Hoàng Gia Sủng Tức

Phủ An Bình hầu


trước sau

Cuối cùng nghi thức cầu mưa mất hai canh giờ mới kết thúc. Tiêu Thiểu Du đội mưa đưa hoàng đế về cung, sau đó mới trở về Vũ Vương Phủ. Năm năm trước hắn cùng Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh cùng được sắc phong làm vương, hắn là Vũ Vương, Tiêu Thiểu Cảnh là Lỗ vương, Hoàng trưởng tử phủ ấn theo quy định phải xây rộng hơn Vũ Vương Phủ, dù hôm nay đã là Vương gia, Vương Phủ của hắn lại xây rất quy củ, không dám vượt quá, hắn biết không biết có bao nhiêu ánh mắt âm thầm thời thời khắc khắc ngó chừng nhất cử nhất động của hắn, hắn không thể có bất kỳ sai lầm nào, để cho người khác bắt được nhược điểm.

Hắn trở lại thư phòng Vương Phủ, dưới sự hầu hạ của thái giám vội vã đổi lại một thân xiêm y, vừa mới ngồi xuống, liền lập tức hỏi: “Lục đại nhân bọn họ có đến không?” Lục đại nhân hiển nhiên chính là phụ thân của Lục Trắc Phi, cha vợ Lục Hãn của hắn.

Thái giám vội vàng đi thiên điện tuyên Lục Hãn vào, cùng đi còn có Định Quốc công Hàn Bân, Vũ An bá Mạnh Bác Ngạn, hộ bộ tả thị lang Bạc Nguyên Châu, Quốc tử giám tế tửu Loan Văn Tuyên cùng với Đô sát viện phó đô Ngự sử Hình An, mấy người này đều là tâm phúc của hắn, là chỗ dựa lớn nhất để hắn tranh đoạt vị trí thái tử.

Trong đó tôn nữ của Định Quốc công Hàn Bân – Hàn Ký Nhu chính là chính phi của Tiêu Thiểu Du, nữ nhi của Vũ An bá Mạnh Bác Ngạn giống Lục Thanh Oánh, là Trắc Phi của Tiêu Thiểu Du.

Mọi người rối rít tiến lên, hành lễ nói: “Bái kiến trữ vương điện hạ!”

Tiêu Thiểu Du đối đãi bọn họ hết sức khách khí, nói: “Các vị đại nhân không cần đa lễ, mạo hiểm mưa lớn như thế, mời các vị đại nhân tới, là có chuyện quan trọng thương lượng cùng các ngươi.” Bây giờ không phải là thời điểm khách sáo, cho nên hắn liền đi thẳng vào vấn đề.

Đang lúc nói chuyện liền có mấy thái giám đem ghế đi vào, mời mọi người ngồi xuống, vừa dâng lên trà nóng. Tiêu Thiểu Du bưng chén trà, cũng không uống, nói: “Hôm nay thật đúng là tình hình nguy hiểm, nếu không phải Lục đại nhân phản ứng cơ mẫn, đại công hôm nay sẽ phải biến thành đại sai rồi.” Hắn chìm đắm trong quyền lực đấu tranh nhiều năm tâm tư cũng không thể đơn giản, trên đường trở lại suy nghĩ một chút liền hiểu ra then chốt trong đó.

Vũ An bá Mạnh Bác Ngạn là một người tính tình nóng nảy, hừ một tiếng nói: “Chuyện này nếu không phải Lỗ vương ở trong đó lửa cháy thêm dầu, dùng ám chiêu ngáng chân, lão Mạnh ta vặt đầu xuống làm bóng đá.”

Mọi người rối rít gật đầu, những kẻ ở trong đám người quạt gió thổi lửa tất không phải là dân chúng bình thường, là Tiêu Thiểu Cảnh sắp đặt vào, cái này mọi người đều nghĩ đến.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, Tiêu Thiểu Du có chút thương cảm nói: “Bất kể nói thế nào, chuyện cầu mưa chúng ta cuối cùng đã làm xong rồi, cũng coi như tạm thời đè được khí diễm của đảng lão Nhị bọn họ. Không phải là ta đây làm ca ca muốn làm khó huynh đệ, thật sự là lão Nhị hắn từng bước ép sát, Bổn vương buộc phải ứng chiến. Các vị nói kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì mới tốt?”

Quốc Tử Giám tế tửu Loan Văn Tuyên khuyên nhủ: “Vương gia, tranh giành thái tử không được phép lòng dạ đàn bà. Vương gia là đích trưởng tử nguyên hậu sở sinh, lý nên được lập làm thái tử. Huống chi Vương gia trạch tâm nhân hậu, lòng mang lê dân thiên hạ, nếu như ngài làm chủ thiên hạ, nhất định quốc thái dân an mưa thuận gió hòa, là phúc của vạn dân thiên hạ. Trái lại với Lỗ vương, làm người tâm tính tàn nhẫn hiếu sát, nếu tương lai hắn trèo lên đại vị, sẽ cực kì hiếu chiến, không là phúc của quốc gia. Điện hạ thân mang vạn dân xã tắc, tuyệt đối không được lui.”

Tiêu Thiểu Du dĩ nhiên hiểu được nếu bắt đầu tranh giành cùng Tiêu Thiểu Cảnh, liền đã không có đường có thể lui, giữa hai người phải có một người bị đánh ngã triệt để thậm chí bị giết chết, chuyện này mới có thể kết thúc. Gật đầu: “Bổn vương hiểu được.”

Mọi người vừa an ủi Tiêu Thiểu Du mấy câu, lúc này mới đi vào chính đề. Lục Hãn không khỏi âm thầm lắc đầu, Tiêu Thiểu Du làm người nhân hậu hiền hoà, nếu lên ngôi sẽ là một hoàng đế hiền từ, nhưng lòng hắn quá mềm yếu, thiếu sự kiêu hùng tàn nhẫn và quả cảm, việc này sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường đoạt đích của hắn trong tương lai. Chẳng qua nữ nhi của hắn trở thành Trắc Phi của Tiêu Thiểu Du, hắn đã bị trói buộc chặt chẽ lên chiếc chiến thuyền Hoàng trưởng tử này rồi, muốn xuống là xuống không nổi, chỉ có thể đem hết toàn lực chu toàn mọi thứ thôi.

Hộ bộ tả thị lang Bạc Nguyên Châu liền lấy ra từ tay áo một quyển tấu chương: “Vương gia, hạ quan đã viết xong tấu chương, một khi Trương Thiên Sư cầu mưa thành công, liền lập tức xin hoàng thượng phong hắn là quốc sư, trông coi đạo giáo thiên hạ. Trương Thiên Sư luôn luôn giao hảo với ngài lại là do chúng ta mời tới, đến lúc đó chúng ta nhiều hơn một cái đại ô dù trong triều. Chẳng qua tấu chương này, tốt nhất nên lấy danh nghĩa của điện hạ trình lên mới thỏa đáng.” Tiêu Thiểu Du dùng địa vị Vương gia hoàn thành chuyện lần này, Trương Thiên Sư nhất định sẽ đội ơn đội nghĩa hắn.

Mọi người rối rít trầm trồ khen ngợi, “Chúng ta cần thúc đẩy chuyện này mới phải.”

Lục Hãn nghe lại nhướng mày: “Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn mới được!”

Tiêu Thiểu Du vốn cũng có một chút động tâm: “Đây là vì sao?”

Lục Hãn nói: “Nếu các vị đại nhân muốn mời Trương Thiên Sư làm quốc sư của bản triều, xin hỏi các vị đại nhân, vị quốc sư này là quan mấy phẩm, hàng năm có bao nhiêu bổng lộc, có quốc sư phủ hay không, chức trách cụ thể là cái gì? Các vị đại nhân đã cẩn thận nghĩ tới hay chưa?”

Mọi người không suy nghĩ cẩn thận được giống như Lục Hãn, nhất thời có chút nghẹn lời.

Lục Hãn lại nói: “Điện hạ, các vị đại nhân, các ngươi có biết tại sao hôm nay hoàng thượng thấy bách tính quỳ lạy Trương Thiên Sư lại mất hứng không?”

Tiêu Thiểu Du suy nghĩ một chút: “Có phải là Phụ hoàng bởi vì Trương Thiên Sư nhận được đãi ngộ ngang hàng mà sinh lòng bất mãn hay không?”

Mọi người rối rít gật đầu. Lục Hãn nói: “Điện hạ, các vị đại nhân, từ xưa tới nay thân là đế vương, kiêng kỵ nhất chính là hư danh, Trương Thiên Sư vốn uy vọng đã rất cao ở dân gian, hiện giờ bởi vì cầu mưa thành công, uy vọng đạt đến cực hạn. Một khi chúng ta xin phong quốc sư cho hắn, chưởng quản đạo giáo thiên hạ, chính thuộc về hoàng thượng, giáo thuộc về Trương Thiên Sư, đây chẳng phải là tương đương với dựng lên một ngôi vị khác ngoài hoàng thượng, đến lúc đó Thánh thượng sẽ nghĩ như thế nào, nghĩ tại sao Vương gia dốc hết sức thúc đẩy chuyện này?” Bạc Nguyên Châu nói: “Quốc sư chỉ để ý sự vụ đạo giáo, không tham dự chính sách quốc gia, không có bất kỳ uy hiếp nào với Thánh thượng, Lục đại nhân quá lo lắng thôi.” Lục Hãn nói: “Không phải vậy. Bạc đại nhân có biết, Đại Tề chúng ta có bao nhiêu người tin đạo, lại có bao nhiêu nhà công hầu huân quý tin đạo?” Bạc Nguyên Châu nói: “Cái này lão phu không biết.” Tiêu Thiểu Du nói: “Đại Tề Chúng ta tôn trọng đạo giáo, trong bách quan người tin đạo số lượng cũng không ít.”

Lục Hãn nói: “Chẳng những số lượng cũng không ít mà trong bách quan thờ phụng đạo giáo cũng không ít, cộng thêm nhà thế đại trâm anh, lại có hậu cung phi tần, cùng với gia quyến của văn võ bá quan, đến lúc đó tất cả đều coi Trương Thiên Sư là thần minh, cái này là một lực lượng chính trị đáng sợ cỡ nào, đừng nói là Thánh thượng sẽ nghi ngờ, nếu thật sự có một vị quốc sư như vậy, ngay cả hạ quan cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.”

Mọi người nghe tất cả đều biến sắc. Lục Hãn nói rất có lý, nếu Gia Hòa đế nghĩ sâu giống như Lục Hãn, vậy hắn tuyệt sẽ không đồng ý cho phép tồn tại một vị quốc sư như vậy.

Huống chi còn có một việc mọi người ai cũng không dám trắng trợn nói ra, Gia Hòa đế lớn tuổi, lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng, nếu Tiêu Thiểu Du tùy tiện dâng lên một quyển tấu như vậy, trong lòng hoàng đế không chừng sẽ hiểu lầm hắn, cái được tuyệt đối sẽ không bù đủ cái mất. Tiêu Thiểu Du chầm chậm gật đầu: “Lục đại nhân nói có lý. Chẳng qua Trương Thiên Sư lập một đại công như vậy, nếu chúng ta không thỉnh phong, chẳng phải là đắc tội hắn. Có công không thưởng, tương lai ai còn chịu làm việc cho chúng ta?” Lục Hãn tài hoa, kiến thức cao xa, là người nhiều mưu trí trong đoàn tham mưu của hắn, nếu không phải tuổi tác và tư lịch có hạn, Tiêu Thiểu Du đã sớm tìm cách đem hắn đến vị trí trọng yếu rồi.

Lục Hãn nói: “Chuyện này cũng dễ xử lý. Chúng ta không phong Trương Thiên Sư làm quốc sư, nhưng có thể xin hoàng thượng phong Thiên Sư đạo của hắn làm quốc giáo, lại xin thánh thượng ban cho hắn tôn hiệu, để cho hắn không cần ngốc ở kinh thành, nhưng có thể khai đàn truyền đạo khắp nơi, xin quan phủ các nơi phối hợp. Cứ như vậy, Trương Thiên Sư tất nhiên cũng cao hứng.” Trương Thiên Sư chưa hẳn đã muốn làm quan, nhưng đối với phát dương quang đại Thiên Sư đạo của hắn, tất nhiên là rất hứng thú. Vậy cũng là tất cả đều toàn vẹn.

Loan Văn Tuyên nói: “Hay, chúng ta còn có thể ở trên đường Trương Thiên Sư truyền đạo, lôi kéo quan viên địa phương cho chúng ta. Như vậy vừa có thể loại bỏ giới tâm của hoàng thượng, chúng ta cũng có thể thu hoạch sự ủng hộ của các địa phương, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.”

Tiêu Thiểu Du nghe xong vô cùng vui sướng: “Đúng là ý kiến hay. Chúng ta nghiên cứu tỉ mỉ một chút.”

Ngày hôm sau, Trữ vương Tiêu Thiểu Du tự mình dâng thư, xin ban thưởng cho Trương Thiên Sư vì cầu mưa thành công. Hoàng thượng dựa theo yêu cầu của Trữ vương, phong cho Trương Thiên Sư tôn hiệu Chí Thánh tiên sư, lại đem Thiên Sư đạo định làm quốc giáo, Trương Thiên Sư có quyền hạn truyền đạo bất kỳ châu phủ huyện nào trong cảnh nội Đại Tề, quan phủ phải bật đèn xanh, tích cực phối hợp.

Trương Thiên Sư sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, lưu lại một vị đệ tử hoạt động ở kinh thành, tự mình phiêu bạt.

Gia Hòa đế thấy hắn rời khỏi kinh thành, trái tim cũng thả xuống.

Tiêu Thiểu Cảnh vốn chuẩn bị một loạt hậu chiêu, lại bị một chiêu bất thình lình của Lục Hãn đánh cho trở tay không kịp, tất cả bố trí đều trở nên vô dụng.

Ngoại trừ Trương Thiên Sư, tất cả những người tham gia cầu mưa lần này đều được phong thưởng. Trong cung đặc biệt phái thái giám đến Lục gia, thưởng cho Lục Thanh Nhàn bốn cuộn vân gấm, bốn cuộn gấm Tứ Xuyên, một bộ đồ trang sức và một trăm lượng bạc.

Kỷ thị cười đến không ngậm miệng được, đối với trâm anh thế gia mà nói, chút ban thưởng này không coi là cái gì, mấu chốt là phần vinh quang, phần thể diện kia. Lục Thanh Nhàn được Trương Thiên Sư chấp thuận, lại có tác dụng nhất định trong quá trình cầu mưa, những lời đồn đãi về nàng, tự nhiên cũng không còn nữa.

Bất luận truyền bá cái gì, từ đó trừ khử hầu như không còn. Người người đều biết Tam cô nương Trường Hưng Hầu phủ phúc duyên thâm hậu, trong lúc nhất thời người tới cửa cầu hôn suýt tý nữa đạp bằng ngưỡng cửa của Lục gia.

Kỷ thị cũng đem chuyện không vui của Vũ Tiến bá phủ tạm thời ném đến tận sau ót, chuyên tâm xem xét nữ tế.

***

Kỷ phủ.

Kỷ Hải quỳ gối trước mặt Kỷ Thành và Trần thị, “Cha, nương, hài nhi lần này rất nghiêm túc. Hài nhi đã suy xét kỹ, là thật tâm thích biểu muội, nguyện cùng nàng bạc đầu giai lão, sinh con dưỡng cái. Xin hai vị lão nhân gia chấp thuận hài nhi lần này, đi đến nhà cô mẫu cầu hôn. Sau này Nhi tử nhất định nỗ lực đọc sách, tương lai nhất định thi đậu Tiến sĩ làm rạng rỡ cửa nhà…”

Ngày cầu mưa của Trương Thiên Sư, Kỷ Hải cũng đi. Trong mắt hắn, cho dù là “Diễm áp quần phương” toàn bộ kinh sư truyền Cửu hoàng tử, trong mắt của hắn, cũng chỉ còn lại có Lục Thanh Nhàn. Người trong lòng xinh đẹp trước mặt, dáng múa nhanh nhẹn khắc sâu trong đầu của hắn, làm cho hắn không cách nào tự kềm chế.

Sau khi về đến nhà, hắn nhắm mắt lại chính là cảnh tượng Lục Thanh Nhàn khiêu vũ, mất ngủ liên tiếp mấy ngày, lúc này mới mạo hiểm chịu một trận đòn của phụ thân khổ sở cầu xin phụ mẫu tới cửa cầu hôn cho hắn.

Nhưng lần này Kỷ Thành không phát giận với hắn, cũng không mắng hắn, mà là nói với hắn: “Con a, không phải là lão tử ngươi không muốn giúp ngươi, trước đây hôn sự của Nhàn tỷ nhi và Chu Hạo thất bại, ta cũng động tâm, định không biết xấu hổ một lần, cho dù là bị người ta nói là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, coi như van xin cũng phải đem Nhàn tỷ nhi cầu trở về làm vợ cho ngươi…” Khi đó bởi vì Vũ Tiến phủ bên ngoài tung ra lời đồn, thanh danh Lục Thanh Nhàn bị hao tổn, Kỷ Thành cảm thấy mình đi cầu thân, vẫn có vài phần hi vọng.

“Nhưng mà…” Kỷ Thành lắc đầu, “Nhàn tỷ nhi hài tử này cũng thật sự là không chịu thua kém, thật sự được vào mắt của Trinh Phi nương nương và Trương Thiên Sư, được chọn trúng hộ tống Trương Thiên Sư cùng nhau cầu mưa. Ngươi xem một chút lúc ấy ở dưới đài cầu mưa nhảy «Thần huyền vũ» là ai, ngoại trừ Công chúa Quận chúa chính là hoàng thất, trải qua lần này, giá trị của Nhàn tỷ nhi lập tức tăng cao, không bao giờ còn là một cái tú tài nho nhỏ như ngươi có thể hy vọng xa vời được nữa rồi.”

Kỷ Hải nghe xong lòng trầm xuống: “Nhi tử hiện tại chỉ có một chút hy vọng xa vời này, xin phụ thân vô luận như thế nào cũng hãy giúp nhi tử nói tốt trước mặt cô phụ cô mẫu.” Dứt lời cuống quít dập đầu.

Trong lòng Kỷ Thành cũng không chịu nổi: “Con a, bây giờ nói những thứ này đã chậm. Ngươi vẫn là đọc sách cho tốt, chờ ngươi trúng cử nhân khoa tiếp theo, ta nhất định chọn cho ngươi một cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa làm vợ.”

Kỷ Hải quật cường nói: “Nhi tử ngoại trừ Nhàn biểu muội ai cũng không cần!”

Kỷ Thành không khỏi giận dữ: “Ngươi cái đồ hỗn trướng này, ngươi có biết nói hưu nói vượn như vậy, chính là bại hoại thanh danh của Nhàn tỷ nhi trước tiên hay không. Ngươi cút trở về thư phòng đi, đọc sách cho tốt, nếu ta lại thấy ngươi cà lơ phất phơ như vậy, xem ta có đánh gãy chân ngươi không.”

Cứng rắn kêu đầy tớ đi vào, lôi Kỷ Hải đi ra ngoài. Đợi Kỷ Hải đi rồi, Trần thị mới mặt ủ mày ê mở miệng nói: “Lão gia, nhiều năm qua cô nãi nãi bên kia chúng ta tận tâm tận lực như vậy, lại giúp không ít việc, nếu là ngài mở miệng nói giúp Hải nhi, cô nãi nãi cũng nhất định không làm ngài mất mặt, chắc chắn sẽ đáp ứng, ngài cần gì phải làm cho Hải nhi thương tâm chứ!”

Kỷ Thành thở dài một hơi: “Chính là bởi vì ta biết muội muội không tiện cự tuyệt ta mới không thể mở miệng. Chúng ta đều là người đọc sách biết lý lẽ, làm mai coi trọng chính là môn đăng hộ đối, lấy tài năng của Nhàn tỷ nhi, hiện tại Hải nhi có thể với cao hay sao? Biết rõ cửa hôn sự này không xứng còn gắng đi nói, đây là hiệp ân báo đáp (dùng ơn ép bắt phải báo đáp), ta sao có thể làm chuyện nhục gia phong Kỷ gia như vậy.”

Trần thị thở dài: “Thật sự là đáng tiếc, ta thực rất thích hài tử Nhàn tỷ nhi kia. Hải ca nhi hắn cũng thật đáng thương.”

Kỷ Thành nói: “Ngươi là làm nương, ngươi khuyên nhủ hắn a. Nam tử hán đại trượng phu lo gì không vợ, ngày sau chúng ta thu xếp cho hắn một cửa hôn sự khác thì tốt rồi.”

***

Kỷ Thành và Trần thị ở nhà đau đầu vì hôn sự của nhi tử, Lục Thần và Kỷ thị cũng ở đây sầu muộn vì hôn sự của Lục Thanh Nhàn. Có đôi khi lựa chọn quá nhiều cũng không là một chuyện tốt, Kỷ thị lúc trước đề thân chọn trái chọn phải, luôn chọn không được người đặc biệt hài lòng, nhất là lần trước thiếu chút nữa bị Vũ Tiến bá phủ lừa gạt, hai vợ chồng lần này càng thêm chú ý cẩn thận, quả thực đến mức chim sợ cành cong rồi.

Hai mươi Tháng chín, là ngày thành thân của ấu tử Tiền Tường của An Bình hầu. Trường Hưng Hầu phủ và An Bình Hầu phủ, một thuộc về phe Hoàng trưởng tử, một thuộc phe Nhị hoàng tử, không nói nước giếng không phạm nước sông, cũng rất ít lui tới. Lần này An Bình Hầu phủ lại cố ý phát thiệp cho Trường Hưng Hầu phủ, bởi vì Lục Thanh Nhàn ở trong quá trình cầu mưa lộ mặt rất lớn, bởi vậy trên thiệp chẳng những có tên Trương thị và Kỷ thị, còn có tên của Lục Thanh Nhàn.

Người Lục gia thương lượng, nếu nói đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, nếu An Bình Hầu phủ dám mời, Trường Hưng Hầu phủ liền dám đi. Ngày hôm sau, Trương thị, Phùng thị, Kỷ thị mang theo Lục Thanh Linh, Lục Thanh Nhàn, Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung và Lục Thanh Lam cùng nhau đi An Bình Hầu phủ.

Trước khi chuẩn bị đi, Trương thị cố ý kêu lên mọi người đến dặn dò một phen, bởi vì Trường Hưng Hầu phủ và An Bình Hầu phủ coi như là quan hệ đối địch, bảo các nàng ở Hầu phủ tuyệt đối cẩn thận không thể gây chuyện.

Chẳng những các nữ quyến phải đi, các nam nhân Lục gia tất cả đều xuất phát đi An Bình Hầu phủ.

Phụ thân của Tiền Hoàng hậu Tiền Lập vốn là tiểu quan, vận khí tốt sinh ra một nữ nhi tướng mạo đẹp như hoa. Một năm kia Gia Hòa đế vừa mới chiến thắng trong cuộc đấu tranh giành quyền lực, vinh đăng bảo tọa, nguyên hậu Mã hoàng hậu là một người phúc bạc, Gia Hòa đế vừa mới thượng vị hai tháng, liền trọng bệnh qua đời, trong cung không thể để trống, lúc ấy hậu cung còn có mấy người phi tần địa vị cao, những phi tần này căn cơ thâm hậu, gia tộc bên ngoài thế lực khổng lồ, triều thần lại chia làm mấy phái ủng hộ một cái phi tần địa vị cao, định mượn lần này mưu cầu lợi ích chính trị.

Tiền Hoàng hậu lúc ấy cũng chỉ là một tần vị nho nhỏ, mặc dù được sủng ái, vốn không có cơ hội nhúng chàm bảo tọa hoàng hậu, nhưng trong vòng một năm Gia Hòa đế lại đem nàng thăng liền mấy cấp, đem nàng từ tần vị một đường thăng lên chức phi, Quý Phi, Hoàng Quý Phi, cuối cùng thành Hoàng hậu.

Tất cả mọi người nói Tiền Hoàng hậu có thể thượng vị, nhờ tình cảm của Gia Hòa đế đối với nàng, kiếp trước Tiêu Thiểu Huyền lại đã từng nói qua với Lục Thanh Lam: Tiền thị sở dĩ có thể lên làm hoàng hậu, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là vận khí. Lúc ấy Gia Hòa đế mới đăng đại bảo, căn cơ bất ổn, nếu để cho mấy vị phi tần địa vị cao bối cảnh thâm sâu, thế lực gia tộc khổng lồ trở thành hoàng hậu, rất có thể hoàng quyền sẽ bị kìm hãm, dẫn đến hư danh, cho nên hắn mới nâng đỡ một hoàng hậu hết sức nghe lời lại không có bối cảnh gì lên đài, vả lại lại dụng tâm nâng đỡ thế lực nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, để cân bằng thế lực của mấy vị phi tần khác.

Cho nên Gia Hòa đế đối với sự bành trướng thế lực của Tiền gia chẳng những không hạn chế chút nào, thậm chí có thể nói là mở rộng cửa, Tiền gia mới có thể trong thời gian hơn mười năm ngắn ngủn xuất hiện một nhà hai hầu, cục diện một người đắc đạo (gà chó thăng thiên).

Toà nhà An Bình hầu phủ này là do Hoàng thượng ban cho, vốn là phủ đệ của một vị thân vương tiền triều, Tiền Thông sau khi có được căn nhà này, dụng tâm tu sửa kiến tạo. Toà nhà này vốn lớn, lại được Tiền Thông làm thêm xa hoa quý phái, có thể sánh với hầu phủ trăm năm như Nam An hầu phủ, kim bích huy hoàng còn hơn An Bình hầu phủ, nhưng lại ít nội tình hơn các thế gia trăm năm, một đường Lục Thanh Lam vừa đi vừa lắc đầu.

Trọng sinh một kiếp nàng hiểu rõ rất nhiều điều, nàng cũng nhìn ra, Gia Hoà đế nhìn thực ra có vẻ cực kỳ nhân từ hiền lành, trên thực tế rất mẫn cảm với quyền lực, lúc trước nâng đỡ Tiền gia là vì Tiền gia còn quá nhỏ yếu, nay Tiền gia đã có một vị Hoàng hậu, người có thể nâng đỡ Nhị hoàng tử, cùng với hai vị hầu tước và rất nhiều các vị quan viên trong quân giới cũng như chính giới, thế lực chính trị đã không còn là lớn bình thường, nếu còn để cao lên nữa, tuyệt đối là đường chết, kiếp trước Tiêu Thiểu Huyền cũng chính là lợi dụng tính cách đa nghi của Gia Hoà đế để thiết kế độc kế liên hoàn trừ khử Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử.

Một đám nữ quyến vào bên trong cổng, được Nhị phu nhân Tiền gia Phàn thị tự mình đón vào đại đường. Vị Phàn thị này chính là con dâu thứ hai của An Bình Hầu phu nhân Lý thị, Lý thị lớn tuổi, hiện tại quyền quản gia của An Bình Hầu phủ rơi vào trong tay con dâu trưởng Đậu Thị, Phàn thị tuy là con dâu thứ hai của Hầu phủ, nhưng là vợ của con vợ kế, địa vị ở Hầu phủ không cao, Lý thị phái một người như thế ra mặt nghênh đón toàn gia Trường Hưng Hầu phủ, cũng là hết sức chậm trễ.

Cũng đủ để thấy sự kiêu ngạo bệ vệ của An Bình Hầu phủ.

Mặt của Lão phu nhân Trương thị cũng có chút khó coi. Nhớ lúc trước Lý thị từng tới cửa giúp Vũ Tiến bá thế tử Chu Hạo cầu hôn, từng hứa cho mình không ít chỗ tốt, nhưng sau chẳng biết tại sao Lục Thần và Kỷ thị đột nhiên thay đổi, không chịu gả Lục Thanh Nhàn cho Chu Hạo, nghĩ đến Lý thị bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo mình, nên mới phái một vợ của con vợ kế tới đón tiếp, Trương thị không khỏi giận lây sang mẹ con Kỷ thị, chẳng qua lúc này cũng không tiện phát tác trên địa bàn của người ta, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn các nàng.

Phàn thị mặc dù ở trong phủ không được chào đón, nhưng là người mồm miệng khôn khéo, dọc đường đi giới thiệu cảnh trí trong phủ cho đám người Lão phu nhân, lão phu nhân đương nhiên là chẳng muốn đáp lại vị vợ con vợ kế này, Phùng thị và Kỷ thị cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, vừa nói vừa cười với Phàn thị, ngược lại cũng không đến mức nhạt nhẽo.

Hôm nay thành thân chính là tiểu thúc Tiền Bằng của Phàn thị, Tiền Bằng này chính là ấu tử của Tiền Thông và Lý thị, Tiền Thông tổng cộng bốn nhi tử, Tiền Bằng là nhỏ nhất, cũng là người được cưng chiều nhất. Tiền Thông vốn lập đích trưởng tử làm thế tử, nhưng bởi vì Lý thị thiên vị tiểu nhi tử, vẫn xúi giục Tiền Thông đem thế tử vị truyền cho Tiền Bằng.

Cho nên mặc dù hôm nay chỉ là một ấu tử thành thân, tràng diện náo nhiệt cũng phô trương không kém An Bình Hầu thế tử thành thân.

An Bình Hầu phu nhân Lý thị đang ở trong đại đường chiêu đãi khách quý đến dự lễ, thì nha hoàn tới báo nói: “Khởi bẩm Lão phu nhân, Trường Hưng Hầu lão phu nhân đã tới.”

Trước đó không lâu ở hiện trường cầu mưa của Trương Thiên Sư, Lục Hãn phản ứng cơ mẫn, phá giải độc kế của Nhị hoàng tử đảng, trợ giúp Hoàng trưởng tử thuận lợi vượt qua cửa ải, ở chuyện cầu mưa Hoàng trưởng tử đạt được nhất trí khen ngợi của triều dã, Nhị hoàng tử nổi lôi đình, An Bình hầu Tiền Thông về đến nhà cũng mắng chửi Lục Hãn một trận, thời điểm Lý thị vạch ra danh sách khách mời, căn bản cũng không liệt Trường Hưng Hầu phủ vào trong đó, vậy sao người của Trường Hưng hầu lại tới?

Lý thị cùng Trương thị giống nhau, đều là kế thất. Trưởng tử Tiền Tường không phải là nàng sinh, nàng một lòng muốn để cho nhi tử của mình làm thế tử, đương nhiên nhìn không vừa mắt Đậu Thị. Thay vào đó Đậu Thị hết sức thông minh lanh lợi, nhà mẹ đẻ mạnh, lại là vợ do Tiền Hoàng hậu tự mình chọn cho chất nhi, vì vậy Lý thị mặc dù là bà bà, nhưng cũng không có biện pháp gì tóm được Đậu Thị.

Đậu Thị cũng cảm thấy kỳ quái, danh sách khách mời thành thân của tiểu thúc, nàng cũng đã từng thẩm tra đối chiếu nhiều lần, làm sao lại xảy ra lỗi chứ, mà người của Trường Hưng Hầu phủ không nhận được thiệp tuyệt đối cũng sẽ không mặt dạn mày dày tới uống rượu mừng.

Thái độ nàng kính cẩn, giọng nói bình thản, đúng mực thoả đáng nói với Lý thị: “Mẫu thân, hôm nay là lễ lớn của Tứ thúc, người tới là khách, ta thấy vẫn nên nghênh các nàng đi vào, không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa. Nhiễm ma ma, Ngài nói đúng không?” Nhiễm ma ma này chính là Tiền Hoàng hậu phái tới dự lễ.

Đậu Thị là Tiền Hoàng hậu chọn, nhiễm ma ma đương nhiên là giúp đỡ Đậu Thị, liền nói: “Đại phu nhân nói rất đúng.”

Lý thị giận đến một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, hết lần này tới lần khác người của hoàng hậu nàng không đả động đến được cũng không dám động. Đậu Thị thấy nàng không nói lời nào, liền cười mỉm đi nghênh đón nữ quyến của Trường Hưng Hầu phủ. Lý thị một lòng muốn hại nàng cùng trượng phu của nàng, nàng đương nhiên sẽ không khách khí với Lý thị.

Không tới một lát, Trương thị liền dẫn nữ quyến toàn gia theo Đậu Thị tiến vào. Mọi người khách khí làm lễ ra mắt trước, Lý thị vừa mới bị con dâu làm tức giận, vừa lúc vung ra với Trường Hưng Hầu phủ bọn họ, thái độ hết sức lãnh đạm.

Sắc mặt Trương thị không khỏi trở nên xanh mét. Vẫn là Đậu Thị tiến lên hòa giải, đưa tay dìu cánh tay của Trương thị lên nói: “Hôm nay ngài. có thể tới, thật đúng là vẻ vang cho trên dưới Hầu phủ chúng ta, di mẫu ở trong cung thường xuyên nói đến lão nhân gia ngài ta, nói ngài nhân từ hòa ái, trị gia có cách, hôm nay nhìn thấy ngài thật đúng là danh bất hư truyền.”

Di mẫu trong miệng của Đậu Thị cũng chính là Tiền Hoàng hậu, Trương thị liên tục khiêm nhường, “Quá khen, không dám nhận khích lệ như thế của Hoàng hậu nương nương.” Có những lời này của Đậu Thị, hôm nay tới cũng không uổng phí.

Lý thị là một người minh mẫn, Đậu Thị cũng là muốn mượn mấy câu nói đó thức tỉnh nàng, nhiều người đang nhìn như vậy, ngươi bất kính với Trương thị đồng dạng đều là Hầu phu nhân, người thật sự mất thể diện chính là ngươi.

Lý thị lúc này mới có chút phản ứng, chẳng qua để cho nàng nhượng bộ là không thể nào. Nàng bỗng chỉ vào Lục Thanh Nhàn nói: “Ngươi chính là Tam cô nương sao?”

Lục Thanh Nhàn đi lên trước một bước khom người nói: “Hồi bẩm Lão phu nhân, vãn bối chính là Thanh Nhàn.”

Lý thị nhìn nàng vài mắt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi rất tốt! Rất tốt!” Cũng không gọi nàng đứng dậy, Lục Thanh Nhàn vẫn duy trì tư thế gập người. Kỷ thị nhớ tới nàng từng tự mình quang lâm Hầu phủ mật đàm với Trương thị, sau khi xong Trương thị liền lập tức đáp ứng chuyện cưới xin của Chu Hạo, có thể thấy Lý thị cũng là đứng ở phe Vũ Tiến bá phủ, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Đang thời điểm giằng co, bên ngoài bỗng nhiên có người la một tiếng: “Kiệu hoa của tân nương tử đến.” Đám người trong nhà nhất thời xôn xao, tuôn ra phía trước chính đường lạy Thiên Địa đi xem náo nhiệt, Lý thị cũng đã quên làm khó Lục Thanh Nhàn, liên tục phân phó nha hoàn một bên: “Nhanh đi phía trước nhìn một xem.”

Đậu Thị thừa dịp trong nhà loạn, tiến lên nhẹ nhàng đỡ cánh tay của Lục Thanh Nhàn, Lục Thanh Nhàn lúc này mới đứng thẳng, hướng nàng lễ phép cười, Đậu Thị cũng mỉm cười ̣đáp lại.

Mọi người đi tiền đường, xem xong bái đường của Tiền Bằng cùng tân nương tử, Đậu Thị an bài đám đông đến Phúc Thuận đường dùng cơm, Trương thị cảm thấy bị lạnh nhạt, có chút hối hận, lúc này lại cũng không tiện đi tiếp.

Phúc Thuận đường vô cùng lớn, bốn bề bị nước bao quanh, lúc này khí trời đã chuyển lạnh, bốn bề cửa sổ mở một nửa đóng một nửa, đoàn kịch hát nhỏ Tiền gia mời đang ở trên nước ca diễn, y y nha nha, bay vào Phúc Thuận đường, có mấy phần thú vị.

Trong Phúc Thuận đường ở giữa dùng bình phong ngăn cách, tách ra đám nữ hài tử chưa thành thân và đám Lão phu nhân phu nhân ra, miễn cho các nàng bị câu thúc trong bữa tiệc, lại để cho đám phu nhân Lão phu nhân có thể nghe được thanh âm của các nàng, không sợ các nàng rời khỏi người lớn nghịch ngợm, bố trí mất một phen công phu.

Mọi người tìm được vị trí của mình nhất nhất ngồi xuống. Các cô nương bên kia, Lục Thanh Nhàn bởi vì chuyện cầu mưa, rất nhanh trở thành tiêu điểm. Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, Lục Thanh Lam ngồi nghiêm chỉnh, xử sự thản nhiên.

Chỗ ngồi của các cô nương bên này, chủ vị vẫn trống không, thẳng đến lúc sắp khai tịch, mới có một thiếu nữ mặc bối tử màu đỏ trang hoa mười ba mười bốn tuổi khoan thai bước chậm đến, cũng không biết là nóng hay thế nào, sắc mặt của nàng đỏ bừng. Lục Thanh Lam kéo kéo tay áo của tiểu đồng bạn quen biết lần trước ở Nam An Hầu phủ —— tôn nữ của hộ bộ tả thị lang Bạc Nguyên Châu Bạc Thiến Như, thấp giọng hỏi: “Người này là ai?”

Không có cách nào, người thường ngày cùng nàng Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu tiểu quận chúa Tiêu Kỳ hôm nay chưa tới.

Bạc Thiến Như ngày thường cũng là người hoạt bát, hơi được Lục Thanh Lam thích, hai người chơi đùa cũng không tệ lắm. Nàng nói khẽ với Lục Thanh Lam: “Nàng mà ngươi cũng không nhận ra ư? Nàng chính là đích thân muội tử của tân lang Tiền Bằng hôm nay, Tam cô nương của An Bình Hầu phủ Tiền Song.” Bạc Thiến Như càng giảm thấp thanh âm xuống nói: “Nàng ở kinh thành cũng có thể coi là nhân vật phong vân, ỷ vào thân cô mẫu của mình là hoàng hậu, ngang ngược kiêu ngạo, thường xuyên gây khó dễ cho các cô ngương khác, vì vậy An Bình Hầu phủ nhìn cho nàng mấy mối hôn sự cũng không thành.” Lấy vợ cưới hiền, ai nguyện ý cưới một cái tổ tông về nhà cung phụ a. Vị này đại khái là ở kinh thành “Danh tiếng bên ngoài” rồi, tất cả nhà huân quý đều tránh không kịp.

Lục Thanh Lam như có điều suy nghĩ gật đầu, cảm thấy Tiền Song này có chỗ nào không đúng, nhưng là nhất thời lại không nói ra được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện