Hoàng Gia Sủng Tức

Tình nghĩa


trước sau

Advertisement
Diệp Nguyên Tín vội la lên: “Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, gả cho bổn vương, ngươi lập tức chính là thân vương phi, từ nay về sau có thể tận hưởng tôn vinh. Bổn vương chẳng những sẽ đem quyền hành trong vương phủ giao cho ngươi, còn có thể đối đãi với ngươi ôn nhu săn sóc, tuyệt đối không giống như thê thiếp trước đây. Ngươi nếu ở lại kinh sư, dựa vào địa vị của ngươi, có thể gả đến nhà nào tốt?”

Lục Thanh Lam nói: “Không cần nghĩ nữa. Đại Tề ta anh hùng xuất hiện lớp lớp, cần gì phải lấy chồng ở Đại Chu xa xôi ngàn dặm!” Nói xong rồi nói với Gia Hòa đế: “Hoàng thượng, thần nữ đã tỏ rõ thái độ, thần nữ không muốn gả cho Ngũ vương gia!”

Diệp Nguyên Tín không ngờ Lục Thanh Lam cự tuyệt dứt khoát như vậy. Vội vàng nói: “Hôn nhân đều là lời cha mẹ mai mối, nàng một cái tiểu nữ tử ý kiến của nàng sao có thể tính, kính xin hoàng thượng nghĩ lại...”

Gia Hòa đế khoát tay một cái nói: “Diệp khanh, thế nhưng Lục cô nương không muốn, trẫm cũng thương mà không giúp gì được, chuyện này cũng không cần phải nhắc lại nữa!”

Diệp Nguyên Tín thở phì phì ngồi xuống, hung hăng nhìn chằm chằm Lục Thanh Lam, trong lòng không biết đang đánh chủ ý gì.

Tiền Hoàng hậu thầm hô có chút đáng tiếc. Chẳng qua còn có một việc trước kia đã thương lượng, nhất định phải làm, liền cười nói: “Nếu vừa nói lên việc hôn ước, Bổn cung ngược lại có một đề nghị.”

Hoàng đế gật đầu cười: “Hoàng hậu có lời gì, cứ nói không ngại.”

Tiền Hoàng hậu nói: “Dựa theo quy củ trước kia, sau bách hoa yến hội, phải có một phần ba khuê tú của Chu quốc ở lại Đại Tề ta, để hoàng thượng chỉ hôn cho nam tử tài đức vẹn toàn của Đại Tề.” Đại Tề và Đại Chu vì bảo đảm hòa bình, vẫn tích cực thi hành chính sách quan hệ thông gia, ngoại trừ hoàng thất, hàng năm sau bách hoa yến hội, đều sẽ đem một phần khuê tú tham dự tranh tài ở lại nước kia, gả bọn họ cho các quan viên văn võ nước khác. Chuyện này thật ra đã là lệ cũ.

Năm nay khuê tú Đại Chu phải lưu lại một phần ba, danh sách Diệp Bội cũng đã sớm giao cho Tiền Hoàng hậu. Những khuê tú này mặc dù xuất thân danh môn, nhưng nghĩ đến các nàng ở lại kinh sư, vô cùng có khả năng là nhãn tuyến Chu quốc nằm vùng, cho nên chưa chắc người nào cũng đều có thể làm chính thê, đa phần đều là trực tiếp ban các nàng cho đại thần quyền cao chức trọng làm thiếp thất.

Cho nên bách hoa yến hội mặc dù cực kỳ hữu ích đối với thanh danh của các nàng, nhưng rất nhiều nữ hài nhi thế gia đại tộc vẫn là không muốn tham gia. Đương nhiên, cử hành tại bổn quốc, chính là một chuyện khác.

Tiền hoàng hậu nhìn Nhạc Viêm ngồi ở vị trí khách quý thản nhiên như không, đột nhiên nói: “Bổn cung nghe nói, Nhạc tướng quân ở Đại Chu mất vợ đã nhiều năm, vẫn chưa từng đón dâu, trong nhà còn có một vị nhi tử bảy tuổi cần chiếu cố. Khuê tú Đại Tề ta vẫn ngưỡng mộ Nhạc tướng quân trung nghĩa thần võ, Nhạc tướng quân sao không chọn một vị khuê tú tham gia bách hoa yến hội lần này làm phu nhân của ngươi, lúc đó há chẳng phải nên một đoạn giai thoại.”

Nhạc Viêm hôm nay mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, trang phục không có gì đặc biệt, tướng mạo hắn cũng hết sức bình thường, nhưng trên người hắn tự có một cỗ khí chất an hòa không màng danh lợi, ngồi xuống nơi đó, dù ai cũng không cách nào xem nhẹ hắn. Hắn khom người nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương lo lắng, Nhạc Viêm cô độc đã quen, tạm thời không có ý lấy vợ.” Thanh âm hắn ôn hòa bình tĩnh, lại có một loại ma lực làm người ta phải tuân theo.

Tiền hoàng hậu lại mỉm cười nói: “Nhạc tướng quân, chuyện này tuyệt không phải Bổn cung nhất thời cao hứng, muốn vì ngươi loạn điểm uyên ương. Thật ra là được người nhờ vả. Không tin, ngươi có thể hỏi Lục công chúa của quý quốc.”

Lúc này Diệp Bội buông mắt cúi đầu nói: “Đúng như thế, trước khi Bổn cung lên đường, mẫu hậu từng để Bổn cung mang một phong thơ giao cho hoàng hậu nương nương Đại Tề. Mẫu hậu vẫn quan tâm hôn sự của Nhạc tướng quân, Nhạc tướng quân ba năm chưa lập gia đình, sợ là cảm thấy Đại Chu không có người hợp mắt, cho nên mới khẩn cầu Hoàng nương nương Đại Tề thay ngài chọn một giai phụ trong các khuê tú Tề quốc.”

Tiền Hoàng hậu lại nói: “Nhạc tướng quân nếu không tin, Bổn cung nơi này có thư tay của hoàng hậu quý quốc viết cho ta, kính xin tướng quân nhìn xem.” Đừng thấy Nhạc Viêm bình thường không nói, nhưng là Tiền Hoàng hậu cũng tốt, Gia Hòa đế cũng tốt, với Nhạc Viêm cũng phải khách khí hơn Diệp Nguyên Tín không ít.

Người ta một khi có bản lĩnh thật sự, mặc dù địa vị kém một chút, cũng nhận được đầy đủ tôn trọng.

Nhạc Viêm nhìn Tiền hoàng hậu một cái, nói: “Không cần xem. Nếu là ý chỉ của hoàng hậu nương nương bổn quốc, Nhạc Viêm tuân lệnh là được.”

Diệp Bội nói với Tiền Hoàng hậu: “Nếu Nhạc tướng quân đã đồng ý, xin Hoàng hậu nương nương thay Nhạc tướng quân chỉ hôn đi, nếu có thể từ đấy thành tựu một đoạn giai thoại cũng không uổng chuyến này rồi.”

Thần sắc Lục Thanh Lam khẽ động, dựa theo tin tức nàng lấy được từ chỗ Tiêu Thiểu Giác lúc trước, Đại Tề quyết định phái người giết Nhạc Viêm trong quốc cảnh, hiện giờ lại chỉ hôn cho Nhạc Viêm, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là để mê hoặc Nhạc Viêm, khiến hắn buông lỏng cảnh giác, hoặc là tương lai Nhạc Viêm chết ở Tề quốc, bởi vì có chuyện chỉ hôn, Tề quốc cũng có lý do chối từ? —— Lúc trước bằng lòng đem nữ tử ưu tú nhất bổn quốc gả cho Nhạc Viêm, vốn không có ý định giết hắn.

Nhạc Viêm mặc dù là goá vợ, nhưng dựa vào uy vọng thanh danh của Nhạc Viêm, muốn gả cho hắn ít nhất cũng phải là khôi chủ của bách hoa yến hội đi, Lục Thanh Lam chợt tỉnh ngộ, ánh mắt liền rơi vào trên người Tân Tĩnh Nhu. Khó trách Tân Tĩnh Nhu sẽ chẳng hiểu tại sao mà được chọn vào đại danh sách của bách hoa yến hội, thì ra là hoàng hậu trước kia đã quyết định, muốn gả nàng cho Nhạc Viêm.

Tiền Hoàng hậu cười mỉm nói: “Như thế, Bổn cung liền đi quá giới hạn rồi!” Ánh mắt của nàng lược qua từng khuê tú trước mặt, mọi người vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, thịnh uy của Nhạc Viêm uy chấn thiên hạ, cho dù lớn tuổi chút, lại là người goá vợ, cũng có không ít khuê tú nguyện ý gả cho hắn. Hắn và Diệp Nguyên Tín không giống nhau, hắn là người nho nhã lễ độ, là người nổi danh khiêm tốn, cho dù bởi vì đối phương là nữ tử Tề quốc, Nhạc Viêm chưa chắc sẽ giao ra bao nhiêu thật lòng với thê tử, nhưng ít nhất cũng có thể làm được tương kính như tân.

Đang đang lúc lòng mọi người tràn đầy thấp thỏm, Tiền hoàng hậu bỗng nhiên dùng một ngón tay chỉ Tân Tĩnh Nhu, nói với Nhạc Viêm: “Nhạc tướng quân, ngươi cảm thấy Tân cô nương thế nào?”

Nhạc Viêm sửng sốt, hắn kinh nghiệm sa trường, kinh nghiệm tranh đấu triều đình mặc dù chẳng phải nhiều, nhưng là một trận trăm thông, từ Tiền hoàng hậu mới vừa mở miệng, thì hắn đã biết chuyện chỉ hôn có kỳ quặc, nhưng lại thủy chung không ngờ Tiền hoàng hậu sẽ chỉ Tân Tĩnh Nhu cho hắn.

Đại Tề nhiều khuê tú nhiều như vậy, hắn có hảo cảm hơn duy nhất chính là vị Tân cô nương này.

Hoàng hậu cũng bắt đầu lải nhải đề cử Tân Tĩnh Nhu, “Vị Tân cô nương này chính là đích nữ của Ninh Hải Hầu phủ của Đại Tề ta, dung mạo nhân phẩm đều không thể chê, thân phận miễn cưỡng cũng xứng với Nhạc tướng quân. Nàng lại là một trong những khôi chủ của bách hoa yến hội, tài học lại càng quá rõ ràng. Nhạc tướng quân nghĩ như thế nào?”

Nếu nghe hoàng hậu nói như vậy, tựa hồ hoàng hậu thật sự là trải qua một phen tinh khiêu tế tuyển, cuối cùng mới chọn trúng Tân Tĩnh Nhu, đem nàng chỉ cho Nhạc Viêm. Nhưng hoàng hậu nói đến nói đi, lại không nói ra một chuyện trọng yếu nhất, Tân Tĩnh Nhu đã liên tiếp khắc chết hai nam nhân định hôn với nàng, nàng là người khắc phu a!

Sắc mặt mọi người khó tránh khỏi có chút cổ quái.

Có người liền nghĩ, Nhạc Viêm này có thể nói là địch nhân tiềm ẩn nguy hiểm nhất của Đại Tề, nếu Tân Tĩnh Nhu trực tiếp khắc chết hắn, thay Đại Tề trừ đi tâm phúc đại họa này, coi như là một cái công lớn rồi.

Tân Tĩnh Nhu cũng có chút bối rối, nàng căn bản là không ngờ hoàng hậu sẽ tại trường hợp này chỉ hôn cho nàng, còn là chỉ cho quân thần danh chấn thiên hạ Nhạc Viêm.

Nhạc Viêm hiểu được chuyện này nếu đã là ký kết ngầm của hoàng thất hai nước Đại Tề và Đại Chu, hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt, cuối cùng tiểu cô nương Tiền hoàng hậu chỉ hôn mình cũng không ghét, nếu nàng là mật thám Đại Tề phái tới, mình đem nàng gác xó là được. Liền ôn hòa nói: “Ánh mắt của hoàng hậu nương nương, luôn không nhầm, hạ quan cũng không có dị nghị.”

Tân Tĩnh Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Nhạc Viêm cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấm áp, có loại năng lực thần kỳ an ủi lòng người.

Trong nháy mắt đó Tân Tĩnh Nhu không biết lấy dũng khí ở đâu, đi tới giữa sân quỳ rạp hai gối xuống đất, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thần nữ không dám phụng chiếu!”

Hoàng hậu cau mày không vui, không ngờ nàng không biết điều như vậy. Lạnh giọng nói: “Tân thị, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, Nhạc tướng quân không xứng với ngươi sao?”

Thần sắc Tân Tĩnh Nhu kính cẩn, nói: “Không dám! Nhạc tướng quân là quân thần danh khắp thiên hạ, tiện thiếp cũng chỉ là kẻ liễu yếu đào tơ, không có tư cách lại không dám có ý nghĩ như vậy.”

Diệp Bội cũng cảm thấy kỳ quái, “Đã như vậy, Tân cô nương vì sao không chịu đồng ý hôn sự này.”

Tân Tĩnh Nhu cảm thấy yết hầu tựa hồ chắn cự thạch ngàn cân, dù sao để nàng thừa nhận mình mệnh cứng rắn khắc phu, có chút quá mức khó có thể mở miệng, nhưng nàng là người hiệp nghĩa, thật sự không muốn liên lụy Nhạc Viêm bởi vì nàng mà chết. “Nhân phẩm của Nhạc tướng quân, tiểu nữ vẫn luôn khâm phục vạn phần, nhưng tiểu nữ thật sự là, thật sự là...” Lời này nói ra thật sự quá sỉ nhục, dù Tân Tĩnh Nhu từ trước đến nay luôn kiên cường, cũng nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Lục Thanh Lam đã hiểu được suy nghĩ của Tân Tĩnh Nhu, không khỏi cảm động lây, không nhịn được thấp giọng hô một tiếng: “Biểu tỷ!”

Tiêu Kỳ cũng lặng lẽ kéo tay áo của Lục Thanh Lam bên dưới, lắc đầu với nàng. Chuyện như vậy, làm không tốt sẽ liên lụy toàn gia tộc, ngàn vạn không thể trộn lẫn vào. Lục Thanh Lam cũng hiểu được điểm này, không thể làm gì khác hơn là câm miệng, chỉ âm thầm lo lắng thay Tân Tĩnh Nhu.

Sắc mặt Tiền hoàng hậu càng khó coi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi nói không ra lời, Bổn cung liền trị ngươi tội kháng mệnh. Ngươi hiện tại đáp ứng vẫn kịp.” Ý vị uy hiếp trong lời nói đã vô cùng nồng nặc.

Tân Tĩnh Nhu xoa xoa nước mắt, cắn răng nói: “Hoàng hậu nương nương, thần nữ cũng không phải là vì không nhìn trúng Nhạc tướng quân, hơn nữa không dám vi phạm lệnh chỉ của hoàng hậu nương nương, sở dĩ dám nói ý kiến phản đối, thật sự là không muốn bởi vì một cái hôn sự mà hại Nhạc tướng quân.” Nhạc Viêm cả đời hơn trăm trận chiến, phần lớn đều là kháng ngoại tộc xâm lấn, ở dân gian thanh danh tốt vô cùng, Tân Tĩnh Nhu cũng là cực kỳ ngưỡng mộ hắn, có chút tương tự với cái loại cảm giác người hiện đại theo đuổi idol, đương nhiên không hi vọng idol vì mình mà chết oan chết uổng.

Tân Tĩnh Nhu nhìn Nhạc Viêm một cái nói: “Nhạc tướng quân, thật không dám giấu diếm, tiểu nữ tử lúc trước định hôn hai lần, hai người kia một người bị sốt rét chết, người còn lại từ trên ngựa ngã chết. Thầy tướng số nói mệnh tiểu nữ tử cứng rắn khắc phu, không nên lập gia đình, tiểu nữ tử đã quyết định từ nay về sau xuống tóc làm ni cô, thanh đăng cổ phật, sống những năm cuối đời.”

Dựa theo tính toán của nàng, là muốn một mực ở nhà làm gái lỡ thì, nhưng hôm nay vì cứu Nhạc Viêm đắc tội hoàng hậu, nàng chỉ đành lựa chọn con đường xuất gia này, dùng chuyện này để bình ổn sự tức giận của hoàng hậu.

Vừa nói thế, mọi người rung động mạnh.

Ai có thể nghĩ tới một vị tiểu cô nương đoan trang văn tĩnh như vậy thế nhưng khắc chồng chứ?

Loại chuyện này vốn chính là thà tin rằng là có còn hơn không, người nào dám lấy cái mạng nhỏ của mình nói giỡn đâu.

Tiền Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Nói nhảm, khắc phu là hoàn toàn không có thật, há lại có thể tin!”

Nhạc Viêm cũng có chút chấn động. Không ngờ Tân Tĩnh Nhu hiệp can nghĩa đảm như vậy, vì một kẻ không quen biết như mình, thế nhưng không tiếc chính miệng hủy diệt danh tiếng của mình, lại vội xuất gia tránh họa, trong lòng hắn sinh ra một tia cảm động, liền đứng dậy đi tới bên cạnh Tân Tĩnh Nhu, quỳ xuống cùng nàng.

Tân Tĩnh Nhu có chút ngạc nhiên nhìn hắn: “Nhạc tướng quân...”

Nhạc Viêm thần sắc ôn hòa nói: “Nha đầu ngốc, hoàng hậu nương nương nói rất đúng, khắc chồng nói ra cũng chỉ là tà thuyết gò ép ngụy biện, ngươi không cần lo lắng như thế. Nhạc Viêm ta cả đời bách chiến, giết người đầy đồng, nếu thật sự có tỏa hồn truy mệnh, ta cho dù chết một trăm lần cũng không hết. Mạng của ta cứng hơn ngươi, khắc phu ư, ta không sợ.”

Hắn thấy Tân Tĩnh Nhu còn có một chút loạn nhịp, lại nói: “Nhạc mỗ trước đây cũng cưới hai thê tử, tất cả đều đi trước ta, nếu nói ngươi là khắc phu, ta đây chính là khắc thê. Hai chúng ta một cái khắc phu, một cái khắc thê, vừa vặn hợp thành một đôi.”

Tân Tĩnh Nhu lẩm bẩm nói: “Vậy cũng hoàn toàn bất đồng.” Chuyện Nhạc Viêm nàng cũng có nghe nói qua, hai vị thê tử một người là đi theo Nhạc Viêm cùng thủ thành, chết dưới tên lạc. Người thứ hai lại là bởi vì lúc sinh con đả thương thân thể, vẫn không điều trị tốt, vì vậy mới tạ thế. Cùng việc khắc thê căn bản là hai việc khác nhau.

Nhạc Viêm mỉm cười nói: “Không ngờ lần này đi Tề quốc, có thể để cho ta gặp được cô nương hiệp can nghĩa đảm như ngươi, ta vốn không muốn thành thân nữa, lại không ngờ gặp được một cô nương gia tốt như ngươi, nếu là ngươi không chê ta lớn tuổi, liền để cho ta tới chiếu cố ngươi được không?” Cuối cùng nửa nói đùa: “Yên tâm, về chút sát khí này của ngươi, khắc không chết ta đâu!”

Nhạc Viêm là một người đánh giặc lão luyện, không ngờ nói đến lời ân ái cũng là cao thủ. Tân Tĩnh Nhu cũng không phải là bài xích gả cho hắn, mà là không muốn liên lụy hắn, nghe hắn nói như vậy, trong khoảnh khắc nước mắt như mưa, một nửa là phát tiết ủy khuất, còn có một nửa là cảm động.

Tiền hoàng hậu không ngờ phong hồi lộ chuyển, Nhạc Viêm biết rõ nàng thể chất khắc chồng, lại vẫn nguyện ý cưới nàng làm vợ. Vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Nếu như thế, Tân thị ta hỏi ngươi một câu nữa, ngươi có nguyện ý gả cho tướng quân làm vợ hay không.”

Tân Tĩnh Nhu nhìn Nhạc Viêm một cái, gặp gật đầu, trong nội tâm nàng vui mừng, không do dự nữa: “Hoàng hậu nương nương, thần nữ nguyện ý.”

Chuyện này cứ như vậy định xuống.

Cho đến khi yến hội giải tán, Tân Tĩnh Nhu còn chưa thoát ra khỏi loại trạng thái khiếp sợ này. Nàng cũng có chút không hiểu mình sao lại đần độn u mê đính hôn cùng Nhạc Viêm.

Mọi người ra khỏi hội đồng quán, còn đang nghị luận rối rít, cũng đang thảo luận hôn sự của Nhạc Viêm và Tân Tĩnh Nhu. Biểu hiện Nhạc Viêm hôm nay có tình có nghĩa, một đám khuê tú đều hâm mộ Tân Tĩnh Nhu vạn phần.

Lại nói Lục Thanh Lam phụng bồi Tân Tĩnh Nhu xuất cung, Tiêu Kỳ có mấy ngày không tiến cung, liền tạm thời không xuất cung, mà đi tới chỗ mấy vị phi tần địa vị cao thỉnh an.

Tiêu Kỳ đi từ trong cung Quách Trữ phi ra, đi trong cung của Trinh Phi, phải xuyên qua một tiểu hoa viên, Tiêu Kỳ vừa tiến vào tiểu hoa viên, liền thấy bóng người chợt lóe, trong lương đình đi ra một người thiếu niên cao gầy, thiếu niên kia bước nhanh đi tới, chỉ một lát đã đứng tại trước mặt của mình. Hắn mặc cẩm bào màu tím nhạt, một đôi mắt sáng ngời nhưng tràn đầy u buồn nhàn nhạt, chính là Tưởng Tín Hồng.

Sắc mặt Tiêu Kỳ hơi đổi, “Tưởng đại ca làm sao ngươi ở chỗ này?”

Tưởng Tín Hồng tựa hồ uống chút rượu, thân thể có một chút, trong hơi thở thậm chí có mùi rượu nhàn nhạt. Yến hội Hôm nay Đế hậu cũng mời Tưởng Tín Hồng tham gia, cho nên hắn mới xuất hiện ở chỗ này.

Tiêu Kỳ chịu không được mùi rượu, lui về sau một bước, chân mày khẽ chau lên. Tưởng Tín Hồng chính là hảo hữu của bào huynh Tiêu Thiểu Hủ, từ trước đến giờ lại là nho nhã lễ độ, cho nên Tiêu Kỳ cũng không quá mức đề phòng.

Tưởng Tín Hồng nói một câu: “Kỳ... Kỳ muội muội!”

Tiêu Kỳ hơi ngẩn ra: “Tưởng đại ca ngươi uống nhiều quá? Sao lại không thấy gã sai vặt của ngươi cùng ở bên cạnh ngươi hầu hạ? Ta gọi người đưa ngươi ra cung?”

Tưởng Tín Hồng lắc đầu: “Ta không say! Kỳ muội muội, ngươi có thể để cho nha hoàn của ngươi lui qua một bên hay không, ta có mấy câu, chuyện cơ mật, phải một mình nói với ngươi. ” Tưởng Tín Hồng dù sao cũng là Yến quốc vương tử, có con đường của mình, lúc trước trao đổi cùng nàng tin tức trong cung, Tiêu Kỳ cũng vốn không quá mức để ở trong lòng.

Tiêu Kỳ vốn không muốn, nhưng là thấy trong giọng nói của Tưởng Tín Hồng tràn ngập cầu khẩn, nàng mềm lòng, rốt cuộc phất tay một cái, để cho bọn nha hoàn thối lui ra khỏi tiểu hoa viên.

Tiêu Kỳ nói: “Tưởng đại ca, có lời gì ngươi cứ nói đi.”

Tưởng Tín Hồng thẳng vào nhìn Tiêu Kỳ, thấy vậy nàng lúng túng dị thường, nhất thời có chút hối hận không nên cho lui tất cả nha hoàn, lẽ ra phải lưu lại một hai người hầu hạ bên người.

Tiêu Kỳ thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, có chút tức giận nói: “Tưởng đại ca nếu không có lời gì nói, ta liền đi trước. ” nàng quyết định chủ ý, chỉ sợ nhiễu ra chuyện gì, cũng không đi xuyên qua tiểu hoa viên này nữa.

Tưởng Tín Hồng giống như là mới phản ứng tới: “Kỳ muội muội, ta có chuyện phải nói cho ngươi. Ta... Ta có thể rất nhanh sẽ phải rời đi kinh sư.”

Tiêu Kỳ kinh hãi: “Ngươi không có ở đây kinh sư, ngươi muốn đi đâu?”

Tưởng Tín Hồng nói: “Mấy ngày hôm trước Đằng các lão truyền đến tin tức, nói phụ vương ta trúng gió không thể xử lý công việc, gọi ta trở về, tranh đoạt vương vị! ” Đằng các lão là thủ phụ nội các Yến quốc, vẫn ủng hộ đại vương tử Tưởng Tín Hồng thừa kế vương vị Yến quốc.

Tiêu Kỳ càng thêm khiếp sợ: “Tưởng đại ca, ngươi không phải đã nói, ngươi không muốn tham gia tranh đoạt vương vị Yến quốc sao? ” Yến quốc vốn chính là nước nhỏ, tình cảnh khó khăn kẹp ở hai nước Tề Chu, Quốc vương Yến quốc thay vì nói là Quốc vương, còn không bằng nói là cái tượng gỗ. Cộng thêm tính cách Tưởng Tín Hồng có chút điềm Đạm, tính tình có chút không tranh quyền thế, cho nên lúc trước hắn tỏ vẻ với Tiêu Thiểu Hủ không tranh đoạt vương vị cùng vị Tam đệ đích xuất kia.

Không ngờ sự đáo lâm đầu hắn lại thay đổi kế hoạch.

Tưởng Tín Hồng thẳng vào nhìn Tiêu Kỳ: “Kỳ muội muội, ngươi là thật không biết, hay là giả không biết?”

Tiêu Kỳ lại càng kinh ngạc: “Tưởng đại ca lời này của ngươi là có ý gì.”

Sắc mặt Tưởng Tín Hồng trắng nhợt, thật lâu mới chậm rãi nói: “Lâu nay ngươi vẫn trốn tránh ta, ngươi không nói với ta, thậm chí chúng ta thật vất vả gặp mặt một lần, ngươi cũng qua quít với ta. Ngươi có biết không, tâm của ta rất đau!”

Tưởng Tín Hồng chợt tiến lên trước một bước, hai con ngươi có chút đỏ ngầu.

Tiêu Kỳ bị sợ đến lui về phía sau môt bước: “Tưởng đại ca, ngươi uống nhiều quá! ” Tiêu Kỳ là tránh gặp mặt một mình cùng Tưởng Tín Hồng, nàng là một nữ hài tử linh tuệ, rất sớm biết tâm tư của Tưởng Tín Hồng với nàng, nàng không thích Tưởng Tín Hồng, đương nhiên phải tìm cách giữ khoảng cách cùng hắn.

Tưởng Tín Hồng gầm hét lên: “Ta không có say, Kỳ muội muội ngươi có biết không, trên thế giới này, ta chỉ thích một mình ngươi, cũng chỉ có thể thích một mình ngươi. Nếu ta không có ngươi, ta thật không biết, ta nên làm cái gì bây giờ! Ta nhớ rất rõ, đó là ta lần đầu tiên đến nghiễm trữ vương phủ, ngươi mặc tiểu áo tơ tằm màu đỏ, vấn song nha kế, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta biết ngay, ta Tưởng Tín Hồng đời này kiếp này, chỉ nguyện ý cưới một mình ngươi làm vợ.”

“Ngươi... ” Tiêu Kỳ chỉ vào Tưởng Tín Hồng, đã nói không ra lời. Nàng và Tưởng Tín Hồng lần đầu tiên gặp mặt lúc nàng mới năm tuổi, Tưởng Tín Hồng cũng chỉ tám tuổi, sẽ sinh ra cái loại tình cảm này với một tiểu cô nương năm tuổi, Tiêu Kỳ chỉ có thể liệt hắn vào hàng ngũ biến thái.

Tưởng Tín Hồng lại giống như là hiểu ý nghĩ của nàng, hắn lắc đầu, “Kỳ muội muội, ta không phải là biến thái, ta không phải! Ngươi không biết quá khứ của ta, ta khi còn bé, từ ta sinh ra, ta liền bắt đầu cuộc sống đông trốn tây tàng. Chính phi của Phụ vương, là con gái Địch các lão Chu quốc, bởi vì nàng có Chu quốc làm núi dựa cho nàng, không kiêng sợ trong Yến vương cung, một tay che trời. Nàng không cho phụ vương cưng chìu phi tử khác, thậm chí không cho phi tần của phụ vương sinh con. Phàm ai có bầu, nàng sẽ bảo cung ty rót cho người kia một chén lạc tử, cho nên phụ vương tuổi gần ba mươi còn chưa có một hài tử nào.”

Những chuyện này, qua nhiều năm như vậy, Tiêu Kỳ ít nhiều đã nghe Tưởng Tín Hồng nói một chút.

” Mẫu phi Của ta vốn là chẳng qua là một vị nữ quan thượng y cục, có một lần bởi vì vào hiến một kiện mãng bào cho phụ vương, bị phụ vương nhìn trúng, phụ vương liền lâm hạnh mẫu phi tại chỗ, liền có ta. Mẫu Ta ở trong cung nhân duyên rất tốt, cộng thêm bọn cung nữ thái giám căm hận Vương phi, đồng tình mẫu phi của ta, cho nên bọn họ nghĩ hết mọi biện pháp giúp mẫu phi ta giấu diếm, cho đến năm ấy ta bốn tuổi, mới có thể gặp được phụ vương. Chuyện này rốt cuộc vẫn bị Vương phi biết, nàng sai người rót cho mẫu phi ta một chén, độc chết mẫu phi ta...”

Đoạn chuyện cũ này hắn mặc dù lời ít mà ý nhiều, nhưng Tiêu Kỳ vẫn nghe sợ nổi da gà, không ngờ năm đó đấu tranh trong Yến vương cung kịch liệt tàn khốc như vậy.

“Vương phi độc chết mẫu phi ta không tính, nàng còn muốn ngay cả ta cũng độc chết. May mà ở thời điểm này, Thái hậu ra bảo vệ ta. Thái hậu cũng là người Chu quốc, nhưng nàng không tâm tư ác độc, không chút kiêng kỵ như Vương phi, nàng muốn phụ thân ta lưu lại một mầm mống. Thái hậu cho ta một nữ quan, ta gọi nàng Phương cô cô, từ đó Phương cô cô vẫn phụng bồi ta, cẩn thận che chở, cẩn thận chiếu cố ta. Về sau phụ vương đưa ta đến Đại Tề, ngoại trừ làm con tin, cũng có nguyên nhân tránh họa.”

“Ta từ nhỏ cùng mẫu phi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cộng thêm lúc ta bốn tuổi, mẫu phi liền bị Vương phi độc chết. Cho nên thật ra ấn tượng với mẫu phi của ta rất ít. Nhưng Phương cô cô không giống vậy, nàng từ ta có trí nhớ vẫn phụng bồi ta, bao nhiêu mưa gió, đều là nàng cùng ta vượt qua, vô số lần chạy trốn, vô số lần hạ độc, vô số lần sợ hãi, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều là nàng đi cùng ta. Phương cô cô trong lòng của ta, thậm chí càng thêm trọng yếu so với mẫu phi của ta.”

Thử nghĩ một hài tử suy nhược, từ nhỏ sống ở trong vương cung nguy cơ tứ phía, tất cả mọi người tràn đầy địch ý đối với hắn, tùy thời tùy chỗ đều có một cây ám tiễn không biết từ đâu bắn ra, muốn cái mạng nhỏ của hắn. Hắn có thể dựa vào và tín nhiệm của chỉ có một vị cô cô bên cạnh, hắn sinh ra tâm lý mãnh liệt lệ thuộc vào vị cô cô này cũng có thể tưởng tượng được.

” Vậy Phương cô cô...”

“Phương cô cô đã chết! “Nước mắt của Tưởng Tín Hồng chảy xuống.”Phương cô cô vẫn là vì cứu ta mà chết. Ta cùng Phương cô cô trên đường đi kinh sư, gặp phải thích khách của Vương phi phái tới ám sát, Phương cô cô thay ta cản một mũi tên, cuối cùng chết ở trong lòng của ta.”

Tiêu Kỳ một hồi lâu không nói gì, những chuyện này nàng hôm nay là lần đầu tiên nghe được. Nàng không biết nên an ủi Tưởng Tín Hồng như thế nào, hồi lâu mới nói: “Ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?”

Tưởng Tín Hồng lau nước mắt: “Ngươi có biết không, ta vì sao muốn nói với ngươi những thứ này?”

Tiêu Kỳ lắc đầu.

Tưởng Tín Hồng nói: “Bởi vì lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy, Phương cô cô vừa sống lại, lại đang sống lại trước mặt ta. Khi đó ta đã cảm thấy, đây nhất định là thiên ý.”

Tiêu Kỳ có chút khiếp sợ: “Ta và Phương cô cô bộ dạng rất giống?”

Tưởng Tín Hồng nói: “Đúng, rất giống! Phương cô cô vừa mới rời đi ta, ngươi liền hiện ra trước mặt của ta, đây không phải là thiên ý là cái gì?”

Tiêu Kỳ nói: “Đây không phải là thiên ý, chỉ là một trùng hợp.”

Tưởng Tín Hồng khổ sở cười một tiếng: “Từ rất lâu lúc trước ta biết rõ ngươi không thích ta. Từ rất lâu! ” hắn vươn ra một ngón tay, chỉ vào đầu của mình: “Nhưng ta thằng ngốc này, ta đây trong lòng vẫn tồn hy vọng, ta cảm thấy có lẽ ngươi không thích ta, là bởi vì ta không đủ lớn mạnh, ta không có địa vị hiển hách, hoặc là ta đoạt lại vương vị Yến quốc, ngươi sẽ kính trọng ta vài phần, có lẽ sẽ nguyện ý gả cho ta...”

Tiêu Kỳ lắc đầu: “Tưởng đại ca ngươi sai rồi. Ta thích một người, thích chính là bản thân người đó, không liên quan đến thân phận địa vị. Ta không thích ngươi, chính là không thích ngươi, cho dù ngươi làm Quốc vương Yến quốc, ta cũng không thích ngươi. Cho nên, ngươi không cần đi mạo hiểm vì ta!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện