Hoàng Cưới

Chương 46: Gả cho tứ ca của ngươi được không ?


trước sau

Advertisement

Edit by Hạ Vi Lam
Chương 46 :

Tháng chín, Thuần Vương chính thức được phong làm Thái tử, vào ở Đông cung. Cùng so sánh với Thuần Vương phủ, Đông cung chật hẹp hơn nhiều, nhất là Thuần Vương có một vợ ba thiếp, năm con trai, ba nữ nhi, cộng thêm cháu gái Từ Nhu Gia được phong làm quận chúa nữa. Thái Tử phi đã an bài xuống, Lục thị không thể không cùng mẹ đẻ Lý di nương của Tam Gia Chu Dụ dùng chung một cái viện tử.   
Lúc đầu Từ Nhu Gia có thể ở cùng ba tỷ muội Chu Huyên, nhưng nàng không nỡ rời xa Vọng Ca, cuối cùng là đến ở phòng bên cạnh Lục thị. Cữu cữu làm Thái tử, hắn rất bận bịu, Chu Kỳ cùng ba huynh đệ cũng đều loay hoay xoay quanh. Trước kia bọn họ chỉ là con trai của thân vương, hiện tại bọn hắn là con trai Thái tử, thân phận khác biệt, giáo dưỡng cũng sẽ có biến hóa. Bởi vậy, mãi đến cuối năm đám văn võ đại thần đều nghỉ mộc, nhóm Hoàng tôn cũng không cần đi học, Từ Nhu Gia bây giờ mới gặp được Chu Kỳ. 
Mấy tháng không gặp, vóc dáng Chu Kỳ lại chạy thêm một đoạn, mặt mày càng phát ra trầm ổn, thiếu niên ngây ngô chẳng biết lúc nào lặng lẽ bay đi mất, giống như thanh kiếm lợi hại đã ra khỏi vỏ, hào quang nén. Đối mặt với trưởng tử, Lục thị nhìn đến sửng sốt. Từ Nhu Gia cũng không tiện nhìn lâu, bởi vì nửa năm này biến hóa của nàng cũng rất lớn, vóc dáng lớn, lên rồi, cái gì lớn cũng lớn, vậy nên quan hệ huynh muội cũng nên cẩn thận hơn chút.
Đi hành lễ, Từ Nhu Gia đứng ở một bên Lục thị, ôm Vọng Ca, sóng vai với nhũ mẫu. Chu Kỳ cũng muốn nhìn mẫu thân, nhưng hắn không khống chế nổi tầm mắt của mình, luôn luôn lơ đãng nhìn về một thân ảnh tinh tế thướt tha bên người nhũ mẫu.
"Giống như gầy đi." Lục thị dò xét con trai nửa ngày, đau lòng nói. 
Chu Kỳ giải thích nói: "Sư phụ dạy võ dạy bảo rất nghiêm ngặt, con trai là may mắn."
Lục thị nhịn không được nhéo nhéo cánh tay trưởng tử, bóp bóp, Lục thị giật mình, khá lắm, con trai nhìn mảnh khảnh, cánh tay thế mà so với cha hắn còn rắn chắc hơn. Đúng thế, con trai ngày ngày tập võ, Thuần Vương, không, Thái tử ngoài miệng đem mình thổi phồng đến mức lợi hại như vậy,nhưng những năm này sống an nhàn sung sướng, đương nhiên so ra là kém người trẻ tuổi. Người ở tại Đông cung, quy củ càng nghiêm, Chu Kỳ ôm đệ đệ một cái, rất nhanh liền cáo từ.
Nhìn bóng lưng con trai cùng cháu trai, Lục thị thở dài:    
"Cái này còn không bằng thời điểm tại Vương phủ đâu, một tháng chí ít còn được gặp ba lần." 
Từ Nhu Gia không biết nên nói gì. Đời trước Thái tử bệnh qua đời vào trăng rằm tháng bảy , không ngoài ý muốn, ngoại tổ phụ . . .
Ung Hi đế là ngoại tổ phụ của Từ Nhu Gia. Những ngày tiếp theo, Từ Nhu Gia mỗi ngày đều muốn đi thỉnh an ngoại tổ mẫu, sau đó lại đi theo ngoại tổ mẫu cùng đi thăm hỏi ngoại tổ phụ. Ung Hi đế tóc trắng xoá, tuổi thọ cũng lớn rồi, thái y cũng bất lực.
Mùng tám tháng giêng, Ung Hi đế hấp hối.
Hai nhà Tân thái tử, Khang Vương sớm đã quỳ gối trước long sàng. 
"Phụ hoàng." Thái tử quỳ đến gần, hai tay nắm cánh tay gầy trơ xương của Ung Hi đế.
Ung Hi đế vô lực cười cười, bàn giao nói: "Lão Nhị, Giang sơn này phụ hoàng giao cho ngươi, ngươi làm thật tốt, đừng làm tổ tông thất vọng." 
Thái tử nghẹn ngào đồng ý xuống tới. Ánh mắt Ung Hi đế nhìn về phía bên giường những người khác. Hậu thế đều nhìn qua, Ung Hi đế cuối cùng nhìn về phía sau tân hoàng của hắn.
Hoàng hậu sau khi qua đời, Ung Hi đế sớm có lập Huệ phi làm hậu, nhưng vì để tránh cho Thái tử lo ngại, hắn chỉ có thể để hậu vị bỏ trống.
Trong cuộc đời nhiều nữ nhân như vậy, Ung Hi đế sớm không nhớ rõ hắn sủng ái ai nhất, Huệ phi có thể để cho hắn nhớ thương lâu như vậy, nên tính là sủng ái nhất đi. 
"Trẫm đi trước, ngươi bảo trọng."
Ánh mắt đã mơ hồ, Ung Hi đế chậm rãi nói, lời còn chưa dứt, đôi mắt hắn đã nhắm lại. Huệ phi cúi đầu, trong mắt lăn xuống hai hàng lệ. Từ Nhu Gia ghé vào trên gối ngoại tổ mẫu, im lặng khóc lên. 
Tiên đế băng hà, Thái tử đăng cơ, là Vĩnh Gia đế.
Tân đế kế vị, đợi triều chính ổn định, bắt đầu sắc lập hậu cung phi tần. Đương nhiên Thuần Vương phi, Thái Tử phi tự nhiên được phong làm hoàng hậu, Diêu Trắc phi phong Đức Phi, Lục thị phong Thục phi, riêng Lý di nương lại chỉ phong làm phi tần. Chuyện này, khiến cho người người trong kinh thành bất ngờ về Lục Thị, nhưng mà Lục thị là nữ nhân duy nhất sinh cho Hoàng Thượng hai vị vương gia , phong phi cũng chuyện đương nhiên. 
Ba tỷ muội Chu Huyên được phong làm công chúa, Từ Nhu Gia vẫn là Bảo Phúc quận chúa. Năm vị hoàng tử, thế tử Chu Nghiêu phong Hoài Vương, Nhị hoàng tử Chu Tuấn phong Ninh Vương, Tam hoàng tử Chu Dụ phong Kính Vương, Tứ Hoàng Tử phong Trang Vương, Ngũ hoàng tử mới vừa vặn tuổi tròn, tiếp tục nuôi trong cung.
Hôn sự của Đại công chúa Chu Huyên, Nhị công chúa Chu Chỉ sớm đã định lúc Vĩnh Gia đế vẫn còn là Vương gia rồi, bây giờ hai vị công chúa một vị mười bảy một vị mười sáu, đều là đến lúc lập gia đình rồi, hôn kỳ lần lượt xếp vào tháng năm, tháng chín.
Đợi Chu Chỉ xuất giá, bốn vị Vương gia phủ cũng đều đã tu sửa tốt, lục tục ngo ngoe dời vào. Trong đó phủ Đại hoàng tử Hoài Vương chính là Thuần Vương phủ trước kia.
Cho nên, trong mắt văn võ bá quan thậm chí là cả hoàng hậu, xem ra, Vĩnh Gia đế mặc dù không có lập tức phong Hoài Vương là Thái tử, nhưng cũng là có lòng này, cho nên kinh thành cũng không có bởi vì tân đế chưa lập Thái tử mà truyền ra lời đồn đại gì nhảm nhí. 
Hoàng tử, đám công chúa đều có chỗ ở rồi, Từ Nhu Gia đã không đụng tới vợ chồng Hoài Vương cũng khó đến gặp Chu Kỳ, nàng liền chạy tới chỗ Thái hậu là ngoại tổ mẫu thương lượng:
"Ngoại tổ mẫu, hiện tại ngài nhìn ta cũng không có khả năng làm cái gì, ngài an bài ta trở về ở cùng ngài có được hay không?" 
Dựa vào ngoại tổ mẫu, Từ Nhu Gia trầm thấp nói.
Nàng thích Vọng Ca, cũng thích Lục thị, nhưng ngoại tổ mẫu tuổi càng lúc càng lớn, Từ Nhu Gia muốn ở bên người ngoại tổ mẫu tận hiếu. Thái hậu sờ lấy mái tóc mềm mại của cháu ngoại gái, cười tủm tỉm nói:
"Được rồi, nhưng mà chớp mắt một cái ngươi cũng mười lăm rồi, ngoại tổ mẫu muốn thay ngươi lựa chọn lang quân như ý, nha đầu ngốc có thể ở bên cạnh giúp ta bao lâu đâu."
Từ Nhu Gia nghe xong, lập tức ngẩng đầu, cau mày nói:
"Ngoại tổ mẫu, ta không muốn sớm như vậy đã gả đi, dù sao đám công chúa bọn họ mười bảy mười tám tuổi xuất giá cũng không tính là muộn, ta là quận chúa, ngài lưu thêm ta ba năm người khác cũng sẽ không nói gì cả."
Thái hậu vẫn là cười: "Vậy không được, đợi ba năm nữa, cháu rể ta nhìn trúng sẽ  bị người khác lấy đi mất ."
Từ Nhu Gia ngẩn người, kịp phản ứng, nàng ngạc nhiên nói: "Ngoại tổ mẫu đã có người ấn định ?"
Thái hậu gật đầu, vỗ bàn tay nhỏ của nàng nói: "Muốn võ có võ, muốn văn có văn, còn ai có thể tôn quý bằng Hoàng Đế ?"
Từ Nhu Gia: . . . 
Kinh thành có rất nhiều quý công tử văn võ song toàn, Tạ Tấn chính là một người trong đó, nhưng không ai bằng Hoàng Đế. . . 
Từ Nhu Gia trợn tròn hai mắt: "Ngài, ngài là nói, tứ ca?" 
Thái hậu cười đến càng từ ái: "Liệu có thể không phải là hắn ư?"
Từ Nhu Gia vừa muốn cự tuyệt, cung nữ bên ngoài đột nhiên đến báo, nói Trang Vương điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ đến thỉnh an. Từ Nhu Gia đột nhiên không biết làm sao, trước kia gặp Chu Kỳ cũng không có gì, nhưng bây giờ, ngoại tổ mẫu muốn đem Chu Kỳ kín đáo đưa cho nàng!
"Ta không gặp!"
Từ Nhu Gia oán trách ngoại tổ mẫu, mắt cáu kỉnh chạy chậm tránh đi.
Thái hậu cười không nói, để cung nữ đi mời các cháu tiến đến. Chốc lát, Chu Kỳ ôm Vọng Ca nhanh chân đi vào. Vọng Ca đã nửa tuổi tròn, vừa vào nhà, mắt hắn đảo lòng vòng, trước giòn giòn gọi:
"Biểu tỷ?"  
Ca ca nói cùng hắn tới đây liền có thể nhìn thấy biểu tỷ A Đào, làm sao đến rồi mà không thấy người?
Thái hậu cả giận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi không nghĩ tới tổ mẫu hả?"  
Vọng Ca không nghĩ, hắn cùng Hoàng tổ mẫu lại không quen mà.
Tiểu gia hỏa nói không nên lời, nhưng ánh mắt có thể biểu hiện ra. Chu Kỳ thay mặt đệ đệ bồi tội:
"Tổ mẫu, Ngũ đệ ham chơi, lớn lên chút liền hiểu chuyện thôi."  
Thái hậu gật gật đầu, chỉ vào phía chỗ nàng nói: "Lão Tứ, A Đào vừa nghe nói ngươi đến liền tránh đi, có phải là ngươi hay trêu chọc nàng?"
Chu Kỳ nghe vậy, lông mi dài hơi nhíu, nàng thế mà tránh hắn?
Từ Nhu Gia nghe lén liền hận hận dậm chân!
Nhưng vì không muốn Chu Kỳ "hiểu lầm", Từ Nhu Gia đành  phải lần nữa đi tới, oán trách đối với Thái hậu nói:
"Ngoại tổ mẫu muốn châm ngòi ta cùng tứ ca đúng không? Ta rõ ràng là ở bên trong ngủ gật, may mắn ta nghe thấy giọng nói chuyện mới tỉnh, bằng không thì lúc nào đắc tội với tứ ca cũng không biết."
Mục đích đã đạt được, Thái hậu hướng tiểu cô nương cười cười, ngồi xem kịch.
Từ Nhu Gia kiên trì đi đến trước mặt Chu Kỳ, uốn gối hành lễ: "A Đào thỉnh an tứ ca."
Chu Kỳ xem kỹ gương mặt diễm lệ như mẫu đơn của nàng, hai bên má như quả vải oánh nhuận tinh tế, không thấy bất luận cái gì ngấn lúc ngủ sẽ có, lập tức đánh giá ra nàng vừa mới nói dối, chính là vì tránh hắn hoặc đệ đệ mới vào trong. Ngay trước mặt tổ mẫu, Chu Kỳ không có vạch trần nàng, thản nhiên ừ một tiếng, đem Vọng Ca đưa tới. 
"Biểu tỷ!"  Vọng Ca ngọt ngào kêu lên.
Từ Nhu Gia lập tức cười, vui vẻ tiếp nhận tiểu gia hỏa. Chu Kỳ nhấp môi dưới.
Xem ra, nàng chính là muốn tránh hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện