Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Anh Mặc Tây Phục Rất Đẹp Trai


trước sau

Niên Nhã Tuyền cũng như thế, Hoắc Lăng Trầm ở trên đài nói gì, cô căn bản một chữ cũng không nghe lọt vào tai, trong đầu đều là anh ta đẹp trai quá đi, giọng nói của anh rất dễ nghe, vóc dáng thì gần như hoàn mĩ, anh mặc tây phục rất đẹp trai..

"Phía dưới, tôi muốn gọi một sinh viên, dựa vào nội dung tôi vừa giảng, làm một tổng kết nho nhỏ."

Trong nháy mắt phòng học đa chức năng sôi trào khắp nơi, các nữ sinh đều kích động, thật sự rất muốn đứng lên giơ tay, thu hút sự chú ý của Hoắc Lăng Trầm.

Đáng tiếc..

"Sinh viên ngồi đầu tiên hàng ghế thứ tám từ phía nam, đứng lên tổng kết lại những nội dung trọng điểm của nửa tiết tôi vừa giảng." Âm thanh trầm thấp vang lên, ánh mắt mọi người bắt đầu tìm kiếm, đối với bọn họ mà nói, người vừa bị Hoắc Lăng Trầm gọi tên rất may mắn.

Khi mọi người thấy rõ người ngồi đầu tiên hàng ghế thứ tám, dưới đài bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Đó không phải là nữ sinh vừa đứng "trấn giữ" ở cửa phòng học sao!"

"Đúng vậy, cô ấy chính là Niên Nhã Tuyền lớp 22!"

"A? Niên Ca chính là cô ấy ư! Thì ra dáng người đẹp như vậy, không phải là nhân vật phong vân mới lạ!"

* * *

Nửa phút sau lúc Hoắc Lăng Trầm gọi đến tên Niên Nhã Tuyền, cô cũng không có một chút phản ứng, vẫn là nhờ Trịnh Hiểu Kha bên cạnh thúc cô một cái, kéo hồn vía của Niên Nhã Tuyền đã bay đến đêm hôm đó cùng với Hoắc Lăng Trầm ngủ trên cùng một cái giường lại.

"Hửm? Cậu đụng tôi làm gì.." Không phải, tất cả mọi người đều nhìn cô làm gì? Niên Nhã Tuyền một mặt mê mang.

Lâm Uyển Oánh lắc đầu thấp giọng nói, "Niên Ca, Hoắc tổng bảo cậu trả lời câu hỏi kìa! Tổng kết những trọng điểm vừa rồi anh ta giảng."

Niên Nhã Tuyền trong lòng hơi hồi hộp một chút, Hoắc Lăng Trầm giảng cái gì, một câu cô cũng không nghe lọt tai được không?

Chậm rãi từ vị trí đứng dậy, xấu hổ cúi đầu mở sách giáo khoa ở trước mặt từ nãy giờ vẫn chưa mở ra, nửa ngày trời cũng không đáp được vừa rồi Hoắc Lăng Trầm nói gì.

Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt mở miệng, "Nếu đã không biết, vậy thì mời bạn sinh viên này, bước lên giảng đài."

Hả? Lên đó làm gì?

Mặc dù rất nghi hoặc, nhưng Niên Nhã Tuyền vẫn rời bước, đi lên giảng đài.

Hoắc Lăng Trầm mặt không biểu cảm chỉ chỉ một cái góc bên cạnh, "Trước khi tan học cứ đứng ở đây, nghe tôi giảng bài."

* * *

Vị trí hắn chỉ cách màn hình không đến ba mét, nếu như Hoắc Lăng Trầm đứng ở bên phải, như vậy khoảng cách ở giữa hai người bọn họ, sẽ rút ngắn lại không đến nửa mét..

Niên Nhã Tuyền xấu hổ đấy, trước đó cô đích thực không ít lần bị thầy cô phạt. Nhưng các thầy cô khác mười người đã có chín người không dám phạt cô như vậy, còn lại một người chính là để cô đứng, nhưng lại không đứng kiểu vậy.

Niên Nhã Tuyền đứng cạnh bục giảng nửa ngày cũng không có động tĩnh, Trầm một ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Lăng đảo qua, cô gái nhỏ không tự chủ được rùng mình một cái.

Hừ! Diễn gì chứ! Lúc đùa giỡn cô, cũng không thấy ánh mắt hắn lạnh lùng như vậy, đồ đàn ông chết thúi!

Lại nghĩ tới lần trước hắn ném một mình cô vào nghĩa trang liệt sĩ, Niên Nhã Tuyền cắn cắn môi dưới, ngoan ngoãn đứng ở vị trí Hoắc Lăng Trầm chỉ định cho cô.

Cái tên Hoắc Lăng Trầm này tuyệt đối là đang trả thù cô! Hừ! Quỷ hẹp hòi lấy thù công báo việc riêng!

Niên Nhã Tuyền mới vừa đứng trên giảng đài, Hoắc Lăng Trầm lại đặt câu hỏi cho người tiếp theo, làm cho Niên Nhã Tuyền muốn hé miệng cười trộm.

"Sinh viên ngồi thứ hai hàng ghế thứ tám xếp từ cửa sổ phía nam đứng dậy tổng kết!" Là Trịnh Hiểu Kha.

Nếu như Trịnh Hiểu Kha có thể trả lời được, Niên Nhã Tuyền cô đợi thêm chút nữa là có thể đi xuống bục giảng.

Quả nhiên! Trịnh Hiểu Kha cũng là dùng tiền đặt chân vào Học viện Quản lý cũng bị Hoắc Lăng Trầm mời lên bục giảng, vai sóng vai đứng cùng chỗ với Niên Nhã Tuyền.

Lần này trong lòng Niên Nhã Tuyền dễ chịu hơn nhiều, dù sao có người bạn chí cốt đứng đây bầu bạn với cô, cũng không tệ!

Không chỉ có như thế, Lâm Uyển Oánh bên cạnh Trịnh Hiểu Kha, cũng bị mời đi lên.. Lâm Uyển Oánh so với hai cô đỡ hơn một chút, có thể nói vài câu, nhưng vẫn bị Hoắc Lăng Trầm lấy lý do bắt không được trọng điểm rồi mời luôn lên giảng đài.

Ba người bạn chí cốt lúc đầu cũng đều rất chán, nhưng vừa nhìn thấy đối phương lại không nhịn được hé miệng cười trộm.

Nửa tiết tiếp theo, hơn phân nửa người đều ra vẻ không để ý nghe giảng,
chỉ muốn Hoắc Lăng Trầm lại gọi tên để họ cũng được đứng trên giảng đài, như vậy liền có thể trong khoảng cách gần đứng chung một chỗ với anh.

Đáng tiếc, Hoắc Lăng Trầm sau đó không lại đặt câu hỏi với bất kỳ ai.

Từng slide* lý thuyết và hình ảnh trên màn hình lớn phát ra, chỗ Hoắc Lăng Trầm đứng lúc này, vừa đúng ngay trước mặt Niên Nhã Tuyền, cho cô một bối cảnh hoàn mỹ.

*Dùng Power Point

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Niên Nhã Tuyền nghĩ có thể đếm hết được Hoắc Lăng Trầm có bao nhiêu sợi tóc cũng không vấn đề gì.

Cho nên, khi Niên Nhã Tuyền lặng lẽ móc móc ngón tay Trịnh Hiểu Kha, đồng thời yên lặng đếm tóc hộ Hoắc Lăng Trầm..

"Bạn này, nói cho tôi, đoạn tôi mới vừa nói này là có ý gì?" Giọng nói bén nhọn, khiến cho người vừa mới đếm được mười chín bỗng nhiên hoàn hồn.

Gã Hoắc Lăng Trầm này tại sao lại bắt đầu đặt câu hỏi hỏi cô nữa rồi? "À ừm.. ừm à.. Tôi.." Cô căn bản không nghe có được không?

Vẫn lắp bắp mãi cũng không nói được, Trịnh Hiểu Kha đang đắm chìm trong nam sắc bên cạnh cũng như thế, lần này Lâm Uyển Oánh trả lời. Bởi vì đây là những thứ mà ngày thường cô xem không hiểu, sau khi nghe Hoắc lăng Trầm giải thích, rõ ràng dễ hiểu. Chỉ cần không đặt lực chú ý trên người Hoắc lăng Trầm, trên cơ bản đều có thể biết.

Hoắc Lăng Trầm thả tài liệu trong tay xuống, "Bạn vừa rồi trả lời được câu hỏi đi xuống trước, còn lại hai bạn sinh viên này, tiết học hôm nay hai người nhất định phải hiểu! Sau khi tan học đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi giảng bài riêng cho các bạn."

Câu nói sau cùng, xém chút dậy lên sóng to gió lớn ở phòng học đa chức năng.

Hoắc tổng giảng bài riêng cho hai người họ sao! Đây quả thực là giấc mơ của tất cả nữ sinh.

Có hơn chín mươi phần trăm nữ sinh ghen tị hai người bọn họ có thể ở riêng với Hoắc Lăng Trầm, nhưng còn mười phần trăm nữ sinh còn lại thì ghen tị hai người bọn họ có thể được Hoắc tổng một đối hai truyền bá tri thức.

Sau đó ngay cả Trịnh Hiểu Kha cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngay khi cô hưng phấn kéo khuỷu tay Niên Nhã Tuyền đến văn phòng Hoắc Lăng Trầm, lại bị một câu của Hoắc Lăng Trầm đuổi đi..

"Bạn học Trịnh, vừa rồi bạn nghe giảng bài rất chăm chú, không cần thiết phải học lại một lần nữa, bạn về trước đi!"

Trịnh Hiểu Kha nhất thời không kịp phản ứng, gật đầu ngây ngốc, "Ồ!"

Sau khi đi ra khỏi văn phòng, sau lưng truyền đến âm thanh cửa bị khóa lại, khiến cô bỗng nhiên hoàn hồn, ơ, Nhã Tuyền còn đang ở bên trong.

Còn có, vừa rồi cô rõ ràng không nghe giảng bài đàng hoàng mà..

Trịnh Phi vẫn luôn đi theo Hoắc Lăng Trầm bước tới, đẩy gọng kính trên mặt, mỉm cười mở miệng, "Bạn học Trịnh nếu không có chuyện gì, thì đi về trước đi!"

"Nhưng mà, Nhã Tuyền.." Còn đang bên trong.

"Có thể được Hoắc tổng chúng tôi giảng bài một một, bạn học Niên nhất định rất muốn trân quý cơ hội này." Ngụ ý của Trịnh Phi là, Hoắc tổng đã lên tiếng, cô cũng đừng có đi quấy rầy.

Trịnh Hiểu Kha cũng không ngốc, có thể nghe ra được ý trong lời nói của hắn, thế nhưng cô lại nghĩ tới nghiệt duyên mấy lần trước giữa Niên Nhã Tuyền cùng Hoắc Lăng Trầm, nhíu chặt lông mày, "Hoắc tổng sẽ không.. Bắt nạt Nhã Tuyền chứ?"

Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện