Hoạn Phi Hoàn Triều

14: Tham Gia Hội Đua Ngựa​


trước sau

Advertisement


Chẳng lẽ Tô Phi Sắc là có dụng ý khác?
Tang Tử trong lòng sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ vì tiểu thư làm việc là điều đương nhiên, không dám xin ban thưởng đâu ạ."
"Nếu ta đã cho thì ngươi cứ nhận lấy, con người ta từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, ngươi làm tốt, ta liền có thưởng, còn nếu ngươi làm không tốt, trừng phạt cũng là ắt không thể thiếu." Tô Phi Sắc ngữ khí đạm nhiên (điềm đạm tự nhiên).
Nhưng lời nàng nói Tang Tử lại hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, nếu như làm không tốt, thủ đoạn trừng phạt của Tô Phi Sắc nhất định sẽ không nhẹ.
"Tạ tiểu thư." Tang Tử thu hồi trâm vàng, được Tô Phi Sắc cho phép, lúc này mới lui ra.
Có lẽ là do Tô Đức Ngôn đã chú ý tới nàng, không tiện xuống tay, nên mấy ngày liên tiếp Tô Phi Sắc đều trải qua vô cùng yên ổn, thẳng cho đến ngày diễn ra hội đua ngựa.
Vì tránh để cho Tô Phi Sắc làm mất mặt phủ Thừa tướng, Tô Đức Ngôn cũng sẽ trách tội bà ta, nên Lý thị đã sớm cho người chuẩn bị tốt trang phục để Tô Phi Sắc tham gia hội đua ngựa.
Tuy rằng bộ đồ không thể so được với Tô Tĩnh Hương cùng Tô Tĩnh Điềm, nhưng cũng không phải như loại bình thường mà Tô Phi Sắc hay mặc.
Tô Phi Sắc thay quần áo mới, không khỏi làm Tang Tử trước mắt sáng ngời: "Bộ dáng tiểu thư thật là đẹp."
Đẹp sao? Đẹp thì tốt, hôm nay nàng sẽ dùng thân phận cùng diện mạo hoàn toàn mới này xuất hiện trước mặt Tống Lăng Tu.
Cũng không biết Tống Lăng Tu nhìn thấy nàng sẽ có suy nghĩ gì?
Tô Phi Sắc tự giễu lắc lắc đầu, có thể có suy nghĩ gì được chứ, nàng bây giờ, Tống Lăng Tu căn bản sẽ không nhận ra.
"Đi thôi, kiệu đã chờ ngoài cửa rồi, đừng để cho Lý thị có cơ hội làm khó dễ."

Dọc đường đi Tô Phi Sắc đều cảm thấy tâm thần không yên, vốn tưởng rằng đã là người từng chết qua một lần, sẽ không có gì là nhìn không thấu, có thể thật thản nhiên đối mặt với sự việc cùng con người trong quá khứ.

Nhưng hôm nay khi sắp sửa phải đối mặt, nàng mới phát hiện hoá ra từ trước đến nay nàng vẫn chưa hề buông bỏ.
Nàng đối với Tống Lăng Tu căm hận đến tận xương tủy, chỉ hận không thể giết chết hắn ngay lúc này.

Hội đua ngựa được tổ chức ở phía đông Thượng Lâm Uyển trong hoàng cung, ngoại trừ hội đua ngựa mỗi năm một lần, Tống Lăng Tu còn thích ở chỗ này luyện binh, cho nên nàng đã từng tới đây rất nhiều lần.
Tô Phi Sắc đi theo phía sau Lý thị cùng hai tỷ muội Tô gia, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng hô to: "Thừa tướng phu nhân cùng ba vị tiểu thư đến."
Ba vị tiểu thư?
Mọi người chỉ từng nhìn thấy Tô Tĩnh Nhu, Tô Tĩnh Hương cùng Tô Tĩnh Điềm, mà bây giờ Tô Tĩnh Nhu đang ngồi bên cạnh Tống Lăng Tu, đâu ra ba vị tiểu thư?
Ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng nhìn lại, Tô Phi Sắc lại chỉ cúi đầu, không thèm để ý.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương." Lý thị dẫn đầu quỳ xuống.
Tô Tĩnh Nhu cũng tới? Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, đột nhiên liền ngẩng đầu.
Chỉ thấy Tô Tĩnh Nhu đang vẻ mặt thẹn thùng rúc vào trong lòng Tống Lăng Tu, trường bào hồng nhạt thêu trăng bạc đem dáng người nàng ta bọc đến vô cùng lả lướt hấp dẫn, trên búi tóc hoa lệ tinh mỹ cài một cây trâm màu thạch lựu, đeo trước ngực là một chuỗi ngọc sắc cùng mạ vàng, nhìn vừa yêu mị vừa quý khí.

Mà vị trí nàng ta đang ngồi, cũng chính là vị trí mà Cố Thanh lúc còn sống vẫn ngồi.

Kẻ thù đã cướp đoạt vị trí của nàng, giết hài tử của nàng, thậm chí còn diệt cả gia tộc nàng bây giờ đang ở ngay trước mắt, chỉ cách có vài bước chân, nàng liền có thể báo thù.
Tô Phi Sắc đem mười ngón nắm chặt thành quyền, muốn nỗ lực áp chế run rẩy trên người.
Nhưng lồng ngực nàng vẫn đau như muốn vỡ ra, lửa hận căm thù vẫn không ngừng phun trào, cơ hồ như muốn thiêu đốt cả người nàng.

Nàng muốn giết bọn họ, nàng muốn giết bọn họ......
Tô Tĩnh Nhu tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Tô Phi Sắc, khẽ cau mày, đang muốn mở miệng thì lại bị xen ngang: "Thừa tướng phu nhân hình như đã quên gì thì phải, có cần Bổn Đốc phải nhắc nhở hay không?"
Giọng nói của Ngọc Tuyền Cơ giống như tiếng gọi từ địa ngục, lạnh băng mơ hồ, lại mang theo giết chóc khát máu, những người ở đây nghe được đều không khỏi thấy sởn tóc gáy.
Lý thị bị gọi đến tên càng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ sấp xuống mặt đất: "Cửu......!Cửu Thiên Tuế, bái kiến Cửu Thiên Tuế."
Tô Tĩnh Nhu thấy Lý thị hèn mọn như thế, ghét bỏ nhíu nhíu mày, ánh mắt cũng từ trên người Tô Phi Sắc dời đi.
Theo lý mà nói vốn chỉ cần hành lễ Tống Lăng Tu cùng Tô Tĩnh Nhu là được, nhưng tiên đế lập di chúc lại cố tình thêm vào, đó là chúng thần quỳ lạy xong Hoàng Thượng còn phải quỳ thêm một lần Ngọc Tuyền Cơ.
Di chúc vớ vẩn như thế, có thể thấy được tiên đế đối với Ngọc Tuyền Cơ có bao nhiêu sủng ái.

Nếu không phải Ngọc Tuyền Cơ là một hoạn quan, chỉ sợ tiên đế còn nâng hắn lên ngồi ngôi vị hoàng đế lâu rồi.
"Tam tiểu thư, ngươi là không muốn hành lễ với Bổn Đốc, hay là cảm thấy Bổn Đốc không xứng để ngươi hành lễ?" Ngọc Tuyền Cơ khẽ híp đôi mắt phượng, lạnh lẽo trong đó tựa hồ có thể đông chết người.
Tô Phi Sắc thân mình cứng đờ, rồi lập tức lấy lại tinh thần quỳ xuống: "Bái kiến Cửu Thiên Tuế."
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Tuyền Cơ, lại nhịn không được dùng dư quang liếc qua chỗ Tống Lăng Tu cùng Tô Tĩnh Nhu.
Lúc này ánh mắt hai người bọn họ đều bị Ngọc Tuyền Cơ hấp dẫn sự chú ý, nào còn để ý đến nàng, càng đừng nói là phát hiện nàng vừa mới thất thố.
Ngọc Tuyền Cơ đây là đang giúp nàng?
Giúp nàng đem sự chú ý của mọi người đều dẫn tới chỗ hắn?
"Bổn Đốc ở Tống Quốc vô dụng lắm sao?" Ngọc Tuyền Cơ ngắm nghía hộ giáp hoàng kim trên ngón út, sâu kín nói.
"Cửu Thiên Tuế thứ tội, thần nữ lần đầu được tham gia hội đua ngựa, vì quá khẩn trương nên mới quên mất lễ nghĩa." Tô Phi Sắc ra vẻ sợ hãi nằm rạp trên mặt đất, toàn thân còn run nhè nhẹ.
Như vậy dù cho có người nhìn thấy nàng vừa rồi thất thố, cũng có thể dùng lý do là quá mức khẩn trương để giải thích.
"Phế vật." Ngọc Tuyền Cơ môi đỏ khẽ mở, giống như đoá hoa anh túc quyến rũ, nhưng lại mắng đến không hề lưu tình.
Tô Phi Sắc biết hắn mắng là mắng biểu hiện vừa rồi của nàng, không khỏi đem thân mình càng ép xuống thấp hơn.
"Giày Bổn Đốc bị bẩn, nghe nói hôm nay nước ở Lưu Nghiễn Trì (*) không tồi, ngươi mau mang đi giặt cho Bổn Đốc." Dứt lời, Ngọc Tuyền Cơ liền lười biếng nâng chân phải lên.
(*) 流砚池 (Lưu Nghiễn Trì): ao, hồ có tên là Lưu Nghiễn.
Ngọc Tuyền Cơ lại muốn nàng đi giặt giày cho hắn? Nàng không nghe lầm chứ!
Tô Phi Sắc sửng sốt một lát, nhưng vì ngại với bao ánh nhìn chằm chằm xung quanh, đành phải tiến lên cung kính giúp hắn cởi giày ra, đi theo cung nữ tới Lưu Nghiễn Trì.

Khác với ồn ào náo nhiệt vừa nãy, ở Lưu Nghiễn Trì yên tĩnh đến quỷ dị, từng có lời đồn rằng đã có cung nữ chết đuối ở đây, kể từ đó, rất ít người qua lại Lưu Nghiễn Trì.
"Đây chính là Lưu Nghiễn Trì, Tam tiểu thư vào đi thôi." Cung nữ dẫn đường nhìn thoáng qua bảng tên đề chữ Lưu Nghiễn Trì, lập tức sợ hãi gục đầu xuống.
Tô Phi Sắc thật ra không sợ ma quỷ, nhưng thế quái nào lại phải tới chỗ này để giặt giày cho một tên thái giám chứ?
Ngọc Tuyền Cơ là cố ý chơi nàng đây mà!
Bất quá dù cho biết rõ là hắn chơi nàng, nàng lại có thể làm được gì?
Tô Phi Sắc thở dài, nhận mệnh đi vào bắt đầu giặt giày.
Đột nhiên, một bàn tay to giữ lấy gáy nàng, dùng sức ấn đầu nàng xuống Lưu Nghiễn Trì, Tô Phi Sắc liều mạng giãy giụa, nhưng sức mạnh cực lớn giữ chặt gáy nàng, khiến nàng căn bản không thể xoay người.
Mà áp lực trong lồng ngực cũng càng lúc càng lớn, giống như sắp bị nghiền nát.
Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ngũ quan cũng càng lúc càng suy yếu.
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy nàng hẳn sẽ chết không phải nghi ngờ.
Tô Phi Sắc hung hăng nâng chân lên đá mạnh về phía sau, đáng tiếc người nọ phản ứng cực nhanh, lập tức liền tránh được.
Tô Phi Sắc trong lòng kinh hãi, người này võ công rất cao, nàng căn bản không phải là đối thủ.
Là ai, rốt cuộc là ai muốn giết nàng?
Sắp chịu đựng không nổi nữa rồi, không chỉ có lồng ngực, ngay cả đầu cũng sắp nổ tung......!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện