Hoàng Gia Sủng Tức

Chạm mặt


trước sau

Advertisement
Hai người đều tỉnh dậy, Lục Thanh Lam có tật giật mình, cầm lấy cái yếm vội vã mặc lên người, nhưng trong bóng tối, càng nhanh càng phạm sai lầm, nhất thời nửa khắc vậy mà mặc không được.

Tiêu Thiểu Giác cười khà khà không ngừng ở bên tai, “Ta ra ngoài giường, ngươi đắp kín chăn, đừng sợ, hắn cũng không nhìn thấy cái gì đâu.”

Nói xong nhét Lục Thanh Lam vào trong chăn, mình đi tới mở cửa, cũng không để cho Trương Đoan vào cửa, nói với hắn: “Có chuyện gì, ở chỗ này nói đi.”

Trương Đoan nhìn hắn một cái, bên trong phòng không đốt đèn, lờ mờ, thấy Tiêu Thiểu Giác mặc trung y trắng như tuyết ngồi ở trên giường nhỏ bên ngoài, hắn không khỏi có chút kỳ quái, cái giường này bình thường là cho bọn nha hoàn trực đêm ngủ, hắn đường đường một Thiên hộ Cẩm Y Vệ sao lại ngủ ở chỗ này?

Hắn len lén nhìn về bên trong, liền thấy chăn trên giường lớn bên trong căng phồng lên, bên trong tựa hồ có người, chẳng qua người nọ ngay cả đầu cũng lui vào trong chăn, cũng không nhìn thấy được gì.

Hắn không dám nhìn nhiều, liền đem chuyện Chu Tầm tìm kiếm toàn thành cấp báo cho Tiêu Thiểu Giác, hắn mơ hồ cảm thấy người Chu Tầm đang tìm chính là vị Thiên hộ Cẩm Y Vệ trước mắt này.

Tiêu Thiểu Giác nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi: “Cái vị tướng quân Nam Đại Doanh đến đây đòi lương thảo đã trở lại chưa?”

Trương Đoan nói: “Đã trở lại!”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Vậy thì tốt rồi.”

“Vậy Chu Tầm có đáp ứng cho Nam Đại Doanh lương thực không?”

Trương Đoan nói: “Không có!”

“Trong lòng ta đã hiểu rõ, ngươi đi xuống trước đi, không nên làm trễ nãi bổn quan nghỉ ngơi!”

“Nhưng đại nhân...” Ngươi không sợ sẽ bị Chu Tầm lục soát sao?

Tiêu Thiểu Giác biết băn khoăn của hắn, cười nói: “Hiện giờ trạm dịch đã bị Nam Đại Doanh bao quanh, Chu Tầm hắn thật sự dám đến trạm dịch lục soát hay sao? Ngươi cho rằng người của Nam Đại Doanh đều bất tài hay sao? Huống hồ, lúc trước Chu Tầm cũng không cho Nam Đại Doanh một chút mặt mũi nào, ngươi trông chờ Nam Đại Doanh cho hắn hoà nhã ư?”

Binh sĩ Nam Đại Doanh hạ trại ở chỗ này, Chu Tầm một thủ bị địa phương, nói lục soát liền lục soát, để mặt mũi Âu Dương Đại thống lĩnh ở chỗ nào? Mặc kệ tướng lãnh cầm binh là ai, cũng tuyệt sẽ không cho phép Chu Tầm đánh mặt Nam Đại Doanh như vậy, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Tiêu Thiểu Giác dám ở trạm dịch ngủ o o!

Trương Đoan chẳng qua chỉ là một tiểu kỳ, không tiếp xúc tới những bí mật cấp cao này, đương nhiên không hiểu được những điều này.

Tiêu Thiểu Giác đuổi hắn đi, đóng kỹ cửa. Lục Thanh Lam mới ngả đầu ra bên ngoài chăn, giống như là một con cá rời nước lên bờ thở phì phò bằng miệng —— mặt của nàng đều bị nghẹn đến đỏ lên!

Tiêu Thiểu Giác không nhịn được buồn cười: “Sao lại sợ thành như vậy?”

Lục Thanh Lam cáu giận nói: “Ngươi còn cười, đều tại ngươi!”

“Được được được, ta sai rồi, ta sai rồi vẫn không được sao?” Mặt dày leo lên giường, thân thể dán tới, gõ ở trên đầu nhỏ của nàng một cái: “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải chạy trốn!”

Lục Thanh Lam nói: “Chu Tầm bắt chính là hai chúng ta đi?”

Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Cõi đời này nào có nhiều giang dương đại đạo như vậy? Nếu mọi giang dương đại đạo đều có bộ dạng như ngươi”, hắn véo ở khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, “Chỉ sợ là người ta cũng muốn cam tâm tình nguyện bị ngươi đoạt. Người hắn muốn bắt hẳn là hai chúng ta không thể nghi ngờ.”

“Vậy ngươi còn có thể ngủ được?”

“Có người của Nam Đại Doanh đánh trận đầu cho chúng ta, chúng ta sợ cái gì? Không ngủ đủ, sao có khí lực chạy trốn!” Nói xong liền đưa tay phủ lên mắt của nàng.

Lại nói quân phòng giữ Thanh Châu chia làm năm mươi tiểu đội tìm kiếm toàn thành, làm xáo trộn một cái thành Thanh Châu nho nhỏ tới long trời lỡ đất, đại lao Thanh Châu đều bị bắt đầy người, chỉ cần nam nhân và nữ nhân hơi có chút tư sắc, đều bị quân phòng giữ Thanh Châu bắt, nhất thời kín người hết chỗ, kêu cha gọi mẹ không ngừng bên tai.

Chu Tầm đang tự mình trấn giữ ở đại lao, chịu trách nhiệm phân biệt, kết quả hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng nhiều, làm ầm ĩ một buổi tối, ngay cả cọng lông cũng không mò được.

Chu Tầm có chút đứng ngồi không yên, phát lệnh đốc thúc mọi người tìm kiếm lần nữa, không thể bỏ qua một chút đầu mối nào. Thanh Châu là một thành nhỏ, phái ra nhiều binh như vậy, đã lục soát tới tới lui lui cả thành nhiều lần rồi.

Lâm thúc đi theo bên cạnh Chu Tầm, cũng cảm thấy kỳ quái: “Đại nhân, có thể lúc này hai người đã ra khỏi thành không?”

Chu Tầm nói: “Không thể nào, vừa rồi bổn quan đã hỏi quân sĩ thủ thành, sau giờ Dậu không thấy ai ra khỏi thành!”

Lâm thúc nghĩ một lát, ánh mắt sáng lên: “Còn có một chỗ, chúng ta chưa từng lục soát!”

Chu Tầm nói: “Là nơi nào?”

“Trạm dịch!”

Cả đêm Lý Ngọc căn bản cũng không buồn ngủ, hắn ở trên giường để nguyên quần áo nằm một hai canh giờ, sau đó lại dứt khoát đứng dậy đốt đèn lên, ở dưới đèn bắt đầu xem binh thư.

Âu Dương Đại thống lĩnh là người rất nghiêm túc lại lạnh lùng, hắn và tổ phụ Nam An hầu của Lý Ngọc có mạc nghịch chi giao (hợp ý nhau), nhưng sau khi Lý Ngọc đến Nam Đại Doanh, cũng không được ưu đãi bao nhiêu, cho đến khi hắn xuất sắc hoàn thành mấy hạng nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm Dương Đại thống lĩnh giao cho hắn, mới rốt cục chiếm được sự tán thành và tín nhiệm của Đại thống lĩnh, thăng nhiệm làm đội phó thân binh của hắn.

Lần này phái hắn tới Thanh Châu mượn lương, coi như là một loại khảo nghiệm khác, Âu Dương Đại thống lĩnh biết hắn cũng chẳng phải am hiểu quan hệ nhân mạch, lại cố ý bảo hắn làm chuyện như vậy, bên trong hàm chứa ý tứ rèn luyện, Lý Ngọc hiểu, cho nên Chu Tầm nhiều lần đột phá điểm mấu chốt của hắn, hắn đều nhịn.

Hắn đang nghĩ tâm sự lung tung, có người đi vào bẩm báo: “Tướng quân, Chu Tầm Chu đại nhân tới.”

Lý Ngọc hơi ngẩn ra: “Sao hắn lại tới?” Lại nói: “Mời hắn đến khách sảnh!”

Lý Ngọc đơn giản choàng một đạo bào liền đi ra khách sảnh, Chu Tầm đã sớm tới. Lý Ngọc thấy toàn thân hắn mặc giáp trụ, khôi giáp chỉnh tề, không khỏi sửng sốt: “Chu đại nhân một thân trang phục này, là duyên cớ gì?”

Chu Tầm chắp tay nói: “Đêm khuya quấy nhiễu lão đệ, thật sự xin lỗi, mong rằng lão đệ tha thứ!”

Lý Ngọc ngồi ở chủ vị, bưng trà nóng thân binh mới vừa bưng lên, dùng nắp khơi lá trà trong chén, lại không uống: “Không dám không dám! Đại nhân đêm khuya đến tìm, nhất định là có chuyện quan trọng!”

Chu Tầm cười nói: “Quả thực là có chuyện muốn thương lượng cùng lão đệ.”

Lý Ngọc nhíu mày, chờ hắn nói tiếp.

“Ta trở về suy nghĩ một chút, lão đệ nói không sai, Thanh Châu ở đông nam chiến khu, thuộc Nam Đại Doanh chỉ huy, huynh đệ của Nam Đại Doanh chính là huynh đệ của Chu Tầm ta, các huynh đệ Nam Đại Doanh đói bụng, chẳng khác nào Chu Tầm ta Tầm đói bụng. Ta sai tiễn lương sư gia kiểm lại số lượng lương thực còn tồn trong thương khố Thanh Châu, quyết định thỏa mãn yêu cầu của lão đệ, cho ngươi hai nghìn xe lương, ngày mai trời vừa sáng, theo ta đến kho lúa kéo lương thực ra là được.”

“Nga?” Lý Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn: “Chu đại nhân không sợ không có lương thực cung ứng cho Ung Châu bên kia, khiến hoàng thượng mặt rồng giận dữ sao?”

Chu Tầm ngượng ngùng cười một tiếng: “Ngày hôm qua ta kiểm lại tồn kho, cho dù cho ngươi hai nghìn xe lương, cung ứng cho Ung Châu bên kia cũng đủ, cùng lắm thì dân chúng Thanh Châu chúng ta siết chặt lưng quần, khổ họ một năm nửa năm, đây cũng là tận trung với quốc gia, ta nghĩ bách tính cũng sẽ nguyện ý.”

Lý Ngọc mặc dù không biết trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán cái gì, nhưng vẫn đứng dậy thi lễ với hắn: “Lý Ngọc thay mặt mười vạn huynh đệ Nam Đại Doanh, tạ ơn thâm tình hậu nghĩa của lão ca. Nam Đại Doanh và Âu Dương Đại thống lĩnh tuyệt sẽ không quên ân đức của lão ca, một khi triều đình khôi phục cung ứng quân lương, Nam Đại Doanh lập tức sẽ trả lại hai nghìn xe lương thảo này.”

Bọn hộ vệ bên cạnh Lý Ngọc cũng hớn hở ra mặt.

Chu Tầm nói: “Lão đệ lời này khách khí rồi, ta nói chính là tặng, cũng không phải là mượn! Hai nghìn xe lương này không cần trả lại.”

Còn có chuyện tốt như vậy? Lý Ngọc lại không tin.

Quả nhiên Chu Tầm dừng một chút, nói tiếp: “Chẳng qua là có một việc, kính xin lão đệ phải hỗ trợ!”

Lý Ngọc nói: “Chuyện gì, lão ca xin nói!”

Chu Tầm uống một ngụm trà: “Trong thành huyên náo xôn xao, lão đệ nói vậy cũng đã nghe nói. Hiện giờ có hai tên giang dương đại đạo lẻn vào thành Thanh Châu, ta phái vô số người tìm kiếm, thủy chung vẫn không được tung tích của hai người, nếu ta không đoán sai, hai người kia nhất định là lẻn vào trạm dịch trốn, kính xin lão đệ cho phép, để người của ta vào trạm dịch lục soát!”

Trong lòng Lý Ngọc chấn động, nhưng mặt ngoài không biểu hiện ra: “Rốt cuộc là dạng giang dương đại đạo gì, lại khiến lão ca hưng sư động chúng như thế. Triều đình phát ra hải bộ văn thư, tất có hình cáo thị, có thể cho tiểu đệ xem qua không?”

“Chuyện này, ta đi vội vàng, đã quên mang hình cáo thị!”

Lý Ngọc sao lại để cho hắn qua loa lấy lệ như vậy, mỉm cười nói: “Đêm dài từ từ, thời gian còn nhiều mà, huynh đệ chờ là được. Lão ca có thể sai người trở về phủ lấy!”

Mặt Chu Tầm liền biến sắc, cười khổ nói: “Lão đệ, ngươi không nên làm khó ca ca, đuổi bắt hai tên giang dương đại đạo này chính là mật lệnh của Binh bộ, ca ca cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám vi phạm chỉ lệnh của Binh bộ, đem hình cáo thị tùy tiện cho ngươi xem.” Hắn dừng một chút, thần sắc nghiêm chỉnh nói: “Mọi người đều là người thông minh, ta cũng không vòng vo nữa, hai nghìn xe lương đổi lại một cơ hội lục soát trạm dịch, lão đệ kiếm ổn không cần lỗ!”

Nụ cười của Lý Ngọc càng mê người: “Lão ca, ngươi luôn miệng nói mình là người của Nam Đại Doanh, tại sao ngay cả quy củ của Nam Đại Doanh cũng không hiểu? Hai nghìn xe lương thảo đã muốn mua danh dự Nam Đại Doanh, không khỏi quá rẻ!”

Chu Tầm không ngờ hắn sẽ quả quyết cự tuyệt: “Lão đệ, ngươi suy nghĩ thật kỹ, nếu không, ta cho ngươi thêm năm trăm xe lương.”

Lý Ngọc nói: “Chuyện vượt qua danh dự của Nam Đại Doanh, ta quả quyết sẽ không đáp ứng. Theo ta cùng đến đều là hán tử tâm huyết, cho dù ta chịu đồng ý, bọn họ cũng sẽ không chịu được loại khuất nhục này! Các ngươi muốn tìm giang dương đại đạo, đơn giản a. Chỉ cần lão ca tin ta, ta tự mình dẫn người lục soát trạm dịch một lần, bảo đảm sẽ không để cho bọn hắn chạy thoát!”

Chu Tầm do dự một chút, vạn nhất để Lý Ngọc nhìn thấy bộ dạng Tiêu Thiểu Giác, đó cũng không phải là chuyện đùa, tương lai truyền tới trong tai hoàng đế, hắn đừng nói thăng chức nhanh chóng, lập tức sẽ phải gói đầu dọn nhà. Hắn giải thích: “Chuyện này không thể mượn tay người khác...”

Lý Ngọc nghe đến đó trong lòng đã như có lửa đốt rồi, “Vậy bổn tướng quân không còn biện pháp nào rồi. Bổn tướng quân cũng mệt rồi, không tiếp Chu đại nhân thêm nữa, người đâu, tiễn khách!” Xưng hô đảo mắt liền từ “Lão ca” biến thành “Chu đại nhân”.

Chu Tầm nóng nảy, lời hắn cũng đã nói ra, khó đảm bảo Lý Ngọc sẽ không lập tức lục soát trạm dịch, vạn nhất hắn phát hiện Tiêu Thiểu Giác trước, chuyện kia sẽ hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn. Hắn lo lắng nói: “Lão đệ, ngươi lại suy nghĩ thật kỹ! Lão ca ta đưa thêm cho ngươi một vạn lượng bạc như thế nào?”

Lý Ngọc cười nhạt: “Chu đại nhân xem Lý Ngọc ta là người nào? Nếu là vì một vạn lượng bạc này, ta cần gì phải mạo hiểm gia nhập Nam Đại Doanh chứ!” Giọng nói hắn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tiễn khách!”

“Xát xát xát!” Chính là tất cả thủ hạ của Lý Ngọc đều đã rút binh khí ra.

Chu Tầm chỉ đành đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Chu Tầm dẫn người ra khỏi đại môn của trạm dịch, Lâm thúc nói: “Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Chu Tầm tinh quang chợt lóe: “Thái độ của Lý Ngọc ý vị sâu xa, nếu ta không đoán sai, hai người kia ắt hẳn đang ở trong trạm dịch. Ngươi đi đem tất cả nhân thủ điều đến bên này cho ta, mang theo vũ khí!”

Lâm thúc sợ hết hồn: “Lão gia, ngươi không phải là muốn tấn công trạm dịch chứ? Dẫn binh nội đấu chính là tội lớn mất đầu!”

Chu Tầm nghiến răng nghiến lợi: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Lý Ngọc nếu không để cho ta mặt mũi, thì đừng trách ta không khách khí. Ngươi yên tâm, bên này xảy ra chuyện, cũng tự có người sẽ thay chúng ta đỡ!” Hắn suy nghĩ một chút nói: “Ngươi thay ta viết một phong thư cầu viện, viết chuyện bên này rõ ràng, phái người hỏa tốc đưa đến Ung Châu, giao cho Lý công công Lý Thế bên cạnh Tứ hoàng tử! Xin Tứ hoàng tử phái binh tiếp viện! Chúng ta muốn làm, liền làm một chuyến lớn!”

Lâm thúc cảm thấy Chu Tầm quả thực điên rồi, chẳng qua nếu hắn đã nhất định quyết, hắn cũng không dám cãi lệnh, dựa theo phân phó đi làm.

Lại nói Lý Ngọc tiễn Chu Tầm, cũng ngồi không yên được nữa. Mang theo hai mươi mấy thân binh đi tới thượng phòng, bao vây quanh gian phòng.

Hàng Đại ngủ ở nhĩ phòng, nghe thấy thanh âm đứng dậy xem xét, nhìn thấy Lý Ngọc đằng đằng sát khí dẫn người đi đến, vội vàng nghênh vào: “Đại nhân, ngài đây là?”

Trong lòng Lý Ngọc hỗn loạn, một cước đạp Hàng Đại đến một bên, sau khi chần chờ trong nháy mắt, la lớn: “Người trong phòng, đi ra ngoài!”

Tiêu Thiểu Giác ôm Lục Thanh Lam mới vừa ngủ được hơn một canh giờ, lại bị người đánh thức, trong lòng đang tức giận. Lục Thanh Lam cũng tỉnh, nghe được thanh âm bên ngoài không khỏi thất kinh, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Hình như là... Lý Ngọc!”

Tiêu Thiểu Giác cũng có chút ngoài ý muốn: “Thế giới này thật đúng là nhỏ. Xem ra tướng lãnh dẫn đội của Nam Đại Doanh chính là Lý Ngọc.” Lúc trước hắn từng nghe Hàng Đại nói về tướng quân họ Lý của Nam Đại Doanh, lại không nghĩ rằng chính là Lý Ngọc. Hắn cảm thấy tướng quân quan giai thấp như vậy mình nhất định không biết, cũng không cẩn thận điều tra.

Lục Thanh Lam lại khẩn trương vô cùng: “Làm sao bây giờ? Nếu như bị Lý Ngọc phát hiện chúng ta ngủ chung... Thật là mắc cỡ chết người!”

Tiêu Thiểu Giác xem thường, “Thực sắc tính dã, tình yêu nam nữ vốn là nhân chi thường tình, hắn nhìn thấy có thể làm gì?”

Lục Thanh Lam khẩn trương đến đầu đầy là mồ hôi, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Lý Ngọc ở bên ngoài đợi hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Thân binh của hắn nóng nảy, “Tướng quân, còn nói nhảm cùng bọn họ làm gì, trực tiếp xông vào bắt ra không phải là xong?”

Lý Ngọc mơ hồ cảm thấy Lục Thanh Lam đang ở trong gian phòng đó, làm sao có thể để thân binh lỗ mãng xông vào hù đến nàng. Phẫn nộ quát: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Hắn lại một câu với bên trong: “Nếu không ra, Bổn tướng quân sẽ dẫn người tiến vào.” Tâm tình của hắn bây giờ vô cùng phức tạp, vừa kích động vừa mong đợi, lại có chút ẩn ẩn sợ hãi.

Thuộc hạ của hắn thăm dò tin tức trở lại, nói Chu Tầm tìm chính là một nam một nữ, nếu nữ thật sự là Lục Thanh Lam, vậy nam là ai? Hai người bọn họ là quan hệ như thế nào?

Hắn đang suy nghĩ, bên trong rốt cuộc có thanh âm to lớn của một người: “Tới đây! Cả đêm ầm ầm ĩ ĩ, còn để cho người ta ngủ hay không.”

Cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, bên trong hai người một trước một sau đi ra.

Dưới sự chiếu rọi của cây đuốc, trong viện sáng như ban ngày, Lý Ngọc thấy rõ ràng, chính là hai người Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, thật đúng là trong dự liệu.

Ánh mắt của Lý Ngọc chậm rãi lược qua trên thân hai người, “Thật sự là các ngươi!” Thanh âm của hắn trầm thấp, lại ẩn hàm ý tức giận.

Tiêu Thiểu Giác nhìn Lý Ngọc, mỉm cười chào hỏi: “A Ngọc, đã lâu không gặp. Không ngờ lại ở chỗ này gặp được ngươi!” Hắn cực kỳ tự tại hoạt động tay chân: “Dù sao cũng bị ngươi đánh thức, không bằng đến khách sảnh thượng phòng nói chuyện!”

Nhưng ánh mắt của Lý Ngọc vẫn đang nhìn Lục Thanh Lam, hắn thấy quần áo Lục Thanh Lam xốc xếch, ánh mắt mê ly, mơ hồ đoán được bọn họ trong phòng làm cái gì, chỉ cảm thấy lòng trầm thẳng xuống.

Lục Thanh Lam cũng không tiếp xúc ánh mắt với hắn, khẽ thấp cúi thấp đầu.

Tiêu Thiểu Giác lại bị hắn nhìn có chút tức giận, dùng thân thể che ở trước mặt Lục Thanh Lam, cũng chặn lại ánh mắt của Lý Ngọc.

“Sao vậy, làm một tướng quân bỏ đi, liền quên hảo huynh đệ à?”

Lý Ngọc lúc này mới thu hồi ánh mắt, nâng tay lên: “Tất cả các ngươi lui ra.”

Ba người Tiêu Thiểu Giác, Lý Ngọc, Lục Thanh Lam vào khách sảnh chính phòng, Hàng Đại đi tới thắp đèn, liền lui ra ngoài. Trong nhà ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh sáng mờ mờ. Ánh mắt của Lý Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Hai người các ngươi, rốt cuộc là... Chuyện gì xảy ra?”

Hắn vốn là muốn hỏi “Hai người các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào”, nhưng nói đến khóe miệng lại biến thành như thế nào.

Tiêu Thiểu Giác cười cười: “Thấy hảo huynh đệ, ngươi chẳng lẽ không nên hỏi một câu ‘ngươi không ở Ung Châu phụng bồi hoàng thượng đi săn, sao lại chạy đến Thanh Châu sao?’”

Lý Ngọc gầm hét lên: “Tiêu Thiểu Giác, trả lời ta!”

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nhìn hắn một cái: “Còn có thể là quan hệ như thế nào, ngươi cũng thấy đấy, đương nhiên là quan hệ ngủ chung một chỗ.”

“Ngươi tên khốn kiếp này, nàng năm nay mới mười bốn tuổi, ngươi có thể để nàng làm chính phi của ngươi sao? Ngươi có thể cho nàng hạnh phúc sao? Ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang làm gì không?” Hắn bỗng rút bảo kiếm ra, chỉ vào Tiêu Thiểu Giác.”Ta muốn giết ngươi!”

Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng nhìn hắn, cũng không tránh né. Lục Thanh Lam sốt ruột, giương hai tay che ở trước mặt Tiêu Thiểu Giác: “Lý Ngọc, ngươi đây là muốn làm cái gì?”

Ở giữa Lý Ngọc và Tiêu Thiểu Giác, nàng nghiêng về Tiêu Thiểu Giác một cách tự nhiên.

Lý Ngọc nói: “Hắn là đang dối gạt ngươi, ngươi là thân phận gì, hắn lại là thân phận gì, hắn không thể nào cưới ngươi làm chính phi. Ngươi chẳng lẽ cam tâm làm thiếp, cả đời quỳ gối dập đầu với một nữ nhân khác sao? Hắn đây là đang đưa ngươi lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.”

Lục Thanh Lam: “Chuyện của ta và hắn, là chuyện giữa hai người chúng ta, là đúng hay sai, không cần ngươi quan tâm!”

Tiêu Thiểu Giác một tay kéo Lục Thanh Lam vào trong ngực, khiêu khích nói: “Hai người chúng ta, ngươi tình ta nguyện, ngươi cho dù muốn quan tâm, ngươi quản được sao?” Tâm tư của Lý Ngọc với Lục Thanh Lam hắn đã sớm biết, hắn tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ nam nhân khác một lòng nhớ nhung nữ nhân của hắn, cho nên hôm nay, nhất định phải Khiến Lý Ngọc hết hy vọng.

Lý Ngọc nhìn Lục Thanh Lam, chỉ cảm thấy tâm nhói, tay cầm chuôi kiếm đang run rẩy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện