Hoàng Gia Sủng Tức

Lên núi (2)


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biểu tỷ Hoàng gia trong miệng Lý Ngọc là Hoàng Duyệt người trong lòng năm đó của Lý Duyên, phụ thân của nàng là Tổng đốc Nam Đại Doanh Hoàng Anh Ngạn, tay nắm thập vạn binh quyền Nam Đại Doanh. Hoàng Anh Ngạn quanh năm đóng tại vùng biên cảnh phía nam Đại Tề và Đại Lương, là một vị tướng lãnh lão thành ổn trọng, kinh nghiệm dày dặn của Đại Tề, địa vị ở trong triều cũng có chút tôn kính.

Hoàng Anh Ngạn bởi vì quanh năm không có ở kinh sư, liền nhờ cậy lão hữu Lý Nghiễm chiếu cố nữ nhi của mình. Hoàng Duyệt sống ở Nam An Hầu phủ mười năm, vô tư lớn lên cùng Lý Duyên, tình ý sâu nặng. Lý Ngọc vốn cho rằng Hoàng Duyệt sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đại tẩu của mình, nhưng cuối cùng Lão Hầu gia vậy mà cho Lý Duyên lấy ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa Nam Khang làm vợ.

Lý Duyên cười khổ sờ lên lồng ngực của mình: “Đâu chỉ là không dễ chịu, thẳng đến hiện tại ngực ta đây còn đau lắm.”

Lý Ngọc rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Lý Duyên vẫn đối với đại tẩu không nóng không lạnh, mặc dù sau khi đại tẩu sinh cho hắn hai nhi tử cũng vẫn như thế. Sau khi đại tẩu vào cửa, hắn cũng không cố kỵ thân phận của nàng, rất nhanh liền nạp hai phòng thiếp thất, hắn mặc dù rất sủng thiếp thất, nhưng vẫn cho các nàng uống canh tránh thai, tuy rằng hắn không thích đại tẩu, nhưng tất cả hài tử của hắn đều là một mình đại tẩu sinh.

Lý Duyên nói: “Hoàng thượng để cho chúng ta nắm giữ quân bảo vệ thành và tuần phòng doanh, quân lực trong tay chúng ta vốn đã to lớn, nếu chúng ta lại kết thân với Tổng đốc nắm binh quyền biên cảnh, ngươi nói hoàng thượng còn có thể ngủ yên sao?”

Cho nên ngay từ đầu, Lý Nghiễm đã không suy tính hôn sự của hắn và Hoàng Duyệt.

Lý Ngọc kinh ngạc nói: “Ngay từ đầu ngươi đã biết rõ, vậy vì sao ngươi còn muốn đi trêu chọc Hoàng biểu tỷ.”

Lý Duyên lại sờ cái mũi: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý ư...” Không phải là do hắn không kìm lòng nổi, thân bất do kỷ hay sao? Hắn không muốn dây dưa đề tài này nữa: “Giống như Quảng Ninh vương gia tay nắm Tam đại doanh, thì không thể quá thân cận với Hầu phủ chúng ta, tốt nhất thỉnh thoảng nháo một chút, cho nên hôm nay hắn mới đánh ngươi một trận trước mặt mọi người, mà tổ phụ biết rõ ngươi không phải là đối thủ của hắn, nhưng vẫn không ngăn cản hắn.”

“Cái gì?” Lý Ngọc mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra là hai nhà còn có một tầng ý tứ ngầm hiểu lẫn nhau như vậy.

“Quan trọng nhất của đạo đế vương, chính là thuật cân bằng!” Lý Duyên nói: “Sự kiện vừa rồi hoàng thượng rất nhanh sẽ biết, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại sẽ thật cao hứng, ngươi có tin hay không?”

Lý Ngọc thật không nghĩ tới Quảng Ninh Vương nhìn qua là một người ngang ngược lãnh ngạo, lại có tâm cơ như vậy. Hắn nói: “Các ngươi cả ngày sống như vậy, rốt cuộc có mệt hay không?”

Lý Duyên cười khổ nói: “Ngươi có thể bừa bãi làm bậy, sống thống khoái tiêu sái, chung quy vẫn phải có người luôn cẩn thận, đi một bước nhìn ba bước.”

Lý Ngọc hôm nay coi như có nhận thức mới đối với vị ca ca này. Hắn chậm rãi nói: “Ta sẽ không giống ngươi, ngay cả nữ nhân mình yêu mến nhất cũng không bảo vệ được, chỉ có thể khiến cho nàng ngày ngày thương tâm vì ngươi.” Nói xong hắn xoay người, dọc theo thềm đá leo lên.

Lý Duyên nóng nảy, “Ta nói nhiều như vậy, ngươi còn muốn đi tìm Lục cô nương phiền toái sao?”

Lý Ngọc quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Ta sẽ không tìm nàng phiền toái nữa, ta sẽ dùng hết mọi biện pháp, dùng đại kiệu tám người khiêng quang minh chính đại cưới nàng vào cửa.”

Lý Duyên nói: “Vậy ngươi còn đi làm cái gì?”

Lý Ngọc hạ mắt xuống: “Nếu đã đến đây, đương nhiên phải leo lên đỉnh núi nhìn một chút rồi.” Hắn hiếm khi có cơ hội gặp mặt Lục Thanh Lam, dù là ở phía sau xa xa liếc mắt nhìn nàng một cái cũng được.

“Ngươi a ngươi!” Lý Duyên lắc đầu, tựa hồ nhìn rõ tâm tư của đệ đệ. Bước nhanh đi theo, vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu ngươi thật sự muốn cưới nàng, ta sẽ giúp ngươi. Chẳng qua ngươi không thể làm loạn!”

Lý Ngọc quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Ngươi từ trước đến giờ không phải là lấy duy trì lợi ích của gia tộc làm xuất phát điểm đấy sao?”

Lý Duyên cười nói: “Điều kiện tiên quyết để ta giúp ngươi, chính là không tổn hại lợi ích của gia tộc.”

Lý Ngọc hỏi: “Tại sao?” Phải giúp hắn, rất có thể sẽ đứng ở phía đối lập với tổ phụ của bọn hắn.

Lý Duyên thở dài một hơi, chân thành nói: “Năm đó, ta đã nếm thử mùi vị thống khổ mất đi người trong lòng, ta không muốn để ngươi, cũng giống ta.”

Lý Ngọc lặng yên trong chốc lát, nói: “Cảm ơn!”

Lý Duyên kéo khóe miệng cười cười, nụ cười kia có vài phần chua xót.

Hai huynh đệ đi như bay, rất nhanh liền tiếp cận nhóm người Tiêu Thiểu Hủ, Lục Văn Đình.

Lúc này Mặc Cúc đi lên, thấp giọng nói bên tai Lục Thanh Lam một câu: “Cô nương, Lý Ngọc theo kịp rồi.” Thân phận Lục Thanh Lam không đủ, lúc tiến vào Vạn Tuế sơn, chỉ cho nàng mang theo một nha hoàn đi vào, chính là Mặc Cúc.

Lục Thanh Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hai huynh đệ Lý Duyên Lý Ngọc, cách đám người Lục Văn Đình, Tiêu Thiểu Hủ, Tưởng Tín Hồng khoảng cách ngắn, liền không đến gần nữa, thoáng có chút yên tâm.

Vừa rồi Lục Văn Đình đã nói chuyện với nàng rất nhiều, ca ca của mình mình rõ, đừng nhìn Lục Văn Đình ngày thường thường xuyên cãi nhau ầm ĩ với nàng, thời khắc mấu chốt lại vô cùng bao che khuyết điểm, tuyệt sẽ không ngồi nhìn Lý Ngọc tiếp cận mình, đến lúc đó nhất định sẽ ra tay ngăn trở. Lục Thanh Lam liền nói: “Mặc kệ hắn đi.”

Lời của hai chủ tớ nói Tam công chúa nghe thấy được một chút, hỏi: “Bảo Nhi xảy ra chuyện gì vậy, Lý Ngọc kia lại muốn khi dễ ngươi sao?” Lần trước chuyện Lý Ngọc đẩy nàng vào ao sen nàng đã sớm nghe nói qua, thấy tiểu tử này trải qua chuyện lần trước vẫn cứ âm hồn bất tán, nhất thời đại nộ, vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm: “Bảo Nhi ngươi yên tâm, có Bổn công chúa ở đây, ta xem người nào ăn tim hùm mật gấu dám động vào một sợi lông của ngươi, bổn công chúa nhất định báo với phụ hoàng trị tội hắn!”

Lục Thanh Lam không muốn trừng trị Lý Ngọc, cũng không muốn để Tam công chúa liên lụy đến chuyện này. Liền hàm hồ nói: “Không phải như ngươi nghĩ...”

Tam công chúa đang muốn hỏi nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Lục Thanh Lam bỗng nhiên chỉ vào một nhóm người phía trước nói: “Ồ, những người kia là ai?” Các nàng đều là nữ hài nhi trẻ tuổi, thân thể cũng không tệ, tốc độ lên núi cũng rất nhanh, đãvượt qua một số người xuất phát đầu.

Sở dĩ Lục Thanh Lam cảm thấy hứng thú với đám người phía trước, bởi vì nàng nhìn thấy một người quen. —— Đại tỷ tỷ Lục Thanh Oánh. Nàng mặc ti giáp áo màu hồng hải đường, phía dưới là váy gấm màu anh thảo. Kể từ khi Lục Thanh Oánh gả vào phủ Hoàng trưởng tử, Lục Thanh Lam đã có rất nhiều năm chưa từng gặp nàng.

Phủ Hoàng trưởng tử quy củ sâm nghiêm, ngày thường Hoàng trưởng tử phi cũng không cho phép hai vị trắc phi đi ra ngoài giao tế, cho nên sau khi Lục Thanh Oánh gả vào Hoàng trưởng tử phủ vẫn ru rú trong nhà, ngay cả đại phu nhân Phùng thị quanh năm suốt tháng cũng không thấy được nàng vài lần, càng không nói đến đường muội không cùng chi Lục Thanh Lam này.

Vì chuyện này, đại phu nhân còn khóc vài lần.

Yêu cầu của Lục Hãn đối với trưởng nữ này chính là lúc nào cũng theo sát Hoàng trưởng tử phi Hàn Ký Nhu, không tranh thủ tình cảm không ra mặt, địa vị của Hoàng trưởng tử phi vững chắc rồi, đương nhiên cũng sẽ có đi có lại lưu lại cho các nàng không gian sinh tồn.

Mà một vị phụ nhân hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đứng ở chính giữa, mặc bối tử dệt kim mẫu đơn đỏ thẫm, rất có uy thế nữ tử, đại khái chính là Hoàng trưởng tử phi Hàn Ký Nhu rồi. Chỉ thấy trên đầu nàng chải mẫu đơn kế* phức tạp, ở giữa cắm một cành hoa khảm hồng bảo thạch và trân châu, hai bên lộ ra cái lược bạch ngọc khắc hoa. Nàng có một đôi lông mày dài nhập vào tóc mai, bộ dạng có chút xinh đẹp động lòng người. Lúc không cười, lại lộ ra vẻ hết sức nghiêm nghị.

Mẫu đơn kế 牡丹髻

Mà bên phải, một vị mặc một bộ bối tử gấm Tứ Xuyên màu đỏ tía, chải uy đọa kế* của phụ nhân, dung mạo càng hơn một bậc so với Hàn Ký Nhu và Lục Thanh Oánh, đại khái chính là một vị trắc phi khác ngoại trừ Lục Thanh Oánh bên trong phủ Hoàng trưởng tử, Mạnh Vân Phi của Vũ An bá phủ.

Uy đọa kế 倭堕髻

Uy đọa kế 倭堕髻

Tam công chúa ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nói: “Đó là Hoàng trưởng tẩu của ta, còn có hai vị tiểu tẩu tử.” Nàng là công chúa hoàng thất, đương nhiên là nhận thức vài người.

Tiêu Kỳ liền nói: “Hoàng trưởng tẩu tại sao không đi theo Trưởng Hoàng huynh.” Hoàng trưởng tử sẽ không buông tha cơ hội tốt chà xát cảm giác tồn tại trước mặt Gia Hòa đế, vẫn luôn theo bên cạnh Gia Hòa đế.

Tam công chúa nhìn thấy người quen liền hưng phấn, cách thật xa đã la lớn: “Hoàng trưởng tẩu, chờ chúng ta một chút!” Thấy Tưởng Tín Hồng nhìn sang phía bên này, Tam công chúa mới phản ứng, biết mình quá không thục nữ rồi, nhưng hối hận cũng đã muộn.

Hàn Ký Nhu đang mang theo hai vị trắc phi trong phủ, không nhanh không chậm đi lên. Nghe thấy Tam công chúa kêu gọi, lúc này quay đầu lại, xa xa cũng đã nhận ra Tam công chúa và Tiêu Kỳ, ngược lại Lục Thanh Lam, nàng cũng không nhận ra.

Vì thế liền ra lệnh mọi người dừng lại, nghỉ chân chờ.

Lục Thanh Lam các nàng rất nhanh liền đuổi đến tới. “Tam muội muội, Kỳ nhi, các ngươi sao lại ở chỗ này?”

Tam công chúa nói: “Phụ hoàng bên kia quá nhiều người rồi, chúng ta liền chọn một lối đi ít người, không ngờ gặp Hoàng trưởng tẩu ở chỗ này.”

Hàn Ký Nhu cười nói: “Chúng ta ngược lại nghĩ giống nhau.”

Nói xong ánh mắt liền rơi vào trên người Lục Thanh Lam, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, “Vị này là...”

Tam công chúa lôi kéo Lục Thanh Lam nói: “Đây là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ Lục Thanh Lam...” Nhấn mạnh một câu: “Là bằng hữu tốt nhất của ta.”

Hàn Ký Nhu cười nói: “Trong phủ chúng ta cũng có một vị cô nương của Trường Hưng hầu đây, hôm nay thật là đúng dịp.” Nói xong liền nhìn về phía Lục Thanh Oánh, Hàn Ký Nhu là đích trưởng nữ của Định Quốc công phủ, đối nhân xử thế thoải mái hào phóng, uy nghiêm lại đoan hậu, không hổ là đích trưởng tức của hoàng gia.

Lục Thanh Oánh cười cười, khẽ dùng ánh mắt ý bảo Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam lên trước ra mắt Hàn Ký Nhu, miệng gọi: “Thần nữ ra mắt Trữ Vương Phi.” Hoàng trưởng tử được hoàng đế phong làm Trữ vương, Hàn Ký Nhu đương nhiên là Trữ Vương Phi.

Hàn Ký Nhu lôi kéo tay của nàng cẩn thận đánh giá trên dưới một phen, nhìn là biết đánh giá mình, tiểu cô nương này mặt hàm chứa nụ cười thoả đáng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hết sức hiếm có. Nàng không khỏi nghĩ đến vị trắc phi Lục thị, tính tình giống nhau không kiêu ngạo không siểm nịnh, miên lý tàng châm (trong bông có kim). Không giống một vị trắc phi khác Mạnh Vân Phi, ỷ vào dung mạo của mình xuất chúng, khơi mào không ít chuyện trong Trữ vương phủ, đừng nhìn Lục Thanh Oánh ngày thường cũng không tranh giành, nhưng trinh tĩnh không màng danh lợi như vậy, thường xuyên qua lại, địa vị trong lòng Hoàng trưởng tử, lại càng vượt qua tư sắc của Mạnh Vân Phi nàng.

Hàn Ký Nhu cười nói: “Trường Hưng Hầu phủ địa linh nhân kiệt, cô nương thật là một người xinh đẹp.” Nói xong liền cởi ra một đôi vòng tay bích ngọc trên tay: “Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, vòng tay này ngươi cầm lấy chơi.”

Đây là lễ nghĩa ứng hữu, Lục Thanh Lam thoải mái tiếp nhận, lễ nghi chu toàn nói: “Tạ ơn Vương Phi ban thưởng.”

Hàn Ký Nhu ôn hòa nói: “Tỷ muội các ngươi đã lâu ngày không gặp, thừa dịp cơ hội này trò chuyện đi.” Lục Thanh Oánh khom người thi lễ một cái với Hàn Ký Nhu, nói: “Vâng.” Lúc này mới đi tới lôi kéo tay của Lục Thanh Lam lộ vẻ vô cùng kính cẩn nghe theo vị chính phi Hàn Ký Nhu này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện