Hoạn Phi Hoàn Triều

26: Chứng Thực Tội Danh​


trước sau


"Không, không." Tô Tĩnh Hương không ngừng lắc đầu, giãy giụa không cho cung nhân kéo đi: "Ta không tin, rõ ràng phải là Tô Phi Sắc, sao lại trở thành ta?"
Đã đến mức này rồi mà vẫn còn muốn hại nàng, nếu nàng không nói một câu thì thật là có lỗi với Tô Tĩnh Hương.
Tô Phi Sắc đi tới trước mặt Tô Tĩnh Hương, tiếc hận thở dài: "Nhị tỷ à, nhiều người đang nhìn như vậy, tỷ cũng đừng nên giãy giụa, mau đi tìm ít quần áo mặc vào trước đã.

Chuyện này tỷ cũng thật sự không thể trách Đại tỷ nhẫn tâm được, ai bảo tỷ không biết tự trọng cơ chứ?"
"Là ngươi, là ngươi hại ta!" Nhìn thấy Tô Phi Sắc, hai mắt Tô Tĩnh Hương lập tức đỏ lên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng: "Đại tỷ, là nàng ta đã hạ mị dược muội, là nàng ta hãm hại muội, mời thái y, mau mời thái y."
Nghe thấy nàng ta nói muốn mời thái y, Tô Tĩnh Nhu lập tức đen mặt, nàng ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc Tô Tĩnh Hương một cái, vốn dĩ chuyện này còn có đường cứu vãn, bây giờ nàng ta muốn mời như vậy, khác nào muốn chứng thực.
Tô Tĩnh Hương không hiểu hàm ý trong ánh mắt của Tô Tĩnh Nhu, còn tưởng rằng là Tô Tĩnh Nhu tức giận không chịu giúp nàng ta, càng thêm bi thương cầu xin nói: "Đại tỷ tỷ, muội oan uổng mà, tỷ nhất định phải mời thái y giúp muội, nếu không Hương Nhi lập tức đập đầu chết ở đây."
Tô Tĩnh Nhu tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nàng ta biết, nếu như mời thái y thì Tô Tĩnh Hương sẽ hoàn toàn xong đời, nhưng lời nói cũng đã đến nước này rồi, nàng ta còn có thể không mời được sao?
"Người đâu, truyền thái y!" Tô Tĩnh Nhu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, không nhìn Tô Tĩnh Hương nữa, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng với nàng ta.
"Hừ, Tô Phi Sắc, ngươi chờ mà xem, chỉ cần thái y đến là ngươi sẽ chết chắc." Tô Tĩnh Hương căm hận đến mức hai mắt đỏ bừng, dù cho nàng ta có chết, cũng phải kéo một cái đệm lưng theo.


Vậy sao? Nhìn phản ứng vừa rồi của Tô Tĩnh Nhu, chỉ sợ thái y có tới cũng vô dụng.
Tô Phi Sắc trả lại cho Tô Tĩnh Hương một nụ cười nhạt, phản ứng bình tĩnh của nàng, ngược lại khiến cho Tô Tĩnh Hương càng thêm nóng nảy.

Thái y rất nhanh đã tới, nhưng không phải là người tối hôm qua, xem ra thái y tối hôm qua hẳn đã quy thiên.
Thái y nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không có Ngọc Toàn Cơ ở đây, lúc này mới an tâm bắt mạch cho Tô Tĩnh Hương, thậm chí còn cố ý xem vô cùng nghiêm túc, tránh cho lại bị trở thành lang băm bắt đi chém đầu.
"Thái y, ngươi mau nói cho bọn họ, ta bị trúng mị dược đúng không?" Vẻ mặt Tô Tĩnh Hương đầy chờ mong nhìn thái y, bây giờ thái y này chính là hy vọng của nàng ta.
Bị hạ dược mà thất thân với chủ động thất thân, tuy rằng kết quả đều giống nhau, nhưng tốt xấu gì nàng ta còn có thể vãn hồi được chút ít danh tiết, ít nhất sau này không phải mang tiếng nhục mà sống.
Nhưng thái y lại lắc đầu, cũng không để ý tới nàng ta, mà lại nhìn thẳng về hướng Tô Tĩnh Nhu: "Hồi bẩm Quý Phi nương nương, lệnh muội cũng không phải trúng mị dược."
"Không, chuyện này không thể nào, rõ ràng ta là bị người kéo vào cơ mà......" Tô Tĩnh Hương gần như sắp phát điên đến nơi, nàng ta bỗng nhiên đánh về phía Tô Phi Sắc, rất giống như đang muốn chết cũng phải kéo Tô Phi Sắc chết theo.


Tô Phi Sắc chán ghét liếc mắt Tô Tĩnh Hương một cái, tối qua Tô Tĩnh Hương cào mặt nàng, nàng vẫn còn chưa tính sổ, hôm nay lại tự mình dâng tới cửa, vậy thì đừng trách nàng không khách khí.
"Nhị tỷ, đừng mà!" Tô Phi Sắc ra vẻ kinh hoảng hét to một tiếng.
Chiêu thức nhìn như đang tự bảo vệ mình, nhưng thật ra mỗi chiêu đều đánh lên mặt Tô Tĩnh Hương vô cùng tàn nhẫn, chưa đến một lúc, mặt Tô Tĩnh Hương đã đầy máu tươi.

"A, mặt ta, mặt ta." Tô Tĩnh Hương đau đến mức không ngừng rên la.
Nhưng không ai thấy đồng cảm cho nàng ta cả, người khác chỉ cảm thấy Tô Tĩnh Hương đã tự mình rước lấy, muốn đánh Tô Phi Sắc nhưng lại bị Tô Phi Sắc đánh ngược lại bị thương, mà những gì nàng làm lại đều chỉ là phòng vệ chính đáng, cũng không sai.
Tô Tĩnh Nhu dường như đã sớm đoán được sẽ có kết cục này, lạnh lùng vung tay lên: "Người đâu, kéo xuống đi."
Mị dược này nàng ta dùng để hãm hại Tô Phi Sắc, nên mới phải là loại không thể tra ra được có thành phần mị dược ở bên trong, để dựa vào đó kết thành tội danh không biết liêm sỉ của Tô Phi Sắc.

Vốn dĩ chỉ cần kéo Tô Tĩnh Hương xuống, sau đó tuyên bố là bị người hạ mị dược, như thế nàng ta sẽ còn có con đường sống.


Không ngờ Tô Tĩnh Hương lại ngu xuẩn như vậy, lại tự mình tìm chết muốn mời thái y.
Nếu đổi lại là ngày thường, nàng ta còn có thể thông đồng với thái y giúp đỡ Tô Tĩnh Hương một chút, nhưng ngoài ý muốn là thái y nàng ta mua được tối hôm qua đã bị Tô Phi Sắc xin chỉ chém mất.

Thế nên dù cho nàng ta muốn giúp Tô Tĩnh Hương đi chăng nữa thì cũng hết cách, chỉ có thể tùy Tô Tĩnh Hương tự đi tìm chết mà thôi.
Thiệt hại một Tô Tĩnh Hương thật ra cũng không sao, nhưng điều khiến nàng ta tò mò hơn chính là vì sao lần nào Tô Phi Sắc cũng có thể may mắn tránh được một kiếp như vậy, từ cuộc đua ngựa cho tới bây giờ, dường như kẻ chịu thiệt hại bao giờ cũng là nàng ta.

Trong mắt Tô Tĩnh Nhu chợt loé qua một tia độc ác, không được, yêu nghiệt Tô Phi Sắc này nhất định phải diệt trừ.
Tô Tĩnh Hương bị kéo vào phòng tối của hậu cung chờ xử lý, mà phủ Thừa tướng cũng đã mất khá nhiều người ở trong cung rồi, thế nên xử trí Tô Tĩnh Hương xong, Lý thị lập tức dẫn theo Tô Tĩnh Điềm với Tô Phi Sắc rời cung.
Sau khi Tô Đức Ngôn biết được chuyện này thì vô cùng giận dữ, phạt Lý thị quỳ ở Phật đường một ngày một đêm, cũng không được hạ nhân cho ăn cho uống, Lý thị vốn sống an nhàn đã quen, một lần quỳ này, súyt nữa thì làm bà ta mất nửa cái mạng.
Tô Phi Sắc ngồi ở trong viện thảnh thơi ăn nho, nho này chính là do Tô Đức Ngôn đặc biệt sai người đưa tới, trải qua hội đua ngựa này, nữ nhi như nàng cũng đã có chút địa vị trong lòng Tô Đức Ngôn.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Tô Tĩnh Hương được đưa về rồi." Tô Phi Sắc đã cố ý đuổi Yên Nhi đi làm mấy việc lặt vặt, chỉ còn chừa lại mỗi Tang Tử bên cạnh.
Tô Phi Sắc dùng mười ngón tay thon dài ưu nhã lột vỏ nho, hoàn toàn không coi tin này thành chuyện đáng bận tâm: "Tô Tĩnh Hương vốn cũng không phải là nữ quyến trong cung, làm ra chuyện bậy bạ cũng không cần hỏi tội, hơn nữa dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của đương kim Thừa tướng, là muội muội của Nhu Quý Phi, nên rất nhanh sẽ được đưa về thôi."

"Chẳng lẽ ngài cứ thế trơ mắt nhìn nàng ta trở về sao?" Tang Tử đem đĩa vỏ nho đi đổ, sau đó lại thay bằng một cái sạch sẽ khác.

"Dù sao chuyện dơ bẩn này của nàng ta đã sớm truyền khắp kinh thành rồi, dù cho có trở về thì sau này sợ là cũng chỉ có thể cụp chặt đuôi làm người mà thôi, Tô Tĩnh Hương là người ngốc nghếch như vậy, vốn cũng chẳng hứng dậy nổi sóng to gió lớn gì." Tô Phi Sắc cười nhạt nói.
"Chỉ là......" Tang Tử lo lắng cắn cắn môi dưới: "Sợ là sợ nàng ta lỗ mãng, vừa trở về đã muốn tìm tiểu thư đòi đánh đòi giết."
Tô Phi Sắc bật cười: "Ta đây còn sợ nàng ta sao? Ngươi xem vết thương trên mặt ta có phải đã ổn hết rồi hay không? Còn mặt Tô Tĩnh Hương, hừ, nếu muốn trở lại trơn bóng như ban đầu, chỉ sợ là nằm mơ mà thôi."
Tổn thương nàng, nàng sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá gấp mười lần, giống như Tô Tĩnh Hương vậy.
"Nếu vết thương trên mặt tiểu thư đã tốt rồi, vậy bình tuyết da cao mà Tô Tĩnh Nhu đưa kia có nên giữ lại hay không?" Tang Tử cảm thấy đồ Tô Tĩnh Nhu đưa cho chắc chắn đều không phải thứ tốt lành gì, cho nên vẫn luôn muốn vứt bình tuyết da cao kia đi.
Không ngờ những lời này của nàng ngược lại đã nhắc nhở Tô Phi Sắc, chỉ thấy Tô Phi Sắc bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Đúng rồi, súyt chút nữa thì quên còn có bình tuyết da cao kia nữa, Tang Tử, mau lấy bình tuyết da cao tới đây ta xem thử."
Hôm đó lúc Tô Tĩnh Nhu đưa tuyết da cao cho nàng, nàng đã cảm thấy hẳn là vẫn nên giữ lại bình tuyết da cao này, lấy hiểu biết của nàng đối với Tô Tĩnh Nhu mà nói, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để có thể hại nàng.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện