Hoan Hỉ Phật

Chương 4


trước sau

Hạ Cẩm đi mất rồi.

Sáng sớm sư trụ trì đã bảo Thích Không đến dọn dẹp gian phòng dưới tán cây ngân hạnh kia, lúc này y mới biết rằng vị khách trong phòng đã đi rồi, thẻ gỗ đánh dấu phòng có người ở cũng đã được lấy xuống, cách cửa vắng vẻ mở toang. Trong phòng không có gì cần dọn dẹp, ngay cả chăn cũng đã được xếp gọn gàng, tựa như mấy ngày nay chưa hề có ai ở trong phòng này, dường như cái người kia chỉ là ảo giác y nằm mộng mà ra, độ ấm y chạm đến cũng không phải là thật. Bây giờ ảo giác kia đã không còn, y tiếp tục vẩy nước quét nhà, niệm phật, ăn chay, luyện công, ngủ. Trong giấc mộng y vẫn nhìn thấy bóng dáng kia, hỏi y nằm mơ thấy cái gì.

Y lại mơ thấy ảo giác kia nữa. Thân thể trần truồng, tóc đen xõa tung trên mặt nước, cẳng chân quấn lên hông y, bàn tay mò vào trong quần, đôi quyến rũ hơi xếch, đôi môi ướt át, huyệt đạo nóng bỏng bao lấy y, nhiệt độ cao như lửa địa ngực không ngừng thiêu đốt, đây có phải là hình phạt của Đức Phật ban xuống cho y hay không? Trừng phạt y vì tội đắm chìm trong ảo mộng?

Y không dám ngủ nữa, bởi vì lần nào tỉnh lại cũng thấy toàn thân mồ hôi nhễ nhại, trong quần ẩm ướt dính nhớp. Hắn ngồi xếp bằng đọc kinh trong điện phật, tiếng gõ mõ vang vọng, dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có lúc y nhịn không được mà ngủ gật, dường như lại nghe thấy âm thanh của người kia, trầm thấp, ngọt ngào, âm cuối vút lên quyến rũ động lòng người. Y đột nhiên run lên, giật mình tỉnh lại.

"Thích Không." Sư trụ trì gọi y. Y lấy lại tinh thần, nghe thấy phương trượng nói: "Ngươi nên xuống núi rèn luyện đi thôi."

"Gần đây lại có trộm?" Y giật mình, lại nghĩ tới lần trước y để một tên hái hoa tặc trốn đi ngay dưới mi mắt mình. Bọn họ cũng là một chi nhánh của Thiếu Lâm Tự, ngoài ăn chay niệm phật thì cũng tập võ luyện công, thi thoảng xuống núi giải quyết mấy việc rắc rối. Lần trước Thích Không lần đầu tiên xuống núi lịch lãm một mình, đã đụng ngay Hạ Cẩm. Y thiên phú không tệ, võ công cũng thuộc hàng có tên tuổi trong chùa, nhưng ngay cả một tên hái hoa tặc cũng không bắt được. Cũng may tên hái hoa tặc đó cũng không gây ra chuyện gì nữa, sư trụ trì cũng không trách y, chỉ dặn y lần sau phải cẩn thận hơn, đừng để bị lừa gạt nữa. Y chỉ nói cho sư trụ trì việc tên hái hoa tặc kia dùng khinh công bỏ chạy, còn chuyện bị hạ thuốc thì lại giấu nhẹm đi, nghe phương trượng nói vậy, vẻ mặt bình tĩnh suýt nữa vỡ nát. Y không nên nói dối, nhưng thật ra cũng không hẳn là nói dối, Hạ Cẩm dùng khinh bỏ chạy là thật, chỉ là không hiểu sao y lại giấu chuyện bị hạ thuốc đi mà thôi.

"Lần này xuống núi, ngươi tự mình lo liệu lấy, có thể quay về, cũng có thể không quay về."

Thích Không lấy làm kinh hãi, hỏi: "Sư phụ nói vậy là sao?"

"Ngươi có tin Phật không?" Sư trụ trì hỏi.

Y đương nhiên tin Phật. Trừ chuyện có dính đến Hạ Cẩm, từ khi bắt đầu có ký ức, y đã ở trong chùa rồi, cũng ăn chay niệm phật giống như bao hòa thượng khác, đọc kinh thư, nhớ thật kỹ lời răn của Phật.

Sư trụ trì lại hỏi: "Tại sao ngươi lại tin Phật?"

Đây là vấn đề mà Thích Không chưa bao giờ nghĩ tới. Y là cô nhi, được sư trụ trì nhặt về nuôi trong chùa từ khi còn nằm trong tã lót, lớn lên trong chùa, tin Phật cũng trở thành chuyện đương nhiên như ăn cơm uống nước.

Phương trượng sờ cái đầu trọc lốc của y, "Ngươi chưa đốt sẹo nhẫn*. Trong chùa thu dưỡng cô nhi cũng sẽ ở thích hợp thời điểm xuống núi lịch lãm, nếu như đi qua một lần hồng trần như trước tưởng quy theo ta phật, liền có thể trở về. Nếu như nguyện lưu lại hồng trần bên trong, liền có thể lưu lại."

[*Đốt sẹo nhẫn (Thiêu giới ba): Là một nghi thức được thực hiện bởi các nhà sư ở Trung Quốc khi họ chính thức xuất gia. Sẹo nhẫn hay còn gọi là sẹo hương chỉ vết sẹo để lại sau khi Phật tử đốt nhang trên cơ thể để nhận được sự thanh tịnh. Nghi thức này có nguồn gốc lâu đời và cũng có nhiều truyền thuyết khác nhau. Nhưng vì là một hành vi gây tổn hại đến cơ thể, nên sau khi Phật giáo được khôi phục, Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc đã ra văn bản bãi bỏ nghi thức này. Tuy nhiên nó vẫn tồn tại như một nét văn hóa lịch sử của Phật giáo Trung Hoa. (Theo Baidu)]

"Thế nhưng, nếu không tin Phật..." Thích Không á khẩu không trả lời được. Từ khi còn bé y đã bắt đầu tụng kinh niệm phật, nếu không tin Phật, y phải làm gì đây? Sư trụ trì vỗ đầu y, đầu tiểu hòa thượng mấy chục ngày không cạo, đã mọc ra một mảng tóc con.

"Phật ở trong lòng, ngươi tin cái gì, tôn trọng cái gì, giữ gìn cái gì, thì cái đó chính là Phật của ngươi. Bây giờ duyên phận đã đến, sáng sớm ngày mai, thu dọn đồ đạc xuống núi đi thôi."

Thích Không xuống núi chỉ xách theo một cái tay nải nhỏ đựng quần áo, một cái bát để khất thực*, một cái mõ gỗ đã được năm tháng mài đến bóng loáng, một chuỗi tràng hạt đeo trên tay, hai bộ tăng y, còn có túi tiền xu mà sư trụ trì đã cho y. Y thật sự xuống núi rồi, quay đầu nhìn ngôi chùa hương khói lượng lờ trên sườn núi, không biết phải đi về đâu. Y không có vướng bận hồng trần gì, bỗng một hình bóng lóe lên trong đầu y, hình như chỉ có một người, một người được cho là mối vướng bận hồng trần thế tục duy nhất của y.

[*Khất thực là xin ăn. Ngời theo hệ phái Khất sĩ và Nam tông thực hành hạnh Du tăng Khất sĩ để hạ lòng tự tôn tự đại. Xin ăn để học đạo, rồi truyền bá giáo lý khắp chúng sanh. Khất thực cũng là một phương cách nhằm làm tăng trưởng hạnh bố thí cho người xung quanh. (Theo blog.phapthihoi.org)]

Y không biết người kia đã đi đâu về đâu, chỉ đành niệm một câu A Di Đà Phật, vạn sự tùy duyên, quyết định đi đến thôn trấn lần trước. Vào tới trong trấn, sắc trời đã nhá nhem tối, y muốn tìm một cái khách điếm rẻ tiền để nghỉ chân, nhưng dường như lại nhìn thấy bóng người quen thuộc thoáng qua một cái, lôi kéo một cô nương tiến vào một gian phòng trong khách điếm. Y vội đuổi theo vào trong, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa đóng sập lại trên lầu hai.

Y không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không, chỉ có thể ngồi chờ trong đại sảnh, tiểu nhị chạy đến rót cho y chén trà, nhưng y ngồi trong đại sảnh chờ thật lâu đến mức đủ uống mấy chén trà liền, cũng không thấy cánh cửa kia mở ra. Y suy tư nửa ngày, vẫn quyết định lên lầu, gõ lên cánh cửa kia.

Nguồi mở của cho y chính là cô nương kia, mày liễu nhíu lại, vẻ mặt buồn thiu. Nhìn thấy y, nữ tử sững sờ, thi lễ với y rồi nói: "Tiểu sư phụ có chuyện gì ư?"

Thích Không liếc vào trong phòng, bên trong quả thực không có ai. Y do dự nói: "Nữ thí chủ có phải đang gặp chuyện gì khó xử không?"

"Là sao?" Nữ tử hoang mang nhìn vào trong phòng một cái.

"Không biết thí chủ có bị người cưỡng ép hay không..."

Nữ tử nghe vậy, lập tức kéo ống tay áo y một cái, lôi y vào trong phòng đóng sập cửa lại, van xin nói: "Tiểu sư phụ, mau cứu ta!"

Thích Không vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào xông thẳng lên mũi, y đã quen ngửi mùi nhang đèn, không khỏi cau mũi một cái, nữ tử kia lại tiếp tục nói: "Tên dâm tặc kia hạ độc ta, bắt cóc ta từ nhà mang lại đây, tiểu sư phụ, ngươi phải cứu ta!"

"Đó là đương nhiên, thí chủ không cần lo lắng, chờ ta bắt được kẻ kia..."

Không chờ y nói xong, nữ tử đã kéo y lên giường, nhìn một cái về phía cửa sổ nói: "Tiểu sư phụ, ngươi cứ trốn trên giường đi, tên dâm tặc kia có đem theo thuốc trên người, chờ đến lúc hắn chuẩn bị ra tay, ngươi có thể thừa dịp hắn chưa sẵn sàng mà giành lấy."

Thích Không đang định nói không cần, một cái chăn gấm đã ập lên đầu y, chăn gấm có mùi ngọt càng nồng hơn, y bịt mũi, khí lực toàn thân như mất sạch, vô lực ngã xuống giường. Nữ tử cũng chui vào trong chăn, dán sát lên người y, "Tiểu sư phụ, tên dâm tặc sắp quay lại rồi, ngươi nhất định phải cứu ta."

"Hương này... Có bỏ thuốc hay không?" Y bất đắc dĩ mà hỏi. Gương mặt xinh đẹp của nữ tử tái đi: "Ta không biết, ta chỉ biết ta ở trong phòng này lại thấy mất hết sức lực toàn thân, cũng không còn sức trốn chạy, tiểu sư phụ, ngươi không sao chứ?" Nàng lại dán lên, một đôi tay mềm mại không xương sờ từ mũi xuống hầu kết Thích Không, hơi thở thơm tho phà vào bên tai Thích Không. Thích Không muốn đẩy nàng ra, nhưng nàng lại ôm chặt lấy y, rưng rưng nước mắt nói: "Tiểu sư phụ, gay go rồi... Hắn hạ độc ta, mỗi ngày vào đúng canh giờ này sẽ phát tác..." thân thể mềm mại của nữ tử đè lên người y, "Sư phụ, ngươi giúp ta một chút đi..."

Mùi hương ngọt ngào kia không ngừng ập đến làm tay chân Thích Không vô lực, ngoài ra cũng có ảnh hưởng đến thứ
khác. Thích Không cảm thấy máu trong người mình như sôi lên, bàn tay của nữ tử nhẹ nhàng mở áo bào của y ra, làn da mềm mại dán sát vào lồng ngực y, y nín thở, đột ngột đẩy mạnh nữ tử ra, lảo đảo bò xuống giường. Không thể như vậy, trong đầu y hỗn loạn cả lên, y phải đi tìm người kia, y phải đi tìm người kia đòi thuốc giải, y phải đi tìm người kia giải độc. Nữ tử ở phía sau gọi y, y lảo đảo bước đến bên cửa sổ, đột nhiên cửa lại mở ra, một bóng người nhảy vào: "Sư tỷ, ta mua rượu về rồi đây... Hòa thượng?!"

Sư tỷ?

Thích Không mờ mịt nhìn cái người vừa nhảy vào từ cửa sổ, theo bản năng bắt lấy cổ tay người nọ, nhưng tay y lại bị một người khác nắm lại, kéo ngã về trên giường gấm, gối đầu lên cặp đùi trắng nõn của nữ tử. Nữ tử cầm đuôi tóc cọ cọ lên má Thích Không, cười nói: "Thằng nhóc nhà ngươi, về không đúng lúc chút nào, người ta hiếm khi nào có cơ hội giả làm gái nhà lành, ai thèm làm sư tỷ của ngươi chứ."

Tay Hạ Cẩm vẫn bị Thích Không cầm lấy, cũng bị lôi đến bên giường. Hắn đặt bầu rượu trong tay xuống, "Sư tỷ, ngươi lại lấy tên ta giả danh lừa bịp nữa rồi, thanh danh của ta đều bị ngươi làm mất sạch."

"Ngươi mà có thanh danh cái gì." Nữ tử nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn một cái, "Được, sư tỷ thưởng ngươi cùng nếm thử tiểu hòa thượng này với ta, ngươi không phải mấy ngày rồi ngươi không ăn thịt hay sao? Ta thấy hòa thượng này thể trạng cũng không tồi, chắc cũng đủ cho ngươi ăn no." Tay nàng đã mò xuống đũng quần Thích Không, xoa một cái lên nơi đã căng phồng. Hạ Cẩm vội vã cười làm lành nói: "Ầy, sư tỷ hiểu ta nhất mà, vậy thì cho ta nhé." Hắn vươn tay muốn kéo hòa thượng về phía mình, nhưng nữ tử lại đẩy tay hắn ra: "Làm sao, muốn ăn một mình à? Đây là do lão nương bắt đến, đương nhiên cũng phải để ta nếm thử trước chứ. Ta còn chưa ăn hòa thượng bao giờ, không biết có tư vị non nớt gì đây... A!" Nàng đột nhiên rên lên một tiếng, cánh tay đau xót, hòa thượng thoát khỏi tay nàng, lập tức khống chế Hạ ẩm vào lòng, bàn tay đè lên hầu kết hắn, hơi thở bất ổn nói: "Thuốc giải."

"Cái gì?" Nữ tử nắm cổ tay đã trật khớp của mình, cắn răng nhịn đau bẻ lại khớp tay, nói: "Tiểu sư phụ làm người ta đau rồi, không biết thương hương tiếc ngọc gì hết."

"Ngươi, đi đi. Hắn, cho ta thuốc giải."

Hạ Cẩm bày ra vẻ mặt cà lơ phất phơ, ngoài miệng giả vờ la lên: "Ai, tiểu sư phụ, ngươi đừng có run tay nha, ta sợ lắm. Sư tỷ, mong ngươi hiểu cho?"

Nữ tử liếc tới liếc lui giữa hai người, nhếch mép cười một cái, "Được, tiểu sư phụ, ta để tiểu sư đệ bảo bối của ta lại đây nhé, ngươi đừng có hành hạ hắn tới chết đó." Nói đoạn lại quay qua nháy mắt với Hạ Cẩm mấy cái: "Ngươi cũng đừng có tự dằn vặt mình tới chết nha."

"Ầy, đêm nay phải đi chỗ khác ngủ rồi..." Nàng chậm rãi xoay người, mở cửa sổ nhảy ra ngoài, còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.

Cửa sổ khép lại, mùi hương ngọt ngào trong phòng càng trở nên nồng đậm. Hòa thượng vẫn duy trì tư thế khống chế Hạ Cẩm, thân thể nóng như lửa dán sát lên lưng Hạ Cẩm, cái thứ cứng rắn trong đũng quần vừa vặn kề ngay giữa mông hắn. Hạ Cẩm nuốt nước miếng, hầu kết dưới ngón tay hòa thượng chuyển động lên xuống. Hắn chậm rãi giơ tay, nắm lấy bàn tay của hòa thượng, ngón tay đan xen vào nhau, hắn cầm tay y kéo từ trên cổ lên, đặt lên môi mình. Hắn lè lưỡi khẽ liếm đầu ngón tay của y, bờ môi ngậm lấy ngón tay y, cái miệng của hắn cũng ấm nóng như nơi kia của hắn vậy. Thích Không muốn rút tay ra, nhưng Hạ Cẩm lại cắn lên đốt ngón tay y, hai cái răng nanh mài tới mài lui trên ngón tay của y.

Thích Không càng hít thở nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng phà lên gáy Hạ Cẩm, thổi bay mấy sợi tóc rối bên tai hắn. Y khàn giọng nói: "Thuốc giải." Hạ Cẩm ngậm lấy ngón tay y, mờ ám nói: "Ngươi cũng biết mà, không có thuốc giải, thế nhưng vẫn có cách giải độc..." Vài giây sau, hắn đã bị đẩy lên giường, mặt vùi vào chăn gấm tỏa ra vị ngọt. Y phục trên người lại bị xé rách, mảng lớn da thịt bại lộ trong không khí, hắn khẽ càu nhàu: "Ngươi cứ nhất định không cho người ta cởi đồ đàng hoàng à.", một cái tay đã sờ lên eo hắn, nhiệt độ lòng bàn tay làm hắn giật nảy, thân thể hưng phấn mà run lên. Hắn run tay mò ra phía sau, muốn tự mình nới rộng một chút, nhưng ngón tay lại đụng phải một thứ nóng kinh người, côn th*t to bự đẩy tay hắn ra, một phát tiến thẳng vào trong cơ thể hắn. Hậu huyệt hắn lập tức co rụt lại, hắn còn chưa kịp thở ra, côn th*t kia đã lập tức chuyển động trong người hắn, như muốn đâm nát hắn mà chen vào càng sâu bên trong.

Từ khi rời khỏi chùa, Hạ Cẩm cũng chưa dùng mặt sau lần nào, làm sư tỷ hắn lo muốn chết, nàng bảo ngươi đừng có lên núi một chuyến thôi mà đã bắt đầu thanh tâm quả dục quy y Phật tổ thật nhé, hắn cười cười, trong lòng hắn không mong nhớ phật tổ, chỉ nhung nhớ một tên hòa thượng mà thôi. Hòa thượng tàn nhẫn đâm thẳng vào trong huyệt, toàn thân hắn căng cứng, da đầu tê dại, ngón chân cũng cuộn chặt, hắn cắn lên cái chăn gấm, mùi hương ngọt ngào tỏa ra trong miệng hắn. Hai tay hòa thượng đè eo hắn lại, một tay còn dính nước bọt của hắn, trộn lẫn với mồ hôi ẩm ướt trên cơ thể.

Sau mỗi một cú thúc của hòa thượng, hắn đều nhăn mặt mà rên lên, thân thể run rẩy từng cơn. Động tác của hòa thượng rất mạnh mẽ, ép người hắn lún cả vào trong chăn, từ đầu đến vai bị chăn gấm phủ lên, chỉ lộ ra một đoạn eo trắng như tuyết cùng cái mông đang nhếch lên. Cảm giác đau đớn thô bạo cùng khoái cảm chèn ép lên điểm mẫn cảm của hắn, hắn vùng vẫy giãy giụa mấy cái, rầu rĩ mà nghẹn ngào, dũng đạo nóng hổi co rút xoắn chặt lấy côn th*t, làm côn th*t càng khó rút ra cắm vào hơn. Hòa thượng lại càng đâm hắn mạnh hơn, như muốn chọc nát hắn, hình dạng côn th*t nóng bỏng cùng từng đường gân xanh phình ra gần như đóng dấu vào trong huyệt đạo Hạ Cẩm, để lại ấu ấn tại nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, đóng dấu cả vào đầu hắn, để hắn nhớ kỹ cái thứ này, nhớ kỹ cái thứ đã mang lại khoái cảm cho hắn.

Hắn gần như nghẹt thở vì cơn cao trào, dũng đạo thít chặt vô thức mà co giật, liên tục co rút như thể theo nhịp đập của trái tim, cắn chặt lấy côn th*t bên trong nó. Cả người hắn nhũn đi như một bãi bùn, eo mông cũng sụp xuống, cứ như khi bắn tinh hắn cũng bắn luôn cả xương của mình ra ngoài. Thích Không không nắm eo hắn được nữa, nên lật người hắn lại, nhìn thấy hắn há miệng thở dốc, vẻ mặt như mất hồn, nước bọt lẫn nước mắt chảy ra không ngừng, làm cả mặt hắn vừa ướt vừa dính. Thích Không mê muội cúi đầu, khẽ cắn lên đầu lưỡi lộ ra của hắn, y chặn miệng Hạ Cẩm lại, Hạ Cẩm vươn tay quấn lên lưng y, nhưng sức lực lại như mèo cào, mềm nhũn mà thả lỏng, đầu ngón tay trượt xuống tấm lưng kín mồ hôi của y.

Thích Không nắm lấy chân hắn, hai cái đùi kia cũng giống như không còn xương cốt, bắp thịt mềm nhũn nằm trong tay y, Thích Không ép hai chân hắn lên ngực, miệng huyệt vẫn chưa khép hẳn liền lộ rõ. Hắn dùng đầu lưỡi xâm nhập tấn công khoang miệng ấm áp của Hạ Cẩm, lần nữa đâm côn th*t vẫn còn cương cứng vào miệng huyệt nóng bỏng bên dưới, bên trong đã mềm ra, nhu thuận mà bao lấy côn th*t y, Hạ Cẩm cũng ngoan ngoãn hé miệng, nghênh đón sự xâm lấn của y.

======Hết chương 4======

#Riz: Chương sau có "Mã chấn", và vẫn rất dài luôn huhu ;;v;;

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện