Hoạn Phi Hoàn Triều

33: Hiềm Nghi Lớn Nhất​


trước sau


Editor: Nyanko
Đáp án này hiển nhiên là khiến cho Tô Đức Ngôn rất vừa lòng.
Ông ta không nhìn lầm, Tô Phi Sắc quả nhiên không giống với đám nữ tử bụng chuột ruột gà kia, vô cùng hiểu chuyện.
"Nếu không phải, vậy thì..."
"Nếu Phi Sắc nói ra, xin cha đừng trách đại nương, đại nương cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi." Tô Phi Sắc dứt lời, dứt khoát bụp một tiếng quỳ gối trên mặt đất, nước mắt ào ào rơi xuống.
Thấy vậy, lại nghe nội dung lời nói của Tô Phi Sắc, Tô Đức Ngôn không khỏi bối rối.

Nàng là đang cầu tình giúp Lý thị sao? Nhưng là cầu tình cái gì? Chẳng lẽ...
Trong lòng Tô Đức Ngôn nhanh chóng dấy lên một dự cảm xấu: "Sao lại thế này, mau nói!"
"Phi Sắc...!Phi Sắc hôm nay lúc đi qua thiên viện không cẩn thận thấy...! thấy đại nương bị một nam nhân ôm, Phi Sắc không biết bọn họ đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, nên mới vội chạy tới đây tìm cha." Tô Phi Sắc dứt lời, khóc càng thêm lợi hại.
Mà mặt Tô Đức Ngôn càng đen như đáy nồi, nhưng ông ta dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, sẽ không bị Tô Phi Sắc nói mấy câu là có thể dễ dàng lừa gạt.
Mặc dù cực kỳ tức giận, ông ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Đi, dẫn cha đi xem thử."
Trong mắt Tô Phi Sắc nhanh chóng hiện lên một tia tàn khốc, cáo già, quả nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng như vậy.

Có điều lần này sự thật đã bày ra trước mắt, nàng muốn xem một chút Tô Đức Ngôn sẽ xử lý như thế nào.

Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc nhanh chóng đứng dậy dẫn Tô Đức Ngôn đến thiên viện, vừa đi còn không quên vừa cầu tình giúp Lý thị.

Dọc theo đường đi khóc sướt mướt, khiến cho lòng Tô Đức Ngôn càng thêm rối loạn, dưới chân không khỏi bước càng mau hơn, chưa đến một lúc đã tới thiên viện.

Hai người vừa mới bước vào trong thiên viện, đã mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng nữ nhân rên nhẹ cùng với tiếng thở dốc của nam nhân.
Tô Phi Sắc làm như lơ đãng dùng khóe mắt liếc qua mặt Tô Đức Ngôn, mà ông ta sớm đã nổi đầy gần xanh, hai mắt đỏ ngầu.
Ông ta với Lý thị đã là vợ chồng mấy chục năm rồi, tiếng kêu này hoàn toàn quen thuộc đối với ông ta.
Tô Đức Ngôn bước nhanh mấy bước tiến lên đá văng cửa phòng ra, những gì vừa mới nhìn thấy khiến cho ông ta thiếu chút nữa tức giận đến mức muốn ngất xỉu.
Chỉ thấy Lý thị đang vẻ mặt đầy thỏa mãn dây dưa với một nam tử xa lạ, nam tử ra sức cày cấy, còn Lý thị thì không ngừng kêu lên vui sướng.

Ban ngày ban mặt, lại còn bị Tô Phi Sắc bắt gặp được, muốn ông ta sau này lấy đâu ra mặt mũi mà sống nữa đây?
Khiến cho ông ta phẫn nộ là, nam tử nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, lập tức sợ tới mức muốn lăn xuống dưới giường, nhưng Lý thị lại ôm chặt lấy nam tử không cho gã đi, còn lộ ra vẻ mặt dục cầu bất mãn: "Lang quân, chàng muốn đi đâu, đừng đi, đừng đi mà."

Một tiếng lang quân này, khiến cho Tô Đức Ngôn tức giận đến mức trực tiếp giơ tay cho Lý thị mấy cái tát: "Nữ nhân không biết liêm sỉ, phủ Thừa tướng ta bạc đãi ngươi chỗ nào, ngươi lại dám lén lút vụng trộm sau lưng ta?"
Tô Phi Sắc nhíu mày lại, tình huống của Lý thị có chỗ không đúng, nàng rõ ràng đã dặn qua Tô Tĩnh Hương không được dùng mị dược, chẳng lẽ Tô Tĩnh Hương lại không nghe theo nàng phân phó?
Nàng hít một ngụm thật sâu không khí trong phòng, trong không khí quả nhiên có một vị ngọt nhè nhẹ, trong mắt nàng không khỏi tối sầm lại.
Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, kế hoạch của nàng đều đã bị Tô Tĩnh Hương phá hủy mất rồi.
Lý thị trúng mị dược, tuy rằng bị đánh một cái tát nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng: "Lang quân, lang quân chàng đâu rồi?"
Thấy tình cảnh như vậy, Tô Đức Ngôn lại giơ tay lên muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Tô Phi Sắc ngăn cản: "Cha, ngài trước tiên đừng đánh đại nương, theo Phi Sắc thấy, tình huống này có chỗ không đúng."
Vốn dĩ nàng có thể một đao là diệt trừ được Lý thị.
Đáng tiếc Tô Tĩnh Hương chờ không nổi để cho Lý thị tự mình xuất tường, lại đi dùng mị dược, phá hủy kế hoạch của nàng.
Hiện giờ nàng cũng chỉ có thể tự mình nói ra điểm đáng ngờ mà thôi.
Giữ lại cho Lý thị một mạng, cũng là chứng minh rằng bản thân không có một chút liên quan gì đến chuyện này.

Nếu không địa vị của nàng ở phủ Thừa tướng đã không vững chắc, nếu như lại bị Tô Đức Ngôn hoài nghi, thì con đường sau này chỉ sợ là sẽ càng thêm khó đi.
"Không đúng?" Tô Đức Ngôn vừa rồi nóng giận mất khôn, bây giờ được Tô Phi Sắc nhắc như vậy, cũng lập tức phát hiện ra có chỗ không đúng.


Ông ta ngăn lại phẫn nộ và chán ghét trong lòng, cẩn thận liếc mắt đánh giá Lý thị một cái.
Thấy bà ta hai má ửng đỏ, ánh mắt mê ly, lại ngửi không khí trong căn phòng này, hai mắt lập tức híp lại.
Mị dược? Xem ra chuyện này không đơn giản, là có người cố ý muốn gài bẫy Lý thị.
Chỉ là, người này sẽ là ai đây? Ai dám to gan ở phủ Thừa tướng của ông ta như vậy?
Không, có lẽ vốn dĩ không phải là do người ngoài làm, mà là người của phủ Thừa tướng, nếu không thì sao lại biết được thiên viện của phủ Thừa tướng ở chỗ này, lại còn có thể hạ dược rồi đưa Lý thị tới đây, còn cố tình bị Tô Phi Sắc nhìn thấy.

Như vậy hết thảy thật sự quá trùng hợp, nhưng nếu nói đến người có thâm thù như vậy với Lý thị...!
Ánh mắt của Tô Đức Ngôn chậm rãi rơi xuống trên người Tô Phi Sắc, Lý thị đối xử với Tô Phi Sắc như thế nào, ông ta biết rất rõ ràng.
Chuyện này lại đúng lúc là do Tô Phi Sắc nói cho ông ta, nếu như tất cả đều không phải là trùng hợp, vậy thì Tô Phi Sắc chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
Hay lắm, phủ Thừa tướng của ông ta vậy mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng tàn nhẫn độc ác như vậy, muốn ông ta sao có thể giữ lại đây?
Nhận thấy được ánh mắt của Tô Đức Ngôn, trong lòng Tô Phi Sắc không khỏi thất kinh, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, lập tức đã hoài nghi đến trên đầu nàng rồi.
May mắn vừa rồi nàng thông minh, sửa miệng bảo rằng chuyện này có chỗ không đúng, mà không phải là cắn chết không buông Lý thị, nếu không thì thật đúng là sẽ bị Tô Tĩnh Hương hại chết.
Nghĩ xong, Tô Phi Sắc dứt khoát mở miệng, lấy lùi để tiến: "Cha, dáng vẻ này của đại nương thực sự có chút không ổn, ngộ nhỡ bị người khác thấy rồi truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ có thanh danh của đại nương, mà ngay cả thanh danh của phủ Thừa tướng chúng ta cũng sẽ bị hao tổn, trước mắt vẫn nên để Phi Sắc mặc lại quần áo giúp đại nương, đợi đại nương tỉnh táo một chút rồi ngài mới xử lý?"
Tô Tĩnh Hương không thể làm tốt được chuyện này, để lại đây một cục diện rối rắm, nàng cũng cũng chỉ có thể thu dọn mà thôi.
Nếu Tô Đức Ngôn coi trọng nhất chính là thanh danh, vậy thì nàng liền bắt lấy điểm này, tự tranh thủ cho mình một chút thời gian.

Nghe thấy Tô Phi Sắc nói, trong mắt Tô Đức Ngôn nhanh chóng hiện lên một tia mê mang.
Nếu những việc này đều là do Tô Phi Sắc thiết kế, vậy thì mục đích của nàng chính là diệt trừ Lý thị, bây giờ hẳn phải là theo ông ta nổi trận lôi đình, để cho ông ta trị tội Lý thị mới đúng chứ.
Nhưng những lời nói của Tô Phi Sắc lại đều suy nghĩ cho thanh danh của Lý thị và phủ Thừa tướng...
Chẳng lẽ là do ông ta nghĩ nhiều rồi, chuyện này vốn không liên quan đến Tô Phi Sắc?
Có điều mặc kệ có liên quan hay không, Tô Phi Sắc thật ra đã nói đúng một câu, nếu như việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh của phủ Thừa tướng nhất định sẽ bị hao tổn.
Nghĩ đến đây, Tô Đức Ngôn lập tức mở miệng: "Nghe theo con đi, chuyện này..."
Mà ngay lúc Tô Đức Ngôn trầm tư, Tô Phi Sắc đã cho gã nam tử một ánh mắt, ý bảo gã mau nhảy ra cửa sổ chạy đi.

Cho nên chưa đợi Tô Đức Ngôn nói hết câu, gã nam tử đã đứng dậy chạy về phía cửa sổ.
"A, cha, người nọ muốn bỏ chạy, mau..." Tô Phi Sắc ra vẻ hoảng sợ kêu to, nhưng nói còn chưa dứt lời đã lập tức bưng kín miệng: "Không được không được, không thể gọi người, nếu không việc này sẽ không giấu được mất."
Lời này của nàng là cố ý nói cho Tô Đức Ngôn nghe, muốn Tô Đức Ngôn không gọi người, tự mình đi bắt.
Lấy tôn nghiêm của Tô Đức Ngôn, chắc chắn sẽ không cho phép gã nam tử đội nón xanh cho ông ta chạy mất, ông ta nhất định phải ngũ mã phanh thây người này ra mới có thể giải được mối hận trong lòng.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện