Hoàng Thượng Là Của Vương Phi!!!

Phiên Ngoại 1. Baba Mama Gặp Mặt Rồi!


trước sau

Hoàng Thượng ngốc ngốc ở cùng Vương Phi suốt một kỳ nghỉ đông, đến khi vào học lại thì luyến tiếc không muốn xa người ta. Vì thế vị 'vương phi' nào đó vì không muốn 'hoàng thượng' nhà mình ủ rũ sử dụng đặc quyền riêng, liền sau đó Hoàng Thượng liền được chuyển ra khỏi ký túc xá chính thức ở cùng Vương Phi của mình. Mà 'quý phi' nào đó thì bị học trưởng lấy đặc quyền kéo qua ở cùng. Cuộc sống đại học ở cùng người yêu của Hoàng Thượng, QuýNinh cũng bắt đầu chuyển sang trang mới.

"Hoàng thượng a, Vương phi của người đâu rồi?" Quý Ninh hai tay chống cằm chớp chớp mắt nhìn Hoàng Thượng, "Thần thiếp bồi người có được không a!"

Hoàng Thượng nhìnQuý Ninh kết thúc kỳ nghỉ đông cũng tròn lên một vòng, híp mắt nhìn vết đỏ khả nghi nửa ẩn nửa hiện dưới cổ áo y trêu chọc, "Ân! Quý phi, đêm qua làm việc quá độ còn sức bồi trẫm sao?"

Quý Ninh trợn trắng mắt, hai tai đỏ bừng bừng che cổ lại, "Tiểu ngốc nhà cậu đừng có nói bậy!"

"Thấy rõ lắm nga!" Hoàng Thượng cười gian, chỉ chỉ dấu hôn nho nhỏ hồng hồng dưới quai hàm Quý Ninh, "Vi học trưởng thật muốn đánh dấu chủ quyền với cậu a!"

Quý Ninh đỏ mặt một tay che cổ áo, một tay che chỗ vừa bị Hoàng Thượng chỉ không ngừng âm thầm chửi tên họ Vi nào đó... Bề ngoài làm ra vẻ lạnh lùng cấm dục, gì chứ. Đúng là giả tạo!

Mắt thấy Hoàng Thượng vẫn còn cười mình, Qúy Ninh đỏ mặt trừng cậu, "Tiểu ngốc nhà cậu cứ cười đi! Một ngày nào đó cậu bị báo ứng tớ hứa sẽ cười thật to vào mặt cậu!"

Cậu nhìn y, mặt không đỏ chân không run vô cùng thẳng thắn mà nói, "Ân! Vương Phi nhà tớ ôn nhu lắm a, sẽ không có chuyện đó đâu!"

"Cậu..." Quý Ninh hít sâu một hơi... Y hết nói nổi rồi! Tên ngốc này thế mà lại không biết ngại a! Cứ như thế mà nói thẳng thừng luôn a!

Nói nói một hồi đột nhiên từ xa xuất hiện hai bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Vương Phi cùng Vi Thần từ phòng Hội học sinh bước ra liền đi thẳng đến chỗ Hoàng Thượng, Quý Ninh đang trò chuyện.

Vi Thần đẩy đẩy mắt kính, lạnh nhạt nhìn Vương Phi, "Trường lại sắp cho nghỉ tết, cậu có muốn nhân cơ hội đưa người của cậu về nhà không?"

"Sao lại không!" Hắn cong cong khóe môi, nhìn lại, "Cậu thì sao?"

Vi Thần hiếm có hơi cong khóe môi, "Khó khăn lắm mới được ba mẹ tớ chấp nhận, sao lại không chứ!"

Vương Phi gật đầu. Đúng là không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận được như ba mẹ hắn!

Hai người một đường đi thẳng đến chỗ lão bà nhà mình.

Vương Phi vừa ngồi xuống liền ôn nhu nựng nựng má Hoàng Thượng nhà hắn, "Hai người nói chuyện gì vui thế?"

"Ân! Nói rất nhiều a!" Hoàng Thượng cong cong mắt cười, lại nhìn sang Quý Ninh đang đỏ mặt trừng mình, miệng càng ngoác ra hắc hắc cười.

Quý Ninh hai má đỏ bừng trừng Hoàng Thượng ngốc một cái rồi lại trừng cái tên mặt lạnh nào đó... Hừ, mặt lạnh như vậy cho ai xem chứ! Bản thân đã cầm thú rồi còn giả vờ quân tử, đáng ghét!

Mà Vi Thần một mặt không biểu cảm cởi khăn choàng cổ của mình ra choàng lên cổ y, "Trời thế này em lại không mang khăn choàng vào. Đừng tưởng cuối đông sẽ không còn lạnh, bệnh thì đừng có than vãn với anh!"

Quý Ninh được Vi Thần choàng cái khăn len che đến cằm, hai má đỏ hồng quay mặt nhìn chỗ khác. Rõ ràng là muốn che giấu dấu vết, còn ra vẻ đứng đắn! Hừ hừ...

Bốn người một chỗ phấn hồng bay lung tung lung tung làm nam sinh nữ sinh xung quanh phút chốc muốn rời khỏi lớp. Vì cớ gì dạo gần đây nam nhân yêu thích nam nhân lại nhiều như vậy nha? Nam nhân yêu thích nam nhân thì thôi đi, vì cớ gì học trưởng băng lãnh kia cùng nam thần vừa từ nước ngoài chuyển về cũng yêu thích nam nhân a! Lại nhìn hai đóa hoa của khoa Mỹ thuật đi, đều là quốc bảo đó! Vì cớ gì bị hai người kia lấy đi a! Ta nói, mỹ nam nhân sinh ra đều là dành cho nhau hay sao a???? Bảo bọn họ sống làm sao đây? Lão thiên a, ngài thật quá nhẫn tâm rồi đi!!!

Bỏ qua những ánh mắt kia, Vương Phi cùng Vi Thần dẫn lão bà nhà mình về. Hừ hừ, bảo bối là của bọn hắn, tiếc hận như vậy làm gì chứ!

Lại qua thêm một tuần nữa, C đại bắt đầu bước vào kỳ thi cuối kỳ cùng nghỉ tết. Quý Ninh vì ở cùng học trưởng nên ôn bài này nọ đương nhiên khó tránh khỏi, lại càng khỏi phải nói đến việc nếu bài không thuộc sẽ phải lãnh hậu quả gì.

Trái với Quý Ninh bận rộn bài vở ngập đầu kia, Hoàng Thượng thì rất là ung dung thư thả. Vì sao ư? là vì câu nói, "Không sao, thi trượt thì thôi. Anh nuôi em!" của người nào đó mà quăng bài vở lên tận mây xanh rồi!

Nhưng mà thư thả được mấy ngày tiểu ngốc nào đó lại cảm thấy chột dạ, lỡ kỳ thi này cậu đứng chót thì thật là mất mặt a! Mất mặt cậu còn chưa nói, kéo theo mất mặt hắn nữa thì không đáng nga! Vì thế hình ảnh tiểu ngốc ngày ngày ngồi thu lu một đống ôn bài trở thành hình ảnh quen thuộc trong nhà.

Hắn nhìn tiểu ngốc nằm dài trên bàn học ôn bài đặt ly sữa xuống bên cạnh, xoa xoa đầu cậu, "Bảo bối, uống sữa rồi nghỉ ngơi một chút đi!"

"Ân!" Hoàng Thượng gật gật đầu, lại tiếp tục ôn bài. Cậu chỉ còn một chút xíu nữa thôi a! Ôn xong phần này cậu sẽ nghỉ ngay!

Hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu chăm chỉ ôn bài, khóe môi cong cong khẽ cười đôi mắt xanh thẳm ôn nhu vô hạn, "Bảo bối, trưa nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em!"

Cậu chớp chớp mắt nhìn hắn, "Em... ân, em muốn ăn tôm xào hạt điều, muốn ăn canh gà, cũng muốn ăn thịt lợn chua ngọt!"

Hắn bật cười nựng nựng má cậu, "Đều làm cho em!"

"Ân!" Cậu cong cong mắt cười, hôn lên môi hắn một cái.

Hắn nhéo nhéo mũi cậu, "Bảo bối, em càng ngày càng câu dẫn anh!"

"Mới không có!" Hai má cậu hồng hồng, "Anh nhanh đi làm thức ăn đi a!"

Hắn nhìn tiểu ngốc nhà mình hai má ửng hồng cong môi đi xuống bếp.

Cậu ôn bài một lúc liền lấy ly sữa uống ực một hơi, lại lấy môn khác ra ôn tiếp. Ôn được một hồi thì bị chuông điện thoại cắt ngang.

Hoàng Thượng ngốc ngốc bước lại giường lấy điện thoại, tức thì trợn to mắt, ai nha ai nha ai nha là mẫu hậu gọi a!

Cậu chớp chớp mắt kéo một cái, bắt máy, "Mẫu hậu!"

Liền một bên nghe giọng nói ngọt ngào truyền đến, "Bảo bối, nghe nói trường con có kỳ nghỉ đông."

Nha!!!! Hoàng Thượng cắn cắn môi, "Vâng, nhưng mà... nhưng mà con phải ở lại trường ôn thi! Sắp thi rồi a!"

Đầu dây bên kia lại ngọt ngọt ngào ngào truyền đến, "Ân, thi xong được nghỉ tết đúng không?"

"Ân!" Hoàng Thượng ngốc ngốc gật đầu.

Tức thì liền nghe bên kia cười khẽ một cái, liền ngay sau đó là giọng nói gần như nghiến răng, "Con tốt nhất kỳ nghỉ tết này về sớm cho mẹ! Ba con nhớ con gầy hẳn một vòng rồi, còn không chịu về đừng trách sao mẹ mang roi đến rước con!"

Hoàng Thượng vừa nghe mẫu thân mang roi đến rước mông co rút một hồi, liên tục gật đầu, "Ân ân ân! Con về sớm! Con về sớm a!"

"Ngoan!" Mẫu thân đại nhân hiển nhiên vô cùng hài lòng cười một cái, "Lần này về nhà giới thiệu bạn cho con!"

"A?" Hoàng Thượng chớp chớp mắt, đột nhiên khuôn mặt tròn tròn hết xanh lại trắng, cắn răng một hồi tưởng chừng như sắp tắt máy cậu mới nhỏ giọng nói, "Kia... mẹ, con... con có thể không gặp bạn gì đó được không?"

"Vì sao a?" Hiển nhiên nghe tin này mẫu thân đại nhân rất là không hài lòng nha, "Người ta mong gặp con như vậy! Con sao lại không muốn gặp nha!"

"Con... con..."

Hoàng Thượng cắn cắn môi, đột nhiên cửa phòng mở ra, hắn vừa định gọi cậu xuống ăn cơm nhưng thấy cậu đang nghe điện thoại liền im lặng đứng tựa cửa nhìn cậu.

Cậu nhìn hắn một cái, hai má hồng hồng nhỏ giọng nói, "Mẹ... mẹ bảo người ta đừng có mong chờ con nữa! Con... con... con có bạn trai rồi!"

Bên kia im lặng một hồi đột nhiên truyền đến tiếng hét của một người đàn ông, "CÁI GÌ? BẠN TRAI?"

Tiểu ngốc nào đó dĩ nhiên bị giọng nói của baba làm cho giật mình, 'bụp' một cái tắt luôn điện thoại... Ai nha, baba cũng nghe rồi! Cậu chết chắc rồi a!!!

Mà hắn nghe cậu nói như vậy cũng không nói gì chỉ cong cong khóe môi nhìn cậu.

Hoàng Thượng đỏ mặt giả vờ như không có gì bước đến, "Nha, đi... đi ăn cơm thôi a!"

Hắn nhìn cậu, vẫn như cũ đứng đó bất động. Cậu bị hắn nhìn đến chịu không được đành bước qua hắn đi xuống bếp. Chỉ là vừa bước qua liền bị hắn ôm lấy, "Bảo bối, sao lại muốn trốn rồi!"

"A?" Cậu đỏ mặt cắn cắn môi nhìn hắn, "Em trốn lúc nào?"

"Nói với ba mẹ em chuyện chúng ta rồi sao?" Hắn nhìn cậu, giọng nói đầy ý cười, "Như vậy, tết này anh có thể cùng em ra mắt ba mẹ em hay không nha?"

"Ân..." Hoàng Thượng cắn cắn môi chớp chớp mắt.

Đột nhiên hắn cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, đầu lưỡi ôn nhu liếm liếm môi cậu, "Ngoan, đừng cắn môi nữa! Ban ngày ban mặt đừng quyến rũ anh!"

Cậu đỏ mặt trừng hắn một cái, "Ai... ai thèm quyến rũ anh!"

Hắn bật cười xoa xoa đầu cậu, bàn tay to lớn nắm lấy tay cậu cùng đi xuống nhà.

Khung cảnh hai người cùng nhau ngồi ăn cơm hài hòa ấm áp bao nhiêu thì khung cảnh tại căn biệt thự ngoại ô sát phong cảnh bấy nhiêu.

Hoàng Cát ngồi bó gối một bên bĩu môi lâu lâu lại trừng nữ nhân đang ngồi chéo chân ngã người ra sô pha.

Tôn Thanh Thanh nhíu mày nghĩ ngợi một hồi liền cảm thấy có gì đó không đúng, xoay mặt qua liền thấy cảnh tượng đó bất đắc dĩ lên tiếng, "Anh lại trừng em! Anh trừng em thì có ích gì a!"

"Em xem em xem, bảo bối thế mà bị bẻ cong rồi! Em xem, em
quá chiều chuộng nó rồi a!" Hoàng Cát bất mãn.

"Chiều chuộng?" Tôn Thanh Thanh bật cười trừng Hoàng Cát, "Là ai chiều chuộng?"

Hoàng Cát bị trừng ủy khuất cúi đầu, "Là anh!" Uỷ khuất một hồi lại nhỏ giọng, "Bà xã, em nói xem có khi nào bảo bối của chúng ta bị người ta khi dễ không? Có khi nào bảo bối của chúng ta bị người ta lừa không? Có khi nào bảo bối của chúng ta bị người ta đùa giỡn không? Có khi nào bảo bối của chúng ta..." bị thượng rồi không?

Lời còn chưa nói hết liền bị Tôn Thanh Thanh trừng một cái, "Anh lại lo lắng chuyện không đâu rồi a! Lại sợ bảo bối thế này, thế kia. Bảo bối đã lớn rồi đó!"

"Nhưng mà... bảo bối ngốc như vậy!"

Tôn Thanh Thanh nhìn trời... Còn không phải di truyền của anh sao?

Lại nhìn ông xã nhà mình ủy khuất ngồi đó, nàng thở hắt ra một cái ngoắt ngoắt tay, "Ông xã đến đây, đừng ủy khuất nữa! Nghỉ tết lần này em sẽ gọi bảo bối mời người kia về nhà. Nếu hắn không tốt liền cho anh đánh hắn!"

Hoàng Cát ôm eo Tôn Thanh Thanh cong mắt cười gật gật đầu, "Ừm!"

. . .

Kể từ sau khi có cuộc gọi thần thánh đó, điện thoại của Hoàng Thượng luôn đặt chế độ im lặng. Lý do hả? Thì chính là baba mama luôn gọi đó! Baba luôn gọi vào ban đêm a, lại vào lúc 'ấy ấy ấy' mà gọi nữa chứ! Thật đáng sợ a!

Liền sau đó một tuần, C đại bắt đầu diễn ra kỳ thi. Thi đúng một tuần liền cho nghỉ Tết. Hoàng Thượng thi xong cũng chuẩn bị tinh thần để về nhà.

Vương Phi một bên xếp quần áo hai người vào va li một bên nhìn tiểu ngốc nào đó ôn nhu cười, "Em đừng quá lo lắng, sẽ ổn cả thôi!"

"Ân!" Tiểu ngốc nào đó ủ rũ gật gật đầu.

Hắn nhìn cậu vẫn như cũ ủ rũ, lắc đầu cười khẽ một tay xoa xoa đầu cậu rồi ôm vào lòng, "Bảo bối đừng lo nữa! Có anh cùng em, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Cậu hai tay vòng lấy ôm hông hắn, "Ân!"

Sáng sớm hôm sau Vương Phi lái xe chở Hoàng Thượng về nhà. Dọc đường đi tiểu ngốc nào đó cứ một bụng không yên, căng thẳng a căng thẳng hai mắt như thỏ con đáng thương hề hề nhìn hắn nói muốn trở lại nhà của hắn. Vương Phi xót bảo bối nhà mình xoa xoa má cậu ôn nhu an ủi một phen.

Theo chỉ dẫn không tình nguyện của Hoàng Thượng, hai người một đường về đến nhà cậu đã là buổi trưa.

Hoàng Thượng vừa về đến cổng liền thấy bên trong có một chiếc xe khác nữa tức thì cậu trợn to mắt... Baba mama lại mua xe mới sao???

Hoàng Thượng xuống xe mở cổng cho Vương Phi nhà mình lái xe vào, tức thì bên trong Hoàng Cát bước ra vô cùng vui vẻ hô to, "Bảo bối!"

"Baba!" Hoàng Thượng có chút chột dạ nhìn ông một cái, cong mắt cười.

Chỉ là phụ tử hai người chưa vui được bao lâu, Vương Phi bên trong xe bước ra lễ phép chào ông một cái liền thấy ông một bộ lạnh lùng không thèm nhìn tới.

Hắn gãi gãi tóc nhún vai đi lấy vali. Ba vợ gì đó, thật khó đối phó nha!

Hoàng Cát ôm Hoàng Thượng bước vào trong trước, vừa vào trong cậu liền thấy nhà có khách. Là hai người lạ a!

Một nam một nữ trung niên đang ngồi trên sô pha trò chuyện cùng Tôn Thanh Thanh, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn cậu.

Hoàng Thượng chớp chớp mắt. Này... hôm nay nhà có khách sao?

"Bảo bối, mau lại đây! Đây là chú Tư Viễn và vợ chú, bảo bối chào một cái đi!" Tôn Thanh Thanh cong mắt cười xoa đầu con trai... ai u, béo lên không ít nga!

"Chào... chào chú Tư Viễn, chào... chào cô!"

"Ân!" Nam nhân trung niên gật đầu nhìn cậu.

Mà nữ nhân ngoại quốc kia lại vô cùng vui vẻ ngoắc cậu lại gần, "Con là Hoàng Thượng đúng không?"

"Ân!" Hoàng Thượng gật gật đầu.

"Aiz, thật đáng yêu a!" Nói nói, nàng lại quay sang ông xã của mình, "Anh xem, còn đáng yêu hơn con mình nữa a!"

"Ân!" Vương Tư Viên gật đầu... Xem ra còn ngốc hơn con mình nữa nha!

"Aizz, thằng con trời đánh kia cũng không biết nó đi tới phương trời nào rồi! Hôm nay lại không chịu đến đây nha!" Elisa nhíu nhíu mày, "Còn nói là nhớ thương bảo bảo này, em mà biết nó ở nơi nào liền đánh cho nó bò đến đây!"

Dứt lời cửa nhà chợt mở, Vương Phi một tay kéo vali một tay xách ba lô bước vào. Lời còn chưa tới miệng triệt để câm nín... Thế lý nào ba mẹ hắn cũng ở đây vậy???

Hoàng Thượng chớp chớp mắt đứng lên bước đến bên cạnh hắn, "Ai nha em quên mất! Để em giúp anh một tay!"

Vương Tư Viễn ý vị thâm trường nhìn Vương Phi một cái, như cười như không nhìn vợ mình, "Xem ra em không cần phải đánh rồi!"

Tôn Thanh Thanh nhíu nhíu mày, có chút khó tin nhìn hai người rồi lại nhìn Vương Phi, "Con là bạn trai của tiểu Hoàng Thượng?"

Vương Phi nhìn nhìn ba mẹ mình một cái rồi nhìn Tôn Thanh Thanh gật đầu, "Vâng!"

Hoàng Cát bĩu môi 'Hừ' một cái, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng nhìn hai vợ chồng Vương Tư Viễn một cái rồi lại nhìn Vương Phi... Ai ai ai, không phải chứ???

Hoàng Thượng ngốc ngốc như lọt vào sương mù, "Mọi người sao vậy ạ?"

Tôn Thanh Thanh lắc đầu phẩy tay, "Đi, đi lên phòng dẹp va li rồi xuống đây nói chuyện!"

Vương Phi gật đầu một cái, lại nhìn sang ba mẹ mình gật đầu một cái, hai tai ngoài ý muốn ửng đỏ không nói một lời xách va li cùng ba lô lên phòng cùng Hoàng Thượng.

Đợi cho hai đứa trẻ đi lên phòng, Tôn Thanh Thanh dưới đây liền không nhịn được dựng thẳng ngón tay chỉ vào Vương Tư Viễn cười lớn, "Họ Vương kia, cuối cùng lão nương cũng đợi được tới cái ngày này!"

Hơn hai mươi năm trước một tay ghép đôi Vương Tư Viễn cùng Hoàng Cát không thành. Hơn hai mươi năm sau con trai Vương Tư Viễn lại là bạn trai của con trai mình. Nhân sinh thế này đã đủ ngọt ngào với Tôn Thanh Thanh nàng rồi a!

Vương Phi sau khi vào phòng cậu liền đóng cửa lại, "Bảo bối!"

"Ân?" Hoàng Thượng tròn mắt nhìn hắn.

Hắn nhìn cậu, có chút lúng túng, "Hai người dưới lầu..."

Chỉ là lời còn chưa nói xong cậu liền phẩy tay, "Ai nha, là bạn của ba mẹ em a!"

Hắn lắc đầu, ôm cậu vào lòng khẽ nói vào tai cậu, "Là ba mẹ chồng của em!"

"A?" Hoàng Thượng tròn mắt... Không phải chứ???

Mãi một lúc sau, hai người mới xuống lầu. Vương Phi cùng Hoàng Thượng ngồi một bên, bốn vị phụ huynh ngồi một bên.

"Còn tưởng con trốn thật rồi!" Elisa híp mắt nhìn Vương Phi, "Thật không ngờ con lại đi trước một bước!"

Việc con trai đang ở Anh đột nhiên trở về nước vẫn làm cho nàng vô cùng bất mãn, nhất là về nước theo đuổi bé ngốc này mà không chịu nói cho ba mẹ hai người một tiếng a!

"Con..." Vương Phi mím môi.

Đột nhiên Vương Tư Viễn nhìn con trai mình cùng tiểu ngốc bên cạnh, lên tiếng hỏi, "Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?"

Hoàng Thượng chớp chớp mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Vương Tư Viễn nhỏ giọng nói, "Một... một mùa đông rồi a!"

Vốn tình hình vô cùng căng thẳng, thế mà chỉ vì một câu nói của cậu làm cho bốn vị phụ huynh bật cười. Bảo bối ngốc này! Thật đáng yêu không tả được!

"Aizz, không làm khó hai đứa! Dù sao cũng nằm trong dự định của ta cả rồi!" Tôn Thanh Thanh phẩy phẩy tay cười cười.

Hoàng Thượng nhìn mama nhà mình, đỏ mặt... Nằm trong dự định! Mẹ lại muốn viết tiểu thuyết nữa sao???

Trái với Hoàng Thượng đỏ mặt, Vương Phi cong môi cười, "Cảm ơn hai bác! Cảm ơn ba mẹ!"

"Hừ hừ" Hoàng Cát híp mắt, "Dám ức hiếp bảo bối của ta đừng trách sao ta vô tình!"

Vương Tư Viễn lắc lắc đầu, "A Cát, cậu đừng có ra vẻ ác độc nữa. Trông như tiểu Hoàng Thượng đang làm ra vẻ thâm trầm vậy! Buồn cười lắm!"

Hoàng Cát phút chốc hóa đá, buồn bực hừ một cái trừng Vương Tư Viễn. Trừng ba chưa đủ, còn quay sang trừng con một cái. Vì thế, Vương Phi vô tội cũng bị vạ lây.

Chỉ mỗi Hoàng Thượng ngốc ngốc vui vẻ nhìn mọi người rồi lại nhìn Vương Phi nhà mình cong mắt cười hơi nghiêng người dựa vào hắn. Vốn tưởng ra mắt ba mẹ sẽ khó khăn lắm, hóa ra lại dễ dàng như vậy a! Ai nha, này nên nói là có một người mẹ là tiểu thuyết gia đam mỹ thật là tốt hay là... khụ khụ... người ngốc có phúc của người ngốc đây a? Hoàng Thượng lại chớp chớp mắt... Cậu mới không có ngốc a! Vậy chắc chắn là vì có một người mẹ là tiểu thuyết gia đam mỹ thật tốt rồi!

Truyện convert hay : Long Thần Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện