt nhìn Hạ Lan Chi, cúi đầu mở miệng hỏi, trong thanh âm còn có chút không dám tin, "Vậy thuộc hạ......đi thỉnh đại phu?"
Hạ Lan Chi suy nghĩ một chút rồi trả lời, nói: "Đại phu bên ngoài có lẽ đối với độc dược sẽ không quá am hiểu.


Gọi người đi thỉnh thái y tới, còn ngươi nhanh mang ta đi xem hắn."
Lời này vừa ra, Hạ Lan Chi chỉ thấy hộ vệ trước mặt run rẩy đôi môi, thẳng tắp quỳ xuống cúi đầu nói, trong thanh âm còn có hơi run run: "Thuộc hạ thay Tô Nặc tạ ơn đại nhân cứu mạng!!"
"Không cần không cần, đứng dậy mang ta đi xem thiếu niên gọi là Tô Nặc kia đi." Hạ Lan Chi bối rối nhìn hộ vệ động một chút liền quỳ trước mặt hắn, "Lời nói như cảm tạ này chờ lát nữa hãy nói cho thái y nghe, ta cũng không có làm được cái gì."
"Tạ đại nhân!!!"
Hạ Lan Chi bất đắc dĩ cười cười, cất bước đi theo thân ảnh hộ vệ dẫn đường phía trước.
Vị nhân huynh này thật dễ dàng kích động, so với người xuyên qua như hắn nhìn còn muốn kích động hơn, lãng phí một gương mặt lãnh khốc soái ca như vậy.
Nhưng mà hắn không biết vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, đến tột cùng là đã làm nổi lên bao nhiêu sóng to gió lớn trong lòng thanh niên hộ vệ.
Tính mạng của hộ vệ từ trước đến nay trong mắt những người quyền cao chức trọng đều bị xem như cỏ rác, càng đừng nói đến ở trước mặt thừa tướng đại nhân nhìn mãi thành quen cảnh tượng chết người, tính mạng bọn họ càng ti tiện đến tận xương tủy.
Thông thường những hộ vệ như bọn họ, phần lớn đều là xuất thân bần hàn đến cực điểm.

Có không ít người là bởi vì thân thể có tố chất cực tốt mà bị người nhà bán vào tướng phủ, sung nhập tổ hộ vệ, lấy những người đã được đào tạo có thể bảo vệ bên người thừa tướng.
Từ nhỏ lăn lê bò lết trong tổ hộ vệ, nơi sinh hoạt không giống con người mà những quý tộc vĩnh viễn không biết.
Bên ngoài tất cả đều cùng tổ tiểu hài tử hộ vệ của bọn họ không cùng quan hệ, trong thế giới của bọn họ chỉ có hai việc là huấn luyện và sống sót.
Không có ai sẽ đi quan tâm bọn họ.
Chính người nhà đều có thể vứt bỏ bọn họ, họ lại có tài đức gì mà cầu người khác tới hỏi han ân cần.
Thanh niên hộ vệ chính vì bần hàn mà bị người nhà vứt bỏ, từ khi còn là một hài tử đã bị bán vào trong tướng phủ.
Hắn cũng không biết trên người mình có bao nhiêu vết thương, đã chảy bao nhiêu máu.


Từ huấn luyện tàn khốc như vậy có thể thấy, chưa có ai chưa từng bị đánh gãy chân.
Khi bị thương, sẽ không có bất cứ ai bố thí cho họ thứ gì có thể trị thương.

Trong những đêm khuya tĩnh lặng, làm bạn bên người chỉ có những sư huynh đệ đồng dạng bị thương, chỉ khác mức độ nặng nhẹ.
Mỗi đêm đi vào giấc ngủ, bên tai đều sẽ quanh quẩn những âm thanh thở dốc phập phồng thống khổ khác nhau.

Mọi người thuần túy đều là dựa vào bản thân mạnh mẽ chống đỡ để sống sót.
Thiếu niên tên Tô Nặc kia là sư đệ nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ.
Bất quá lai lịch của Tô Nặc so với bọn hắn càng phức tạp hơn chút.

Hắn cũng không phải bị người nhà bán vào tướng phủ, mà là bị thừa tướng đại nhân ba năm trước từ ngoài phủ đem về ném vào tổ hộ vệ.
Tuy rằng thời gian Tô Nặc tới tổ hộ vệ chỉ có ba năm, nhưng mọi người đều rất thích vị tiểu sư đệ kiên cường lại có thiên phú xuất chúng này.
Hiện giờ nhìn sư đệ uống thuốc độc tự sát, nói không thương tâm là không có khả năng.

Nhưng bọn họ đối với giải độc không có biện pháp, chỉ có thể bảo trì một mặt lạnh lùng, cố nhịn không lộ ra sắc mặt thương tâm trước mặt thừa tướng đại nhân.
Nói cho cùng, bọn họ làm hộ vệ tối kỵ nhất là mềm lòng.


Cho dù đối mặt người nhà ra đi cũng không thể để lộ thương tâm, càng đừng nói đến vì tiểu sư đệ tự sát mà rơi nước mắt.
Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý dùng chiếu bọc thi thể sư đệ, lại không đoán được thừa tướng đại nhân sẽ mở miệng phái người đi thỉnh thái y tới cứu sư đệ.
Có phải hay không đây là ý, tính mạng của hộ vệ bọn họ từ nay sẽ không so với kiến còn bị xem nhẹ hơn? Có phải hay không đây là ý, khả năng sống sót của các sư huynh đệ ngày sau sẽ càng cao hơn?
Tuy rằng nhóm bọn họ trở thành hộ vệ chính thức còn chưa được bao lâu, không kịp nghe tin đồn về thừa tướng đại nhân, bất quá thừa tướng đại nhân cũng không phải bộ dáng lãnh khốc vô tình như khi ở nơi huấn luyện mà bọn họ tưởng tượng.
Bởi vì hắn nhìn thấy ôn nhu cùng quan tâm trong đáy mắt thừa tướng đại nhân —— chưa có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn họ bao giờ, sợ là chỉ liếc mắt một cái cũng không có.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, khiến hắn cho rằng mình vốn đã bị tôi luyện đến lạnh băng tận xương cốt máu đều phải ấm áp lên.
Loại cảm xúc này tên là hy vọng ấm áp.
Thật tốt.
Hắn chỉ có thể nghĩ đến như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạo nghiệt, tạo nghiệt, ta cư nhiên kéo lâu như vậy......còn dám vọng tưởng chương thứ hai......//nhìn trời//
Chương sau làm tiểu hộ vệ phát manh.
Ta sai rồi……( ̄ε(# ̄) [ Khuynh: Sai cái gì vậy trời ].



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện