Hoàng Gia Sủng Tức

Tứ cô nương xuất giá


trước sau

Advertisement
Tang Nguyên Khải đi theo một nha hoàn mặc bỉ giáp màu nghệ đi tới Y Lan tiểu trúc, nha hoàn kia cực kỳ khách khí nói: “Tang tiên sinh ngài chờ một lát, ta đi vào thông báo một tiếng.”

Nha hoàn đi chỉ chốc lát, liền ra ngoài đón hắn, “Cô nương mời ngài đi vào.”

Tang Nguyên Khải đi vào trong khách sảnh đãi khách, trông thấy bên trên một tiểu cô nương cực kỳ trẻ tuổi đang ngồi. Khi hắn đã từng ở trong thời hiện đại, nữ hài nhỏ như vậy vẫn chỉ là một học sinh trung học cái gì cũng đều không hiểu, thế nhưng cô nương trên chỗ ngồi trên tuổi còn nhỏ lại tự có một cỗ khí thế làm cho người ta không thể khinh thường.

Kiếp trước thông tin phát triển, mở TV máy vi tính, chẳng những thu hết đại sự thiên hạ vào mắt, soái ca mỹ nữ vô số, Tang Nguyên Khải từ Trung Quốc đến nước Mỹ, kiến thức lại càng rộng rãi, Đông phương Tây phương, mỹ nữ dạng gì chưa từng thấy, thế nhưng dung mạo của tiểu cô nương này vẫn khiến hắn kinh hãi.

Khuôn mặt quốc sắc thiên hương, khí chất không sơn linh vũ(mưa trong núi), trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy đại minh tinh trên phim điện ảnh truyền hình so sánh với nàng cũng không còn đáng nhắc tới.

Hắn dù sao cũng là giáo sư học thức uyên bác, sẽ không bị bề ngoài mê hoặc, rất nhanh đã hồi phục thần trí, thi lễ một về phía Lục Thanh Lam nói: “Ngài chính là Lục cô nương a, tại hạ tạ ơn ân cứu mạng của Lục cô nương.”

Lục Thanh Lam đưa tay đõ hờ: “Tiên sinh khách khí rồi, nhanh đứng dậy đi.”

Nha hoàn bộ dạng thanh tú xinh đẹp mặc bỉ giáp màu nghệ vừa rồi đi tới, đỡ hắn lên.

Lục Thanh Lam nói: “Tiên sinh ở phố Trường Ninh truyền đạo, lời nói tuy kinh người, nhưng còn chưa đến mức bị bắt vào lao, tiên sinh có biết tại sao lại dẫn tới tai ương lao ngục lần này không.”

Tang Nguyên Khải đang định nói chuyện, Lục Thanh Lam gọi người nâng bộ thư họa tổ truyền của hắn đi vào, “Cái gọi là tài bất ngoại lộ, tiên sinh chủ quan rồi.” Khâu Khánh cũng ở một bên, thuật lại nguyên nhân gây ra chuyện cho hắn một lần.

Tang Nguyên Khải đọc sách cả đời, thật ra rất có vài phần dáng vẻ thư sinh, chuyện như vậy trước khi hắn xuyên qua thật đúng là chưa từng gặp phải.

Có chút sa sút tinh thần thở dài một hơi. Đường đường một giáo sư đại học, sau khi xuyên qua vậy mà lưu lạc đến tận đây, chẳng những không thể nuôi sống bản thân, thiếu chút nữa ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng giữ không được, trong khoảng thời gian ngắn hắn thật sự có chút khó có thể tiếp nhận.

Lục Thanh Lam phất tay, nha hoàn đưa bộ thư hoạ tới trên tay Tang Nguyên Khải, Lục Thanh Lam cười nói: “Dù sao vẫn vật quy nguyên chủ, ta cũng yên lòng.”

Tang Nguyên Khải lại nói: “Lục cô nương cứu tính mạng tại hạ, ta không thể báo đáp, ta bây giờ là một nghèo hai trắng, trên người chỉ có bức thư hoạ này còn giá trị một chút, ta liền đưa cho cô nương bức thư hoạ này, coi như là tạ lễ.”

Lục Thanh Lam: “Dựa vào đại tài của tiên sinh, chắc cũng nhìn ra được, ta cũng không thiếu chút tiền này của tiên sinh. Huống chi nếu tiên sinh đưa bức họa này cho ta, ngày sau tiên sinh sống như thế nào?”

“Chuyện này...” Tang Nguyên Khải nhất thời cứng họng.

Khâu Khánh nói: “Tiên sinh vẫn là thu bức thư hoạ này trở về đi, cô nương nhà ta cứu ngươi, cũng chỉ là gặp chuyện bất bình, không phải là vì này một chút tạ ơn này.”

Sắc mặt Tang Nguyên Khải đỏ lên, thư hoạ của hắn mặc dù đáng giá, nhưng người ta gia đại nghiệp đại, căn bản sẽ không để chút tiền kia vào mắt, hắn rất rõ điểm này, lúc này mới thu hồi họa trục.

Lục Thanh Lam mới lại nói: “Tiên sinh ngày sau có tính toán gì không?”

Tang Nguyên Khải lắc đầu, “Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.” Thi hương là ba năm một lần, cuộc thi tiếp theo còn hơn hai năm, hắn ngoại trừ một bụng kiến thức, có thể nói là hai bàn tay trắng, cũng không thể để một cái giáo sư đại học như hắn đi chuyển gạch a?

Lục Thanh Lam thành khẩn nói: “Đã như vậy, tiên sinh không bằng tạm thời ở lại Hầu phủ, một lòng chuẩn bị kỳ thi hương lần sau, ta nhất định đối đãi với tiên sinh như khách quý!”

Tang Nguyên Khải cuống quít xua tay nói: “Như vậy sao được? Sao có thể để cho ta ở lại Hầu phủ ăn không ở không?”

Lục Thanh Lam nói: “Tiên sinh sai rồi, ta chẳng bao giờ muốn cho tiên sinh ở chỗ này ăn không ở không, ta định mời tiên sinh làm cố vấn của ta, ta có vấn đề gì cần thỉnh giáo tiên sinh, còn phải xin tiên sinh giúp ta quyết định. Mỗi tháng ta sẽ cho tiên sinh chi phí mười lượng bạc, như thế nào?”

Nàng vốn muốn mời Tang Nguyên Khải dạy mình các loại cầm kỳ thư họa, chẳng qua kiếp trước nàng đã biết rõ người này không hiểu những thứ này lắm, hiểu biết chân chính của người ta chính là mấy thứ to lớn như chính trị kinh tế, cho nên chỉ có thể dùng chức vị lập lờ nước đôi quẩn chân hắn, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không thả hắn ra khỏi Hầu phủ, một khi bị Tiêu Thiểu Huyền đưa lần nữa đi, chẳng phải là lấy đá đập chân mình?

“Chuyện này?” Tang Nguyên Khải cũng có chút khiếp sợ.

Hắn là người lòng tự ái cực cao, không nhịn được hỏi: “Tại hạ có một chuyện không rõ, kính xin cô nương chỉ giáo.”

Lục Thanh Lam khoát tay áo nói: “Tiên sinh mời nói.”

Tang Nguyên Khải nói: “Tại hạ chẳng qua chỉ là một tú tài, dựa vào thân phận của cô nương, cho dù thật sự muốn tìm cố vấn cho phủ, cho dù không được tiến sĩ, tìm đến một cử nhân chưa từng xuất sĩ hẳn là vẫn là có thể...”

Lục Thanh Lam cười cắt đứt lời của hắn: “Ta biết suy nghĩ của tiên sinh, tiên sinh đại tài, như thế nào có thể so sánh với cử nhân tiến sĩ. Ta chỉ là tạm thời ủy khuất tiên sinh ở trong phủ, ngày sau sẽ tới lúc tiên sinh nhất phi trùng thiên, kính xin tiên sinh an tâm!”

Tang Nguyên Khải có chút khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Lam một cái, chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận, nàng mới vừa nói lời kia, khiến hắn có một loại cảm giác mình bị nhìn thấu, chẳng lẽ nàng một tiểu cô nương, thế nhưng biết lai lịch thực sự của mình, ngẫm lại lại cảm thấy tuyệt đối không có khả năng.

Lục Thanh Lam mất một phen miệng lưỡi, cuối cùng cũng khiến cho Tang Nguyên Khải tạm thời ở đây. Sau khi Tang Nguyên Khải rời đi, Lục Thanh Lam sai Mặc Cúc chọn hai tiểu nha hoàn xinh đẹp cơ trí đến hầu hạ Tang Nguyên Khải, lại dặn dò bọn hạ nhân: “Ngày sau bất kể là ai, nhất định phải cung kính với tang tiên sinh, xem hắn như chủ tử mà đối đãi, mặc kệ hắn có yêu cầu gì, đều phải hết sức thỏa mãn.”

Khâu Khánh khó hiểu nói: “Cô nương, người này cũng chỉ là tú tài thất bại, ngài cần gì coi trọng hắn như thế?” Mấy ngày nay hắn và Tang Nguyên Khải tiếp xúc một thời gian ngắn, cảm thấy hắn ngoại trừ có chút quan điểm thật quái dị, cũng không có sở trường gì đáng nói.

Lục Thanh Lam cười nói: “Ta không phải vừa mới nói, tang tiên sinh hoàn toàn bất đồng với cử nhân tiến sĩ bình thường, hắn là quốc sĩ chân chính! Ngày sau ngươi sẽ biết ta nói không ngoa.”

Bên này sắp xếp Tang Nguyên Khải xong xuôi, Lục Thanh Lam cuối cùng tạm thời buông xuống một cái cọc tâm sự.

Tam phòng bên kia cũng đang vì hôn sự của Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung bận rộn.

Hai tỷ muội này bởi vì hỏng rồi thanh danh, chỉ có thể vội vã lập gia đình, thời gian đều định tại nửa đầu năm. Một người là mùng tám tháng sáu, một người là hai mươi tháng sáu.

Bởi vì vì thời gian cách nhau không xa, tam phòng từ trên xuống dưới một mảnh rối ren. Ngày mùng tám tháng sáu, sáng sớm Lục Thanh Lam đứng dậy, Mặc Cúc hỏi nàng: “Cô nương, có muốn đi tam phòng xem tân nương tử không?”

Lục Thanh Lam cười cười: “Tại sao lại không chứ?”

Liền bảo nha hoàn sửa soạn trang phục cho nàng một phen, sau đó đi Hằng Phong uyển.

Xuất giá là một đại sự, Lục Thanh Nhân đính hôn quá mức vội vàng, đồ cưới chỉ vội vã đặt mua, Lục Thanh Lam một đường đi tới, chỉ cảm thấy phương diện lễ tiết cũng có rất nhiều chỗ thiếu thốn sai sót. Dù sao thời gian quá ngắn, Lục Thanh Nhân từ lúc đính hôn đến xuất giá cũng chỉ ba tháng, Tam phu nhân cho dù ba đầu sáu tay cũng không kịp chuẩn bị một hôn lễ hoàn mỹ.

Lục Thanh Lam đi vào phòng trang điểm của Lục Thanh Nhân, hỉ nương đang dùng một sợi dây nhung buộc tóc cho Lục Thanh Nhân. Ngoại trừ phu nhân mấy nhà quan hệ mật thiết với tam phòng ở đây, cũng chỉ có đại nãi nãi Loan Hiểu và mấy vị biểu tỷ nhà cữu cữu Lục Thanh Nhân ở đây, ngay cả Lục Thanh Dung cũng không tới. Kỳ thật vừa rồi Lục Thanh Dung cũng đã tới, chẳng qua bị Lục Thanh Nhân chửi mắng một trận đuổi về mà thôi.

Lục Thanh Nhân ngồi ở đó, không khí trầm lặng, không có chút vui sướng nào của tân nương tử nên có, nàng không muốn gả cho Trương Đào, ngay từ đầu liều mạng gây sức ép, về sau thấy giày vò không ra kết quả gì, cũng liền nhận mệnh.

Tới chải tóc cho nàng là một thê tử nhà tiểu quan lại không có danh tiếng gì, dù sao loại thanh danh bất hảo này của Lục Thanh Nhân, phu nhân quan gia chân chính chú trọng thanh danh, ai nguyện ý lây dính? Ngay cả nhóm tẩu tử của Tam phu nhân, cũng không có người nguyện ý làm toàn phúc phu nhân này.

Lục Thanh Lam thấy hôn lễ của nàng sơ sài như thế, trong lòng vui sướng. Cười nói: “Chúc mừng Tứ tỷ tỷ tân hôn đại hỉ.”

Lục Thanh Nhân thấy nàng tới, căn bản không quan tâm đến toàn phúc phu nhân đang bôi bôi trát trát trên mặt nàng, trực tiếp đứng lên: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi hại ta thành như vậy, còn có mặt mũi tới ư?”

Lục Thanh Lam giả bộ vẻ mặt ủy khuất: “Tứ tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy, sao ta lại nghe không hiểu? Hôm nay là ngày tân hôn đại hỉ của ngươi, ta đây làm muội muội sao có thể không đến nhìn một cái?”

Ngoại trừ đồng lứa nhỏ tuổi ở đây, còn có mấy nhà quan hệ khá xa với tam phòng, đều thuộc về ngoại nhân, Lục Thanh Nhân nói toạc móng heo như vậy, tương đương ném hết toàn bộ mặt mũi của Hầu phủ.

Lão phu nhân cũng ở đây, giận đến gõ quải trượng, mắng: “Tứ nha đầu, ngươi đang ở đây hồ nháo cái gì?” Vừa rồi nàng mắng Lục Thanh Dung một trận, đã đủ mất mặt, chống lại Lục Thanh Lam càng làm trầm trọng thêm.

Trong lòng Tam phu nhân hận chết Lục Thanh Lam, nhưng là ở loại trường hợp này, vẫn phải duy trì thể diện của Hầu phủ, liền đưa tay lôi kéo nữ nhi, “Ngươi ngồi xuống cho ta, ngoan ngoãn trang điểm, không cho nói.”

Lục Thanh Nhân vẫn không buông tha, Tam phu nhân bất đắc dĩ, thấp giọng nói bên tai của nàng: “Ngươi còn hồ nháo nữa, ta sẽ để tất cả nha hoàn hồi môn của ngươi ở lại Hầu phủ.”

Lục Thanh Nhân vốn cũng có chút sợ một cái hoàn cảnh xa lạ như Ngạc quốc công phủ, nếu không có nha hoàn quen thuộc gả đi theo, nàng làm sao mà sống, nhất thời cũng cũng không dám khóc lóc om sòm nữa, phẫn nộ ngồi xuống.

Lục Thanh Lam còn đầy mặt ủy khuất ngồi ở bên cạnh Loan Hiểu. Loan Hiểu vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, bày tỏ an ủi. Nàng từ sau khi sinh nhi tử, hoàn toàn đứng vững gót chân ở nhị phòng, đại phòng và nhị phòng quan hệ tốt, nàng cũng kiên định đứng bên phía Lục Thanh Lam.

Mấy vị phu nhân ở đây lòng cũng có suy nghĩ của riêng mình, bên ngoài đồn Tứ tiểu thư tính khí táo bạo, một lời không hợp liền mắng người thậm chí động thủ đánh người, hiện giờ xem ra lời đồn này thật là đúng không giả. Ngày cưới chửi ầm lên với đường muội của mình, không chỉ là một, còn đến hai, chưa từng thấy tân nương nào hiếm thấy như vậy.

Lục Thanh Lam ngồi một lát, liền đứng dậy đi ra ngoài. Nàng tới đây cũng chỉ là muốn giáp mặt nhìn sự sa sút của Lục Thanh Nhân một chút, ở trước mặt trêu tức nàng một trận, hiện giờ mục đích đạt đến, nàng cũng không có tâm tình ở chỗ này nhìn Lục Thanh Nhân trang điểm.

Đợi Lục Thanh Nhân trang điểm xong, giờ lành cũng gần đến. Nhưng cỗ kiệu của Ngạc quốc công phủ lại chậm chạp không đến.

Tam phu nhân không khỏi bối rối, liên tiếp phái nhiều gã sai vặt đi tìm hiểu, cũng không có kết quả gì. Trong lúc nhất thời không riêng gì Tam phu nhân, ngay cả tân khách cũng bắt đầu nghị luận rối rít.

Tam phu nhân lo lắng vạn phần, làm trễ giờ lành là cực kỳ không tốt. Trong lòng không khỏi thầm mắng: “Cái tênTrương Đào này, thật sự quá không đáng tin rồi.”

Khó khăn lắm giờ lành đã đến, một gã sai vặt vội vã chạy vào, lớn tiếng nói: “Kiệu hoa của tân lang quan tới.”

Tam phu nhân nhịn không được niệm một tiếng: “Rốt cuộc đã tới.”

Nào biết gã sai vặt kia vẫn chưa nói hết, hắn ngập ngừng một chút lại nói: “Chẳng qua...”

Tam phu nhân hận không thể gã sai vặt kia một cái tát: “Chẳng qua
Advertisement
cái gì, ngươi ngược lại nói mau a!”

“Chẳng qua tới đón đâu không phải là tân lang quan, mà là đường đệ của hắn Trương Duệ!”

“Ầm!” hiện trường tất cả mọi người sôi trào, mọi người nghị luận rối rít: “Là tân lang quan bệnh cấp tính sao? Hay là có nguyên nhân gì khác?” “Cái tên Trương Đào này ngay cả đón đâu cũng không tới, cũng thật sự không đáng tin, không để nhà vợ ở trong lòng rồi?”

Tam phu nhân tức đến gan đau, đúng lúc này người tìm hiểu tin tức trở lại, thấp giọng nói bên tai Tam phu nhân: “Nô tài nghe ngóng được, cô gia tối hôm qua ngủ lại ở trong phòng một vị di nương, uống rượu mua vui, uống đến say như chết, thẳng đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, căn bản là không thể tới rước dâu.”

Sắc mặt Tam phu nhân xanh mét, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái đồ hồ ly tinh này!” Trương Đào phong lưu thành tính, thuộc loại nhìn thấy nữ nhân liền đi không nổi, di nương thông phòng trong nhà đều là đếm không hết, có thể làm ra chuyện như vậy thật ra cũng không kỳ quái.

Trương Đào với tư cách cháu trai của Trương thị, làm ra chuyện tình không đáng tin cậy như vậy, Trương thị cũng cảm thấy không còn mặt mũi, còn có chút chột dạ, liền khuyên nhủ: “Việc đã đến nước này, liền để cho Duệ ca nhi nghênh tẩu tử của hắn trở về đi. Đệ thay huynh cưới vợ, trên lễ pháp cũng là có thể chấp nhận.”

Tam phu nhân mặc dù trong lòng ngột ngạt, nhưng cũng biết chuyện cho tới bây giờ, hủy hôn là khẳng định không được. Bởi vì giờ lành sắp đến, chỉ có thể lược qua trình tự ngăn cửa, trực tiếp mở cửa cho người đi vào.

Trương Duệ thay Trương Đào tiến vào nhà tân nương tử, rượu cũng uống, tiền lì xì cũng phát, thế nhưng Lục Thanh Nhân lại chết sống không chịu lên kiệu hoa. Thì ra là nha hoàn của nàng không cẩn thận lỡ miệng, nói tới đón đâu không phải là cô gia, mà là đường đệ Trương Duệ của cô gia.

Lục Thanh Nhân vốn không muốn đến Ngạc quốc công phủ, giờ lại càng tìm được cơ hội phát tác, “Không gả! Ta không gả!” Nàng trực tiếp kéo khăn voan trên đầu, ném xuống đất.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, dựa theo lễ nghi, khăn voan tân nương là phải do tân lang quan tự mình vạch lên, nếu không chính là điềm xấu, bọn họ còn chưa từng thấy tân nương tử bưu hãn như vậy.

Bên này Trương Duệ cũng nghe nói, đứng ở nơi đó vẻ mặt lúng túng.

Tam phu nhân cứu hỏa vội vàng đi vào khuyên bảo nữ nhi. Phí hết rất nhiều sức lực mới khuyên được Lục Thanh Nhân đội khăn voan lên một lần nữa, lúc đưa vào kiệu hoa, đã sớm qua giờ lành dự tính.

Trong lòng Tam phu nhân không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác không tốt mãnh liệt.

Một hôn lễ khôi hài qua loa kết thúc.

Đến ngày thứ ba lại mặt, lần này Trương Đào ngược lại mặc một thân hỉ bào màu đỏ chót mới tinh đi theo Lục Thanh Nhân tới Trường Hưng Hầu phủ. Thì ra là Lão phu nhân tự mình trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, đốc thúc Trương Đào, ngày lại mặt vô luận như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện thiêu thân nữa.

Lão phu nhân ở Ngạc quốc công phủ vẫn rất có quyền uy, Trương Đào cũng không thể không đến.

Tam phu nhân kéo Lục Thanh Nhân vào nội thất, hai mẹ con nói chuyện riêng tư, “Cô gia đối đãi với ngươi như thế nào?”

Nước mắt của Lục Thanh Nhân lập tức liền chảy xuống: “Nương, ta không muốn sống ở quốc công phủ nữa, ô ô ô!”

Tam phu nhân ôm nữ nhi vào trong ngực, nước mắt cũng rơi xuống, “Nương biết ngươi ủy khuất, ngươi nói cho nương, mấy ngày nay ở quốc công phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Lục Thanh Nhân liền đứt quãng nói cho Tam phu nhân chuyện xảy ra mấy ngày nay. Thì ra ngày đó gả đi, Trương Đào bởi vì say rượu chưa tỉnh, cho đến khi hai người vào động phòng, hắn cũng vẫn xụi lơ như bùn, căn bản là không thể làm chuyện vợ chồng, hai người chỉ ở tân phòng qua một đêm.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Nhân bái kiến cô bà xong, trực tiếp đi viện của vị di nương kia. Lục Thanh Nhân vốn không thích di nương, cộng thêm vị này khiến Trương Đào quá chén, can thiệp hôn sự của nàng, nàng lại càng hận thấu xương. Lục Thanh Nhân ở Hầu phủ lớn lối đã quen, hai lời chưa nói đã sai người trực tiếp treo ngược di nương kia lên trên cây, dùng roi đánh chết di nương.

Trương Đào về sau nghe nói rất là đau lòng. Vị di nương kia là hắn vừa mới nhét vào phủ, có vài phần tư sắc, lại làm rất tốt, lúc này mới mới mẻ không được mấy ngày, đã bị Lục Thanh Nhân đánh chết, Trương Đào thiếu chút nữa tức chết, ầm ĩ với Lục Thanh Nhân một trận, buổi tối hôm đó cũng không viên phòng cùng Lục Thanh Nhân, cho nên ngày hôm đó Lục Thanh Nhân lại mặt, còn là một hoàng hoa đại khuê nữ.

Triệu thị nghe sau khi xong, giận đến toàn thân run rẩy: “Cái thứ hỗn trướng này, hắn dám đối với ngươi như vậy!”

Lục Thanh Nhân ràn rụa nước mắt nói: “Nương, ta nên làm gì bây giờ?”

Triệu thị tức giận muốn chết, nhưng rốt cuộc có kiến thức hơn nữ nhi, rất nhanh bình tĩnh lại: “Ngươi hiện giờ đã đến Ngạc quốc công phủ, hòa ly là trăm triệu không thể...” Ngạc quốc công phủ điều kiện không tốt đi nữa, cũng là quốc công phủ, một khi cùng cách, thanh danh này của Lục Thanh Nhân, gả lần hai sợ cũng chỉ có thể gả cho thương nhân. “... Ngươi hiện giờ khẩn yếu nhất, chính là sinh hạ nhi tử trước, đứng vững gót chân. Đợi có nhi tử bên người, ngươi lại thu phục tâm của cô gia!”

Lục Thanh Nhân nói: “Cái đức hạnh này của Trương Đào, nữ nhi làm sao có thể thu phục lòng của hắn?”

Triệu thị nói: “Nếu cô gia bản tính khó sửa đổi, ngươi liền tìm cách nắm được hắn, khiến hắn sợ ngươi, không dám ở bên ngoài làm bậy.”

Lục Thanh Nhân gật đầu, có chút hiểu: “Giống như là nương và phụ thân ư?”

Triệu thị gật đầu: “Chuyện trọng yếu ngay lúc này, chính là ngươi nhất định phải nhìn chắc đồ cưới của ngươi. Vậy Ngạc quốc công phủ cũng chỉ là người sa cơ thất thế, trong tay cô gia có thể có bao nhiêu tiền, cuộc sống ngày sau của hắn trông cậy nhiều vào ngươi, tiền cũng từ ngươi nơi này mà ra, hắn còn dám không nghe ngươi?”

Lục Thanh Nhân cái hiểu cái không gật đầu.

Hai mẹ con nói xong lời tư mật, vợ chồng Lục Diệp, Triệu thị cộng thêm đôi tiểu phu thê Trương Đào, Lục Thanh Nhân không khỏi phải dùng cơm cùng nhau. Trong bữa tiệc, nhũ mẫu ôm Lễ ca nhi tới, Trương Đào trêu chọc đứa bé kia, có chút kỳ quái nói với Lục Diệp: “Nhạc phụ đại nhân, hiện tại cũng đã tháng sáu, sao còn bọc Lễ ca nhi tã lót dày như vậy?”

Lục Diệp nói: “Đứa nhỏ này từ nhỏ ốm yếu, tựa như mèo con, sợ hắn nhiễm lạnh, chỉ có thể như thế.”

Trương Đào lại hỏi: “Lễ ca nhi hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?”

Triệu thị có chút không vui, cũng đã thành thân cùng Lục Thanh Nhân rồi, ngay cả đệ đệ của nàng lớn bao nhiêu cũng không rõ, liền thản nhiên nói: “Đã một tuổi rưỡi rồi.”

Miệng Trương Đào há ra, đủ nhét vào một quả trứng gà: “Đã một tuổi rưỡi rồi, nhưng bộ dạng sao lại nhỏ yếu như vậy? Mấy hài tử của đường huynh ta, nhỏ hơn Lễ ca nhi nửa năm, bộ dạng còn khỏe mạnh cao lớn hơn Lễ ca nhi.”

Triệu thị quả thực có chút ăn không nổi rồi, tiểu tử này rốt cuộc có biết nói chuyện không a!

Nào biết lại hỏi tiếp: “Vậy tiểu cữu tử biết nói rồi chứ?”

Lục Diệp phản ứng một chút mới nói: “Còn chưa biết nói!”

Trương Đào giả bộ quan tâm nói: “Sao lớn như vậy rồi, còn chưa biết nói, nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, các ngươi nên tìm thái y xem cho hắn một cái đi, vạn nhất hắn bị câm, là một si nhi thì làm sao?”

Ba!

Lễ ca nhi là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Triệu thị. Nàng hung hăng ném chiếc đũa trên bàn, miễn cưỡng đè nén cơn tức nói: “Ta ăn no rồi.”

Nếu không phải Trương Đào là con rể của nàng, nếu không phải hôm nay là lại mặt ba ngày của tiểu phu thê bọn hắn, nàng hận không thể ném Trương Đào ra đánh một trận tơi bời.

Trương Đào trì độn đi nữa, cũng nhìn ra Tam phu nhân mất hứng. Trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, nếu không phải hôm nay có chuyện muốn cầu nhạc phụ nhạc mẫu, cái tiểu cữu tử hấp hối kia, hắn nhìn cũng lười liếc mắt nhìn, vốn muốn mượn chủ đề tiểu cữu tử lôi kéo làm quen, không ngờ bọn họ còn không lĩnh tình.

“Nhạc mẫu đại nhân, ngài còn chưa ăn được vài miếng đâu!”

Triệu thị phất tay một cái bảo nhũ mẫu ôm Lễ ca nhi đi xuống: “Ngươi còn có chuyện gì?” Nàng nghe ra Trương Đào là có chuyện muốn nói.

Trương Đào nói: “Là có việc nhỏ muốn cầu nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân. Là như vậy, tiểu tế gần đây trong tay có chút khó khăn, muốn xin nhạc phụ nhạc mẫu tiếp tế cho tiểu tế.”

Triệu thị nghe hồi lâu chưa kịp phản ứng, ngày lại mặt, liền mở miệng muốn tiền với nhạc gia, da mặt người này sao lại dày như thế a, mệt hắn một chút cũng không đỏ mặt.

Thật lâu nàng mới đè nén cơn tức hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

Trương Đào nói: “Tiểu tế yêu cầu không nhiều lắm, có một hai trăm lượng bạc cũng đủ rồi.” Hai trăm lượng bạc, đủ thu nhập một hộ nhân gia trung đẳng qua một năm rồi, cũng không tính là số lượng nhỏ.

Triệu thị nói: “Ngươi muốn nhiều bạc như vậy làm gì?”

Trương Đào thấy nàng đuổi tận cùng không buông, trong lòng không vui. Hắn thầm nghĩ, Trường Hưng Hầu phủ các ngươi không phải là rất có tiền ư, chút bạc như vậy cũng không bỏ được? Nếu không phải nhìn trúng tiền tài của Hầu phủ, lão tử làm sao sẽ lấy một con cọp cái như Lục Thanh Nhân về nhà, huống chi đây còn là một con cọp cái mất đức hạnh.

Liền nói: “Cũng không có gì, thua một chút bạc ở sòng bạc Thịnh Vượng mà thôi, cũng không nhiều!”

Lục Thanh Nhân lúc này liền nhảy lên, mắng: “Trương Đào, ngươi không biết xấu hổ, ngươi ở bên ngoài đánh bạc thua tiền, chạy đến nhạc gia muốn tiền trả nợ đánh bạc, có người như ngươi sao?”

Trương Đào cũng mắng trở lại: “Ngươi đàn bà thúi, nơi nào có phần cho ngươi nói chuyện? Ngươi lòng dạ rắn rết, đánh chết ái thiếp của tiểu gia, tiểu gia còn chưa trừng trị ngươi đâu, nếu không phải tiểu gia cảm thấy Hầu phủ các ngươi có mấy lượng bạc, ngươi cho rằng tiểu gia sẽ lấy loại cọp cái hỏng hết danh tiết như ngươi sao?”

Hai người lúc này bắt đầu đánh võ mồm.

Triệu thị giận đến toàn thân phát run, hung hăng vỗ bàn: “Đủ rồi! Tất cả im miệng cho ta!”
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện