Hoàng Cưới

Chương 33: Thời hạn nửa năm


trước sau

Advertisement

Edit by Hạ Vi Lam 
Chương 33 : 
Chu Kỳ tự nhận là hắn đánh phế ngón tay của Chu Dụ, bị Thuần Vương phạt mười gậy, bế môn hối lỗi nửa năm. 
Chu Dụ mất nhiều hơn được, miễn trách phạt. Lục Định chủ động gây chuyện, bị đánh hai mươi roi, đánh xong thì bị phạt cùng một chỗ với Chu Kỳ. Trương Thuận thảm nhất, trừ hai mươi roi ra, còn trực tiếp bị đuổi khỏi Vương phủ.
Thuần Vương ở trước mặt mọi người tuyên bố trừng phạt xong, Chu Kỳ, Chu Dụ cụp mắt lãnh phạt, Lục Định áy náy mình liên lụy tới biểu đệ, lại âm thầm mừng Trương Thuận so với hắn phạt nặng hơn. Chỉ có Trương Thuận, trước khi bị thái giám kéo đi, nhịn không được chỉ vào Lục Định kêu oan:
"Vương gia, rõ ràng là Lục Định gây chuyện trước, hại Tam Gia, Tứ Gia ở phía sau, vì sao ngài không phạt hắn?"
Thuần Vương không thèm hướng hắn  giải thích, bất quá quét mắt Thuần Vương phi, lão Tam, mặt hắn không thay đổi nói:
"Bởi vì bản vương giao cho ngươi chức trách hàng đầu là bảo vệ chủ tử, hôm nay ẩu đả, Tứ Gia bình yên vô sự, Tam Gia phế đi một ngón tay, chứng tỏ Lục Định so với ngươi hữu dụng hơn, cho nên bản vương mới cho hắn một cơ hội."
Khuôn mặt Trương Thuận đỏ bừng lên, nếu nói ra sự thật thì sẽ chứng minh hắn so với Lục Định hữu dụng hơn, nhưng...
Nếu như hắn dám nói hắn giúp Tam Gia bắt nạt Lục Nghi Lan, Vương gia nhất định sẽ đánh chết hắn. Trong lòng còn e dè, Trương Thuận chỉ có thể nuốt chân tướng xuống. Bốn người ra ngoài chịu phạt, Thuần Vương mệt mỏi nhéo nhéo trán. Thuần Vương phi bước nhẹ đến phía sau hắn, chuẩn bị đưa tay ra giúp hắn:
"Vương gia bận bịu cả ngày còn phải xử lí họ, là ta thân là mẹ cả mà lại thất trách."
"Lúc ấy A Đào, Nghi Lan cũng đều ở đấy, ta đi nhìn qua một chút."
Không chờ tay nàng đụng phải mình, Thuần Vương liền đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi. Nhìn bóng lưng nam nhân không chút lưu luyến nào, Thuần Vương phi mặt lộ vẻ lo lắng, thấp giọng hỏi Lý ma ma:
"Vương gia có phải trách ta hay không?"
Lý ma ma trấn an nói: "Với sự tình này, tâm tình Vương gia không tốt, đối với người nào cũng sẽ như thế, Vương phi không cần lo ngại."
Thuần Vương phi bất an, thật sự là thế ư?
Nàng nhìn thoáng qua về hướng Tiểu Nguyệt cư. Lý ma ma ngầm hiểu, đợi Thuần Vương phi tiến vào phòng, nàng liền phái tiểu nha hoàn chú ý động tĩnh Tiểu Nguyệt cư, nhìn xem đêm nay Vương gia có ngủ lại bên kia hay không.
Ở Tiểu Nguyệt cư, tin tức vẫn chưa đến tai Lục thị, còn thật sự cho rằng cháu gái là do con trai mắng, bởi vậy lại tức giận. Lục Nghi Lan nhớ thương ca ca, biểu ca bị Thuần Vương phi kêu lên, bây giờ không có tâm tình ứng phó cô mẫu, ăn cơm tối xong liền trở về phòng. Từ Nhu Gia lo lắng chính viện bên kia sẽ truyền tin tức gì tới, liền nói muốn nghe chuyện về Lục thị lúc còn trẻ, ỷ lại bên người Lục thị.
Không bao lâu sau, Thuần Vương đến. Từ Nhu Gia lặng lẽ quan sát sắc mặt cữu cữu. Thuần Vương cũng đang đánh giá nàng, đối đầu với ánh mắt của tiểu cô nương rõ ràng biết nội tình, nhìn bộ dáng Lục thị không buồn không lo, Thuần Vương liền đại khái đoán được.
"Hôm nay trời nóng bức, ngươi đi nấu bát canh đậu xanh." Thuần Vương ngồi ở vị trí chủ vị, phân phó Lục thị nói.
Lục thị không muốn đi, sai Thu Cúc: "Ngươi đi tới phòng bếp truyền lời, nói Vương gia muốn uống canh đậu xanh."
Thu Cúc vừa muốn động, Thuần Vương không vui nhìn chằm chằm Lục thị nói: "Ta muốn uống canh ngươi tự làm."
Nếu bây giờ mà ở nông gia, Lục thị tuyệt sẽ không hầu hạ loại hán tử này, nhưng ai mà dám từ chối Thuần Vương quyền thế chứ?
Lục thị nghiêm mặt đi. Thuần Vương bảo bọn nha hoàn đi hết ra ngoài, ánh mắt uy nghiêm hỏi Từ Nhu Gia:
"Ngươi có biết hôm nay tam ca, tứ ca vì sao đánh nhau không?"
Từ Nhu Gia sớm biết Chu Dụ đi cáo trạng liền kêu oan lý do gì. Mặc kệ lý do gì, đánh nhau là sự thật, Chu Dụ khẳng định sẽ hướng Chu Kỳ, Lục Định mà giội nước bẩn, nàng cũng biết lý do để đối phó hắn thật tốt. Từ Nhu Gia không muốn để cho cữu cữu biết rõ chân tướng, bởi vì Lục Nghi Lan một mình đi Đào Nhiên Cư đã là không hợp quy củ, nếu như cữu cữu phát hiện Lục Nghi Lan làm hai đứa con trai hắn tranh đấu, cữu cữu nhất định sẽ cảm thấy Lục Nghi Lan là họa thủy, dù lỗi lớn là tại một đứa con trai của hắn.
Nhưng cữu cữu là phụ thân. Cho nên, nàng phải lừa gạt cữu cữu, vạn nhất cùng lý do Chu Kỳ không khớp, hoặc là cữu cữu có hỏi người khác chân tướng, nàng cũng có thể giải thích là do giữ gìn trong sạch của Lục Nghi Lan. Quỳ trước mặt cữu cữu, Từ Nhu Gia một mặt giả vờ ủy khuất nói:
"Buổi chiều ta mới cùng tỷ tỷ học lớp âm luật xong, thương lượng cùng đi Đào Nhiên Cư mời tứ ca thổi sáo để dạy cho chúng ta, ai ngờ đến Đào Nhiên Cư, thế mà bắt gặp tam biểu ca cùng Trương Thuận. Lúc ấy Trương Thuận chế giễu võ nghệ ca ca không giỏi, nhìn thấy chúng ta liền không biết thu vào, tỷ tỷ nhịn không được thay ca ca nói mấy câu, Trương Thuận lại lấn tỷ tỷ thân phận thấp, một tay đẩy tỷ tỷ ngã xuống đất, tỷ tỷ liền hôn mê bất tỉnh."
Thuần Vương nhíu mày lại.
"Ta vừa tức vừa gấp, tam biểu ca không những không giúp ta làm chủ, lại dẫn Trương Thuận trở về. Ta không thể làm gì khác hơn là để Ngọc Băng đi thông báo với biểu ca, sau đó tìm A Quý giúp ta đem tỷ tỷ đỡ vào. Ca ca khi trở về thấy tỷ tỷ còn chưa tỉnh, hắn rất tức giận, phóng đi tìm tam ca và Trương Thuận tính sổ sách, tứ ca cũng đi theo."
Thuần Vương gật đầu, ra hiệu nàng tiếp tục. Từ Nhu Gia tựa hồ nói ủy khuất đến vành mắt đều đỏ:
"Ta không có đi, chỉ nghe thấy ca ca bọn họ đánh nhau, cũng may tỷ tỷ tỉnh lại kịp thời, ta mau bảo A Quý đi gọi tứ ca và ca ca trở về. Cữu cữu, việc này rõ ràng là do tam ca, Trương Thuận bắt nạt người, tứ ca lại dạy dỗ ta cùng tỷ tỷ một trận, nói chúng ta không nên nhiều lần đi tìm hắn, không có chút nào hiểu quy củ, còn không cho chúng ta nói cho cô mẫu chân tướng... Chúng ta vừa thương lượng xong như thế là lừa gạt cô mẫu, cữu mẫu liền phái người đến mời tứ ca và ca ca! Cữu cữu, tứ ca đều dự định nén giận, tam ca dựa vào cái gì mà đi cáo trạng? Làm sao hắn nói với ngài, có phải là đem sai đẩy hết lên đầu tứ ca?"
Thuần Vương không lên tiếng. Nhưng hắn tin hai đứa con trai đều lừa hắn, chỉ có Từ Nhu Gia mới nói thật. Sai là lão Tam sai, nhưng lão Tam tàn phế một ngón tay, hắn không cam tâm, ỷ vào bị thương mà đi cáo trạng trước. Lão Tứ từ trước đến nay ẩn nhẫn, nhưng lại bao che khuyết điểm, Lục Định đánh không lại Trương Thuận, Lão Tứ khẳng định xuất thủ, thế là lão Tam đi theo. Bên trong hỗn loạn, Lục Định ngoài ý muốn làm phế ngón tay lão Tam. Lão Tam thực sự nói thật, Lão Tứ lo lắng hắn sẽ phạt Lục Định, nhận sai, mà Trương Thuận cùng Vương phi giống nhau, đều càng vui khi trông thấy Lão Tứ ăn thiệt thòi, cho nên...
Chỉ có loại này giải thích, mới hợp với biểu hiện bốn người bình thường.
"Ta hiểu được."
Thuần Vương đỡ dậy cái này làm cháu gái, thấp giọng bàn giao nói:
"Nhưng cữu cữu có cữu cữu lý do của mình, sáng mai các ngươi liền nên nghe nói bên kia xảy ra chuyện gì, A Đào nhớ kỹ, ngươi nghe được mới là đúng, quay đầu giao phó tỷ tỷ ngươi, nhất định phải giữ vững bí mật, không thể lại nói cho bất luận kẻ nào, chăm sóc ngươi cô mẫu."
Từ Nhu Gia liền làm ra một bộ có chút hồ đồ nhưng cữu cữu nói cái gì nàng đều làm theo.
Thuần Vương cười cười, để Từ Nhu Gia mau trở về đi ngủ. Chốc lát, Lục thị bưng canh đậu xanh trở về. Nhìn Lục thị bởi vì bận rộn mà ửng đỏ gương mặt, nghĩ đến Lục thị biết Lão Tứ chịu đánh gậy sau khẳng định sẽ tức giận với hắn, tiếp xuống nửa năm đoán chừng cũng sẽ không để hắn đụng, đêm nay Thuần Vương hảo hảo sủng ái Lục thị một phen. Lục thị không rõ ràng cho lắm, làm sao lão Vương gia bốn mươi tuổi lại ham hố giống lúc tuổi còn trẻ như vậy?
Sau đó ngày thứ hai, Lục thị liền hiểu. Nàng tin tưởng vững chắc việc này có ẩn tình khác, gấp đến độ đi tìm Thuần Vương phi tố oan, Thuần Vương phi đầu tiên là khách khí giải thích, thấy Lục thị không nghe, Thuần Vương phi trực tiếp đem Lục thị đuổi đi. Lục thị ngay tại tiền viện chờ đợi một ngày, không gặp Thuần Vương chưa từ bỏ ý định. Thuần Vương hiểu rõ tính tình của nàng, mang nàng đi Đào Nhiên Cư gặp con trai.
Chu Kỳ đương nhiên kiên trì giải thích như lúc trước. Lục thị rốt cục cũng tin, nhưng nhìn lấy con trai nằm lỳ ở trên giường nuôi bị ăn gậy, nước mắt Lục thị liền như hạt đậu rơi xuống.
"Vương gia phạt ngay cả ta cũng ở đây đi, ta cũng muốn lưu lại nơi này cấm túc nửa năm." Khóc qua, Lục thị giơ cằm nói.
Cha mẹ tranh chấp, Chu Kỳ trầm mặc.
Thuần Vương trách cứ Lục thị: "Hồ nháo, ta không muốn cùng ngươi nhiều lời, ngươi lập tức về Tiểu Nguyệt cư, nếu không ta lại đánh Lão Tứ mười gậy!"
Lục thị giận dữ: "Ngươi dám!"
Thuần Vương lập tức hướng ra ngoài hô: "Người tới!"
Lục thị: ...
Chu Kỳ cuối cùng mở miệng, nhìn Lục thị nói: "Di nương mời về cho , Lữ lang trung nói ta cần phải tĩnh dưỡng."
Nước mắt Lục thị lại rơi xuống, Lão tử nhẫn tâm, con trai chê nàng, đi thì đi!
Tiểu phụ nhân giận đùng đùng chạy. Trong phòng chỉ còn hai cha con, Chu Kỳ mới thấp giọng nói: "Di nương quan tâm ta nên bị loạn, mong phụ vương thông cảm."
Ánh mắt Thuần Vương biến ấm, hắn biết, Lão Tứ tuyệt đối không phải là ghét bỏ mẹ đẻ Hắn ngồi vào bên cạnh, nhìn con trai bị thương hỏi:
"Có đau hay không?"
Chu Kỳ lắc đầu.
Thật mạnh miệng.
Thuần Vương vỗ vỗ con trai bả vai, nói:
" Đúng sai tối hôm qua A Đào đã nói cho ta biết rồi, Trương Thuận không coi ai ra gì phạm thượng, ta sẽ phạt hắn, Tam ca của ngươi ngự hạ vô phương, vốn cũng nên phạt, nhưng xem hắn bị phế đi một ngón tay, chúng ta cũng đừng cùng hắn so đo, nhất định hắn cũng từ sự việc này nhận được giáo huấn . Còn Lục Định, hắn tự tiện xông vào viện tử Tam ca của ngươi, tình có thể hiểu, nhưng chung quy là không đúng tôn ti, về sau ngươi nói thêm với hắn."
Chu Kỳ trong lòng hơi động. Hắn nghe xong liền hiểu, nha đầu kia khẳng định lại nói dối, ngay cả không biết bên trong Phúc Ninh đường đã xảy ra chuyện gì, nàng gắn một cái đã có thể bảo vệ cho hắn, lại có thể để phụ vương tin tưởng. Chu Kỳ đã sớm biết nàng thông minh, chỉ là lúc trước hắn cho rằng tâm cơ nàng quá nặng, hiện tại...
"Phụ vương dạy bảo rất phải, con trai đã ghi nhớ."
Rủ xuống tầm mắt, Chu Kỳ giọng điệu bình tĩnh nói.
Thuần Vương tại trước mặt các con vẫn luôn là Nghiêm phụ, nên nói đều đã nói rồi, Lão Tứ lại là cục băng lạnh, Thuần Vương ngồi một hồi, lại phải đi rồi.
Chu Kỳ đưa mắt nhìn hắn. Phòng một lần nữa đóng lại, Chu Kỳ chậm rãi đổi tư thế, đổi thành nghiêng người mà nằm. Mười cái gậy không nhẹ không nặng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi hai ba ngày mới có thể đi lại. Đóng cửa nửa năm, nửa năm sau đã là tháng giêng...
Chu Kỳ bỗng nhiên nhíu mày. Hắn bị cấm túc, Chu Dụ thì không, một cái tên tự phế một ngón tay cũng muốn kéo Lục Định xuống nước, nửa năm này sẽ làm ra cái gì nữa?
Hắn để ý tất cả mọi người trong Tiểu Nguyệt cư. Mẫu thân không chút tâm cơ nào, biểu muội Nghi Lan nhiều lắm là có chút khôn vặt, gặp được kẻ xấu căn bản không thể tự vệ...
Từ Nhu Gia giảo hoạt, đôi mắt hạnh sáng tỏ liền hiện lên ở trước mặt hắn. Chu Kỳ không khỏi tự giễu, chuyện cho tới bây giờ, hắn lại chỉ có thể trông cậy vào một cái tiểu nha đầu mười ba tuổi đến bảo vệ người thân của hắn.
Chính là không biết, nàng có bản lĩnh đấy hay không thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Nửa năm sau, cô cháu Lục thị đều mập mười cân ! 
/ Với cái tiến độ này hi vọng hết tháng này full truyện =))) / 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện