Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta

Không Mềm Như Thê Chủ……


trước sau

Advertisement
Edit: Diệp.

“Chàng không muốn mang thì không mang.”

Ta lại ho nhẹ một tiếng nói đã biết, tiên sinh về phòng nghỉ ngơi trước đi, mà bên kia Mộc Hoàn Ban Giới cũng thông minh mời lão tiên sinh về phòng.

Bùi Dụ cắn cắn môi, nghe thấy tiếng bước chân lão tiên sinh đi xa, nhỏ giọng hỏi ta như vậy có thể không tốt hay không, người khác sẽ nghị luận ở sau lưng ta.

“Hại á, ta sợ cái này à? Các nàng nói ta còn ít hả? Nhanh lên nhanh lên, hai ta lén lút đi từ cửa nhỏ ra, không cho tiên sinh biết.”

Bùi Dụ nhảy cẫng cười rộ lên, “Vậy, ta sẽ không đội nhé?”

“Đừng đội. Không khí bên ngoài cũng tươi mát, chàng cũng không thể ngồi mãi trong phòng hít thở được!”

Hai chúng ta liền lén lút đi chọn ngựa, ra khỏi thành.

Ngoài thành có một bãi cỏ xanh mượt, bởi vì vị trí hẻo lánh nên hiếm khi có người đi qua, ta còn là phát hiện ở thời điểm lén lút tập cưỡi ngựa, sau đó thì biến thành căn cứ bí mật của ta, hiện tại lại nhiều thêm một Bùi Dụ.

Trong thành nhiều người nên lúc cưỡi ngựa không thả ra (tức dắt ấy, không cho nó chạy), đến ngoài thành rồi là có thể chạy khắp xung quanh, ta không dám cưỡi quá nhanh, liền chậm rãi theo ở phía sau, nhìn Bùi Dụ từ mới lạ đến thuần thục, chạy một vòng rồi một vòng, khóe miệng một mực treo nụ cười xán lạn, đôi mắt sáng lấp lánh giống như mặt trời nhỏ, trong lòng liền vô cùng thỏa mãn, lại đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Chàng ấy hào hứng chạy trước nhìn, ta chậm rãi theo ở phía sau, bỗng nhiên quay đầu ngựa lại chạy về phía ta.

Trong《 nam huấn 》《 nam giới 》 nói nam tử cười không được lộ răng, Bùi Dụ lén lút nói với ta là chàng ấy chán ghét những quy củ xưa cũ đó, người trong nhà mặc dù chiều chàng ấy, nhưng cũng không cho phép khác người quá mức, chỉ có sau khi gả tới đây chàng ấy mới từng nhe răng cười, nhưng cũng rất ít khi ta có thể thấy chàng ấy cười đến cởi mở vui sướng như vậy, vui sướng của chàng ấy rõ ràng truyền lại cho ta,

—— cho đến đi ta bị chàng ấy nhấc từ trên lưng ngựa lên giống như rút củ cải.

“Ấy ấy ấy? Má ơi nha nha ——”

Bùi Dụ vững vàng ngồi trên lưng ngựa, nghiêng người gần lại, hai tay để dưới nách ta, nâng ta lên.

Ta bị dọa đến nỗi kêu hoảng đồng thời còn không quên luống cuống tay chân che chở con diều, lại duỗi cánh tay dài liều mạng ghìm chặt cổ chàng ấy.

“Diều, diều, sắp rơi.”

Thấy ta giương nanh múa vuốt lung tung rối loạn giống như con cua bị bắt, Bùi Dụ không khách khí mà cười ra tiếng, vớt con diều muốn rơi xuống lên, để sang trên lưng con ngựa kia của ta, sau đó ấn ta ở trước người chàng ấy, cũng không thèm thông báo một tiếng đã thúc vào bụng ngựa vọt ra ngoài.

Ta • trở tay không kịp • bị gió rót đầy miệng: ( vẻ mặt dữ tợn ) “Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao —— cứu mạng!”

Bùi Dụ ôm eo ta: “Ha ha ha ha ha ha ha! Thê chủ chơi thật vui!”

Ta: shift!

—————————

Chờ Bùi Dụ rốt cuộc cũng điên đủ rồi, ta cũng tê liệt nốt, vẻ mặt dại ra được chàng ấy bế từ trên lưng ngựa xuống.

“Choáng hả?”

Bùi Dụ vỗ vỗ đầu ta, sửa sang lại mái tóc rối bời cho ta, ôm ta lắc lư hai cái, còn không biết xấu hổ hỏi: “Chơi vui không?”

Ta hít hít cái mũi: “Chơi vui.”

Mặc dù không giống với tưởng tượng “Hồng trần làm bạn, tiêu tiêu sái sái, giục ngựa lao nhanh, cùng hưởng nhân thế phồn hoa”

“Ta đầy, người đầy ta liền tràn ra” lúc trước của ta, nhưng phi ngựa tận trời cũng rất kích thích.

May mắn con ngựa ta cưỡi tính tình dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, cho nên thời điểm chúng ta tìm về thì ngựa chưa mất, diều cũng chưa bay đi, hai chúng ta còn có thể thả diều ở trên đồng cỏ.

Chỉ là, tứ chi ta không phát triển cũng là sự thật.

Bởi vì chỉ lo thả diều, liền bị tảng đá làm vấp ngã, một đầu ngã vào trên mặt cỏ.

Thấy ta nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, Bùi Dụ chạy chậm tới vội vã cuống cuồng nâng đầu ta lên, nhưng mà ta vừa nhấc mặt lên, chàng ấy lại phốc một tiếng cười ra.

Ta: _

Ngươi xem ta đây là cái vẻ mặt gì?

Bùi Dụ một bên cắn môi nín cười, một bên móc ta từ trong đất ra, săn sóc nhặt cỏ trên đầu ta xuống, còn vỗ vỗ bụi trên người ta.

Ta nghĩ thầm không có việc gì không có việc gì, nơi này chỉ có hai người chúng ta, mất mặt ở trước mặt Bùi Dụ thì mất đi, dù sao có lẽ ta đã sớm không còn mặt mũi gì đáng nói rồi……

Hu hu.

Cứ cảm thấy bốn chữ chân tay vụng về này khắc lên trên trán ta ấy.

May mắn duy nhất chính là mặc dù mặt chấm đất, nhưng chưa đến nỗi hủy dung. Vốn dĩ sinh ra đã bình thường, nếu như khuôn mặt này lại bị hủy dung nữa, người khác liền càng muốn nói ta và Bùi Dụ là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.

Về phần ai là hoa tươi ai là phân trâu, thì không cần ta nói tỉ mỉ đâu nhỉ?

“Á! Thê chủ!”

Bùi Dụ đang khom lưng sửa sang lại vạt áo cho ta bỗng nhiên hét lên một tiếng ôm lấy ta, âm thanh cũng có hơi run rẩy: “Thê, thê chủ, đây là thứ gì vậy!”

Thấy khuôn mặt nhỏ của chàng ấy trắng bệch mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, ta nghĩ thầm cái gì thế? Cúi đầu nhìn xuống,

Hể, ta còn tưởng là cái gì cơ? Thì ra là một con sâu róm!

Bùi tiểu công tử được nuông chiều từ bé, trong sinh mệnh lần đầu tiên xuất hiện loài sinh vật toàn thân đều là chân và lông, diện mạo kỳ quái, còn cong lưng bò về phía y phục chàng, sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, liều mạng chui vào trong ngực ta.

Ta miễn cưỡng ôm lấy cơ thể nhỏ run rẩy của chàng ấy, cảm thấy lúc này mình vô cùng cao lớn, “Không có việc gì, chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi, ta gỡ xuống cho chàng!”

Ta vỗ vỗ cánh tay an ủi chàng ấy, lúc này dùng đến nhận thức vô cùng chính xác, đây là nam tử sinh ở nữ tôn quốc.

Ta bẻ nhánh cây gẩy con sâu róm kia xuống, Bùi Dụ chôn mặt ở trong cổ ta, toàn bộ hành trình không dám ngẩng đầu. Ta nói được rồi không còn đâu, chàng ấy mới thận trọng mở to mắt liếc về phía quần của mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại ôm ta lời ngon tiếng ngọt:

“Thê chủ thật tốt!”

————

Khi ở hiện đại ta chính là một trạch nữ, ăn nói không khéo giao tiếp vụng về, phần lớn thời gian càng thích ở trong nhà hơn, nhưng sau khi ở bên nhau với Bùi Dụ, số lần ta đi ra ngoài liền tăng lên nhiều.

Chớ hoài nghi, ta không hề ngoại tình, chuyện này hoàn toàn là bởi vì ta muốn dắt chàng ấy ra ngoài cùng nhau đi chơi.

Mặc dù thời gian cũng đủ san bằng một chút góc cạnh của ta, nhưng từ trong xương cốt ta vẫn hơi chán ghét chế độ phong kiến, cho nên ta sẽ không hạn chế Bùi Dụ ra ngoài, trái lại, ta thích dẫn chàng ấy đi ra ngoài, dẫn chàng ấy đi xem nơi chàng ấy ở một chút.

Mặc dù chỗ có thể đi không nhiều lắm, nhưng cũng tốt hơn cả đời bị giam ở trong cửa lớn màu son.

Chỉ là yêu cầu của nơi này đối với nam tử vô cùng khắc nghiệt, cho dù là nam tử đã thành hôn, cũng không thể tuỳ tiện ra đường. Thế là ta cơ trí đưa ra cái chủ ý ——

Để Bùi Dụ mặc quần áo của ta vào, lại lấp hai cái màn thầu vào trong ngực chàng ấy.

Bùi Dụ vô cùng cảm động sau đó từ chối, lo lắng chàng ấy xuất đầu lộ diện (*) như vậy sẽ không tốt với thanh danh của ta.

(*) Xuất đầu lộ diện [抛头露面 -pāotóulùmiàn]: Hán Việt: PHAO ĐẦU LỘ DIỆN xuất đầu lộ diện (xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai)

Nhưng căn bản ta không thèm để ý mấy cái này, bởi vì ta thật sự không có thanh danh gì đáng nói.

Sau khi buff y phục xong, lại cố định màn thầu, xác định nó sẽ không rơi ra, ta đẩy Bùi Dụ cứ cắn môi lề mà lề mề bảo chàng ấy đi soi gương.

“Thê chủ…… Như vậy thật sự có thể chứ?”

Chàng nắm vạt áo ánh mắt bất an, thủy quang lăn tăn. Bờ môi bị chính chàng cắn hồng hồng, phối với bộ ngực phình lên, xinh đẹp đến nỗi sống mái mạc biện (*).

(*) Sống mái mạc biện [雌雄莫辨 - Cíxióng mò biàn]: Nôm là là vẻ đẹp không phân biệt nam nữ.

Ta bị sắc đẹp mê hoặc, tiến đến bên môi chàng ấy mổ một cái, chàng ấy mím môi lộ ra ý cười nho nhỏ, theo thói quen muốn dính về phía ta, nhưng mà hai thứ trước ngực cản động tác của chàng ấy lại.

Bùi Dụ dừng lại, chậm rãi cúi đầu, chăm chú nhìn cái thứ nhô lên trước ngực. Sau một lúc lâu có hơi dại ra, lại tò mò chọc vài cái.

Ta cách gần đó, nghe thấy chàng ấy nhỏ giọng nói thầm: “Không mềm như thê chủ……”

Khụ khụ!

“Đến đây, ta trang điểm cho chàng đen đi một chút.”

Thế giới này chỉ có nam tử mới có thể ăn diện, nhưng Bùi Dụ cũng không cần mấy cái đó, ngoại trừ ngày tân hôn đó chàng ấy phải trang điểm thành tân lang thì những thời gian khác đều là nhẹ nhàng thoải mái.

Chàng ấy nhìn động tác của ta còn rất không hiểu, nhưng cũng nhắm hai mắt lại tùy ý để ta vẽ đến vẽ đi ở trên mặt chàng ấy.

Ta không phải thợ trang điểm chuyên nghiệp, nhưng làm cho làn da của chàng ấy đen đi một chút, cố ý biến thành xấu một chút thì vẫn có thể làm được.

Khi Bùi Dụ mở mắt ra nhìn thấy bộ dáng trong gương còn hơi ghét bỏ, dùng tay áo che mặt, bảo ta đừng nhìn chàng ấy. Nói quá xấu, không còn mặt mũi nào gặp ta.

Ta dỗ nửa ngày chàng ấy mới bằng lòng quay lại, có điều vẫn vô cùng lo lắng, không ngừng hỏi ta có phải rất xấu hay không?

Thật ra cũng không xấu, chỉ là so với bộ dáng xinh đẹp thiên thành lúc trước quả thật ảm đạm hơn rất nhiều. Nhưng ta sẽ không nói như vậy.

Khi chúng ta mặc bộ trang phục này mở cửa thì Ban Giới và Mộc Hoàn trông coi ở cửa ra vào cũng sợ ngây người, Bùi Dụ tư thái thong dong từ giữa đó đi qua, quay đầu liền chạy ra ngoài từ cửa nhó với ra, không dám đối mặt với người hầu khác nữa.

Nói đến người hầu, bỗng nhiên nhớ tới hầu nam lần trước đổ cho ta một thân đầy nước kia, dường như về sau ta chưa từng gặp lại y nữa.

Có điều trong phủ nhiều người như vậy, ta cũng không nhớ nổi bộ dáng ai dài ngắn thế nào. Bây giờ nhớ lại, căn bản cũng không nhớ nổi mặt của đối phương.

Hổ thẹn hổ thẹn!

——————

Không biết thanh danh đệ nhất công tử Bùi Dụ là truyền từ đâu ra, nhưng cũng may bá tánh đều không nhận ra chàng. Hai chúng ta nghênh ngang đi ở trên phố, ngoại trừ có người ở sau lưng ta nói “Nhìn đi, đó chính là Cửu Hoàng nữ tiếng tăm lẫy lừng là keo kiệt” thì tất cả đều khỏe mạnh.

Sợ người khác nghe thấy âm thanh của chàng không đúng, cả đường Bùi Dụ cũng không dám mở miệng, nghe vậy nhướng mày cười một tiếng, liếc xéo ta một cái, quả nhiên là sóng mắt lưu chuyển.

Mặt tuy có biến xấu, nhưng mà dáng người khí chất còn ở đó, ta bỗng nhiên muốn hôn hôn đôi mắt chứa đầy ý cười của chàng ấy.

Ừm, chờ về nhà rửa sạch thì sẽ hôn.

Mới đầu Bùi Dụ còn hơi câu nệ, về sau phát hiện căn bản không ai chú ý đến chàng liền triệt để buông thả bản thân, chỗ nào cũng muốn vào xem, ta vừa chuyển mắt không nhìn một cái mà chàng ấy đã ở cửa Hương Lâu thò đầu vào nhìn.

Ta hỏi chàng ấy có muốn vào xem không, chàng ấy lại như hoá gấu ôm lấy ta, rất có vài phần ngang ngược vô lý, “Ta mới không đi! Thê chủ cũng không cho đi!”

Ta: “Được được được chàng mau buông tay, có người đang nhìn hai ta kìa.”

Nhìn những quần chúng ánh mắt lập lòe vây xem đó, ta cũng có thể đoán được về sau sẽ truyền ra lời đồn đãi gì rồi: Cửu Hoàng nữ keo kiệt bỏ đệ nhất mỹ nhân không để ý, ấp ấp ôm ôm với nữ tử xa lạ trên đường lớn, hư hư thực thực lau gương (*)!

(*) Lau gương (ma kính), là chỉ đồng tính nữ ở thời cổ đại TQ, còn cụ thể thì search baidu nhé.

…… Hầy!

Cứ nhét màn thầu như thế liên tiếp chạy ra bên ngoài mấy ngày, thẳng đến có một ngày, hai chúng ta rốt cuộc cũng lật xe.

“…… A Dụ?!”

Lúc đó ta và Bùi Dụ đang đầu chạm trán ngồi xổm ở tiệm sách chọn thoại bản, một tiếng gọi xen lẫn chần chờ khiếp sợ âm thanh không lớn này lại vô cùng rõ ràng, toàn bộ người ở tiệm sách đều nhìn lại, ta che mặt Bùi Dụ lại vội vàng kéo chàng ấy chạy ra ngoài, hoảng hốt chạy bừa bị một đám người hầu dồn vào trong hẻm nhỏ.

“……”

“……”

“……”

Trầm mặc.

Bùi Tam tỷ đi từ trong kiệu xuống vẻ mặt quá thâm trầm, ta nhìn mà không hiểu nổi.

“A Dụ.”

“Không phải không phải ngươi nhận lầm người.” Ta cuống quít phủ nhận, Bùi Dụ lại dứt khoát buông tay áo xuống, rất có nghĩa khí đứng ra che ở trước mặt ta, nói là chính chàng ấy muốn làm như vậy, không liên quan đến điện hạ.

Làm ta cảm động đến nước mắt đầm đìa, ta ôm lấy cánh tay chàng ấy, chàng ấy lại dùng một cánh tay khác ôm lấy ta, hai chúng ta chen thành một đoàn.

“Là chủ ý ta đưa ra! Màn thầu cũng là ta nhét! Ta, ta là thê chủ chàng ấy, ta quyết định!”

Không sai, ta chính là kiên cường như vậy!

“Không, là đệ. Là đệ yêu cầu thê chủ mang đệ ra ngoài.”

“Là ta!” Ta liều mạng nháy mắt ra hiệu.

“Là đệ.” Bùi Dụ quật cường quay đầu đi không nhìn ta, lưng thẳng tắp đối mặt với Tam tỷ chàng ấy, cùng với một chúng người hầu trầm mặc không nói gì.

Bùi Tam tỷ nhìn hai chúng ta, hồi lâu, thật dài, thở một hơi thở dài.

“…… Đây là chuyện nhà các đệ, không tới lượt ta đến quản, ta chỉ tới nói cho các đệ biết một tiếng, mấy ngày nữa bớt thời giờ về nhà một chuyến. A Dụ, phụ thân nhớ đệ.”

Nguyên lai là tự mình đa tình.

Ta ngượng ngùng nói: “Dạ, ngày mai liền mang Dụ Dụ…… A Dụ trở về.”

Bùi Tam tỷ chuyển lời xong, không nói một lời ngồi vào trong kiệu rời đi.

Từ nhỏ nàng ấy thông tuệ, đệ đệ danh vang kinh thành, cuối cùng vẫn bị mang tới một con đường không có lối về.

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Tam tỷ: Ngốc, là bệnh sẽ truyền nhiễm.

=====

Edit full: 04/09/2021.

Hầy, chương này cũng dài.

Truyện convert hay : Tà Vương Thích Sủng: Quỷ Y Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện