Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 45: Cho ta nghe xem nào


trước sau

Sau giờ trưa trời phảng phất hơi nóng, hoa viên trong phủ tướng quân ngược lại vô cùng mát mẻ.

Đỗ Tranh bận tới bận lui, nào là trà nước rồi nào là hoa quả, còn phải lấy giấy bút mực, bày biện căn đình nghỉ chân vô cùng tươm tất. Giương mắt lên, thấy vị thiếu gia đang đi dạo loanh quanh trong hoa viên, có vẻ như đang phá hủy cây cối.

Còn kẻ gây họa họ Dung kia thì đứng một bên, lúc này không đòi chém đòi giết nên trông hết sức ngoan ngoãn.

Đây là khu vườn rộng lớn nhất trong phủ, có mười mấy loại cây cỏ, hoa hòe thì đủ sắc đủ hương. Dùng bữa xong, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân lấy danh nghĩa đi dạo tiêu cơm, thuận tiện tìm một cây để làm vật liệu cho đèn lồng.

Cây bách quá sù sì, cây đào ngụ ý may mắn không nên đốn đi, cây hải đường đương lúc đỏ thắm rực rỡ, không nỡ xuống tay. Đi tới đi lui, phát hiện trong gốc có mấy cây anh đào mới trồng, dứt khoát chém luôn một gốc đẹp mắt.

Hoắc Lâm Phong cúi đầu chặt cành, bên cạnh không có tiếng động, quay đầu chợt sững người. Chỉ nhìn thấy giữa chốn hoa cỏ um tùm, ánh nắng lốm đốm, Dung Lạc Vân đang nghiêm túc hái hoa.

Phía đông hái một bông hải đường, phía tây hái một đóa ngọc trâm, trong tay đã nắm được một bó. Hắn lặng lẽ nhìn một lúc lâu, bươm bướm bay ngang qua hắn mới hoàn hồn, hỏi: “Sao hái nhiều thế?”

Dung Lạc Vân nói: “Tỷ tỷ của ta thích hoa, sáng mai đem sang cho tỷ ấy.”

Sáng mai hắn cũng phải gặp Thẩm Châu, Hoắc Lâm Phong vừa nghĩ tới, Thẩm Châu hình như cũng ái mộ Dung Đoan Vũ, huống hồ Triều Mộ Lâu cũng toàn là người của mình, vì thế hắn nói: “Vậy sáng mai ta mời một vị bằng hữu tới Triều Mộ Lâu, đến lúc đó em cũng đi cùng đi.”

Dung Lạc Vân chỉ lo hái hoa, không hỏi là bằng hữu nào. Hái được một bó to thì quay vào trong đình, chạm mặt Đỗ Tranh đang trông chừng ở đó, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vừa giáp mặt là xoay đi như hai chú chó.

Đỗ Tranh nhận thua: “Cung chủ, mời ăn dưa.”

Dung Lạc Vân ngồi xuống, hỏi: “Từ đó đến giờ ngươi vẫn luôn là đầy tớ hầu hạ cho huynh ấy sao?”

Đỗ Tranh đáp: “Lúc lừa gạt cung chủ thì tôi còn làm đại ca nữa.”

Dung Lạc Vân quên mất chuyện này, hỏi tiếp: “Vậy cái người mà huynh ấy suýt nữa thành thân cũng là giả phải không?”

Đỗ Tranh ngổn ngang trăm mối âu lo, làm người hầu kẻ hạ thật là khổ. “Cứ xem như nửa thật nửa giả đi.” Cậu ấp úng trả lời, “Bão Nguyệt không phải hầu hạ cho sư phụ quy ẩn, mà là hầu hạ cho phu nhân của chúng tôi, phu nhân muốn để thiếu gia nhận Bão Nguyệt làm thiếp.”

Còn chưa nói xong, Hoắc Lâm Phong ôm một đống cành cây tới, ngồi phịch xuống vô cùng tùy tiện. Nhất thời bầu không khí rơi vào yên tĩnh, hắn uống trà lạnh nhìn hai người kia, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy, không cần để ý đến ta đâu.”

Dung Lạc Vân đưa một miếng dưa tới: “Nói về… Bão Nguyệt.”

Hoắc Lâm Phong cứng họng, vớ lấy quả hạnh ném về phía Đỗ Tranh, tên đần này lại bép xép vớ vẩn! Đỗ Tranh ôm đầu chạy trốn, có thể trách cậu lắm lời sao? Chỉ có thể trách người yêu của thiếu gia suốt ngày hỏi lung tung kìa!

Đợi trong hoa viên quay về yên lặng, Hoắc Lâm Phong gọt đầu cây gỗ, nói: “Sau này hỏi ta là được rồi, ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm.”

Có câu nói này là đủ rồi, Dung Lạc Vân bốc một miếng đào tươi bỏ vào miệng, sau đó trải giấy mài mực, muốn viết bí kíp Lăng Vân Chưởng. Y đã luyện tới tầng thứ ba rồi, càng về sau thì càng khó.

Hai người đều lặng thinh, người làm đèn thì cúi đầu đẽo gọt, người viết chữ thì cặm cụi đọc thầm, cùng hưởng thụ bầu không khí tươi mát trong vườn. Chừng nửa nén hương sau, Dung Lạc Vân viết xong tầng thứ nhất, vừa lật giấy lên lập tức sững sờ.

Giữa những tờ giấy trắng kẹp một bức họa, mực tàu đen sì một mảng, hai mắt tự dưng lại nở hoa, dáng người thì càng khó nói nên lời. Y nhìn tường tận một hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Đây là để trừ tà hả?”

Hoắc Lâm Phong giương mắt lên nhìn: “…”

Trừ tà tiên sư em ấy, khi vẽ tình ý dạt dào, sao mà Dung nỡ chà đạp lòng ta, hắn xé khung đèn: “Đây là —— em.”

Dung Lạc Vân bần thần, sợ đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng thất điên bát đảo, y cúi đầu xem tranh… đây vậy mà là mình ư. Tình nhân trong mắt hóa yêu ma, y sờ lên mặt mình ưu sầu nói: “Hóa ra trong mắt huynh ta là như vậy.”

Hoắc Lâm Phong cảm thấy rất đẹp mà: “Đúng vậy, giống y như tạc.”

Dung Lạc Vân không còn lời gì để biểu đạt, nghĩ chắc là đối phương thích tính cách của mình chăng? Thôi bỏ đi, y nghĩ rằng do thẩm mỹ của người Tái Bắc khác biệt, rồi nhấc bút lên im lặng viết chữ.

Hoắc Lâm Phong liếc trộm, thấy Dung Lạc Vân không vui lắm, hắn hỏi: “Em không thích à?”

“Đâu có, hi hi.” Dung Lạc Vân cười gượng.

Hoắc Lâm Phong nói: “Tốt xấu gì ta cũng đã vẽ em rồi, em đã từng vẽ ta chưa?”

Khóe miệng Dung Lạc Vân rụt lại, y dùng chân vẽ cũng còn đẹp hơn cái thứ đồ này. Người ta không có khích tướng, nhưng y lại chủ động mắc câu, chấm mực hạ bút, lướt hai, ba nét là ra được hình dáng.

Y vẽ Hoắc Lâm Phong hết sức chuyên chú, nhưng chẳng cần phải liếc đối phương cái nào.

Vóc người, gương mặt, tinh thần, khí chất của người kia, chẳng biết tự bao giờ đã khắc sâu vào trong trái tim. Miêu tả từ đầu đến chân, từ phát quan đến giày, bức họa này y vẽ vô cùng lưu loát và liền mạch.

Cuối cùng nhúng một chút trà xanh, tạo ra một lớp sương mờ màu xám nhạt, như vậy là hoàn thành.

Giữa vùng không gian mênh mông, đuôi ngựa của Hoắc Lâm Phong khẽ đung đưa, xách kiếm nhìn lên, màn sương lạnh đã xoa dịu hàng lông mày sắc bén đi một chút. Y vẽ ngày hội tỉ võ hôm ấy, đánh trống cổ vũ, sau khi mọi người giải tán bọn họ đứng xa xa nhìn nhau.

“Vẽ xong rồi.” Y hất hất cằm.

Hoắc Lâm Phong đi tới bên bàn, ánh mắt đặt trên giấy, nhất thời câm nín không nói được gì. Vẫn chưa hết, Dung Lạc Vân còn nhấc bút lên, viết xuống một dòng lạc khoản ở một góc trống:

—— Tặng Lâm Phong ta yêu.

Khoảnh khắc đó, lồng ngực Hoắc Lâm Phong nóng rẫy, căng phồng khó mà đè nén, giơ tay lên ôm chầm lấy Dung Lạc Vân. Lâm Phong, ta yêu, hắn không ngừng lặp lại trong miệng, vui sướng đến mức không nói ra được lời sến sẩm nào. Dung Lạc Vân tựa vào vai hắn, vòng tay ôm eo hắn, cũng rất thích thú.

“Ta sẽ đem đi bồi tranh (*), rồi treo trong thư phòng.” Hoắc Lâm Phong nói.

(*) bồi tranh: một công đoạn bồi thêm giấy để giữ giấy được lâu hơn

Dung Lạc Vân đáp: “Còn bức họa huynh vẽ… ta không treo đâu.”

Hoắc Lâm Phong cười khì, vô cùng hổ thẹn, cầm tác phẩm trừ tà kia đi.

Khúc nhạc đệm này chấm dứt, hai người ai làm chuyện người nấy, cả một buổi chiều đều ngâm mình trong đình. Đến hoàng hôn, Dung Lạc Vân dâng tặng bí kíp ba tầng đầu tiên của Lăng Vân Chưởng, Hoắc Lâm Phong thì tặng chiếc đèn cán gỗ anh đào, và một con diều chim yến.

Hai người sóng vai quay về chủ uyển, bắt gặp một đám nha hoàn và đầy tớ.

Đám người này đều hầu hạ ở chủ uyển, hôm nay không được gọi đến nên rảnh rỗi cả một ngày. Bây giờ đang định về phòng của hạ nhân, ai ngờ lại đụng phải chủ tử.

Phàm là ai có mắt không mù đều không kìm lòng được mà lén lút quan sát.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong phủ có khách tới ở qua đêm, không ở những phòng khác mà lại ở ngay trong phòng tướng quân.

Dung Lạc Vân cảm thấy ánh mắt của họ nóng như thiêu đốt, bèn cúi đầu nghịch hoa tươi, cũng núp núp ra sau Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong lên tiếng: “Chen chúc trên hành lang làm gì? Chê đường rộng quá phải không?”

Đám người hầu lập tức chạy biến đi, chớp mắt một cái đã trốn nhủi vào trong phòng.

Thanh tịnh lại rồi, bọn họ cũng quay về phòng, Hoắc Lâm Phong vào tiểu thất tắm rửa. Dung Lạc Vân ngồi trên sạp xếp hoa, thấy hơi nhàm chán, cũng hơi tò mò, khi đám hạ nhân kia nhìn mình đã nghĩ cái gì?

Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nếu mình bế Hoắc Lâm Phong vào Bất Phàm Cung, còn cho ngủ ở Vô Danh Cư, đừng nói là trăm nghìn đệ tử, có khi cả lão Tam và lão Tứ cũng có thể nói toét cả lưỡi.

Phỏng đoán như thế, đám hạ nhân kia có phải cũng đang nói toét cả lưỡi hay không?

Dung Lạc Vân bắt đầu thấy khó chịu, y dựa vào gối nhắm mắt vận khí, sử dụng Lục Lộ Phạn Âm. Một thoáng sau, y đã bắt được động tĩnh ở trong phòng hạ nhân, bảy mồm tám miệng rất là náo nhiệt.

“Người kia là ai vậy ta!”

“Thật là tuấn tú, nhưng mà trông hơi quen.”

“Cũng có què đâu, sao lại bắt tướng quân bế vào phủ?”

“Đồ người kia mặc là xiêm y của tướng quân đó!”

Đột nhiên bầu không khí rơi vào trầm lặng, Dung Lạc Vân khẩy khẩy hạt châu thêu trên gối, mau nói đi chứ.

Lát sau, một người to gan hỏi: “Tướng quân không phải là đoạn tụ (gay) chứ…”

“Gia đình của tướng quân đáng lẽ nên kiếm vợ cho tướng quân từ lâu rồi chứ, đến cả một nha đầu làm thiếp cũng không có.”

“Ý cô nói, người kia là tiểu nam sủng của tướng quân?”

“Hai người họ ở chung một phòng, là làm…”

“Làm cái chuyện đó!”

Lại tiếp tục là một khoảng im lặng, Dung Lạc Vân tay trái gẩy tay phải, còn nói gì nữa không.

Một người lại to gan đặt câu hỏi: “Hai nam nhân thì làm chuyện đó như thế nào nhỉ?”

Dung Lạc Vân nín thở lắng nghe, hai tay bất giác nắm thành quyền, để cho mình nghe nào để cho mình nghe nào. Ai ngờ đâu, Hoắc Lâm Phong choàng áo đi ra, làm y hốt hoảng đến mức chân khí cũng trốn đi biệt tăm.

Y suýt nữa là ngất xỉu, cái tên đoạn tụ này tắm nhanh thật.

“Nằm ở đó làm gì, lên giường ngủ đi.” Hoắc Lâm Phong đi tới bên sạp vươn tay ra, thân hình cường tráng như ẩn như hiện, “Sao mặt đỏ vậy?”

Trong tai toàn là tiếng ù ù, Dung Lạc Vân không nghe thấy, bèn ngoan ngoãn đưa tay ra. Y tưởng là Hoắc Lâm Phong định dắt tay mình đi mà thôi, kết quả đối phương lại bế y lên, y khẽ lẩm bẩm: “Mình đúng là được sủng.”

Hoắc Lâm Phong không nghe rõ, đi đến bên giường đặt Dung Lạc Vân xuống, vén áo ngủ lên kiểm tra vết thương. Lớp băng gạc bị máu thấm ướt, hắn vội vàng đi lấy thuốc, nhìn Dung Lạc Vân giống như không còn tri giác vậy: “Em không thấy đau à, sao không lên tiếng?”

Lúc vận khí đã làm căng da thịt, vết thương chỉ mới rách lúc nãy thôi. Dung Lạc Vân nằm thẳng, tay đặt trước ngực nắm lấy góc áo vừa bị vén lên, đợi bôi thuốc xong, ngẩn người hong khô bụng.

Hoắc Lâm Phong thổi đèn hạ rèm rồi lên giường nằm.

Một hồi sau, Dung Lạc Vân khôi phục thính lực, nhưng tâm trạng vẫn chưa bình ổn.

Chuyện đó… rốt cuộc phải làm thế nào?

Y âm thầm nghĩ ngợi, không biết đi gặp Chu Công tự lúc nào.

Đợi đến khi tiếng hô hấp nhịp nhàng vang lên, Hoắc Lâm Phong mới trở mình, nhẹ nhàng ôm Dung Lạc Vân vào lòng. Lần ở trên xe ngựa thì nằm cách nhau một Điêu Ngọc Lương, khi ở thiền viện thì sau khi ngủ say mới ôm, lần ở lầu trúc thì tâm trí không tỉnh táo, hôm ở Vô Danh Cư thì bị Lục Chuẩn phá hỏng.

Tính ra, đây mới là lần đầu tiên bọn họ chính thức chung chăn chung gối.

Đáng tiếc Dung Lạc Vân lại bị thương.

Hắn cười bất đắc dĩ, nhắm mắt đè nén gợn sóng trong lòng.

Qua một đêm, Hoắc Lâm Phong thức dậy trước, hắn đến quân doanh dạo một vòng, sau khi trở về đứng trên hành lang nghe kẻ dưới báo cáo lại những chuyện vặt vãnh trong thành. “Chọn một đội thật giỏi trong đám thị vệ, điều tra ba đời tổ tông.” Cuối cùng, hắn phân phó, “Nếu không có rắc rối gì thì ít hôm nữa bắt đầu huấn luyện.”

Bận rộn xong, hắn quay về phòng ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn vào bên trong như đang ngắm cảnh.

Dung Lạc Vân vừa mặc xong xiêm y, xoay mặt một cái liền thấy người bên ngoài. Y vỗ nhẹ lên bụng: “Thuốc của huynh tốt thật, đã kết vảy rồi này.” Y đi ra, đến trước mặt đối phương, “Giờ đến Triều Mộ Lâu luôn phải không?”

Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng, hắn đã phái xe đi đón Thẩm Châu rồi. Bọn họ cùng đi ra cổng, đi dạo chầm chậm ven Trường Hà, vẫy lại một chiếc thuyền hoa.

Đang là mùa nước nổi, rất thích hợp để chèo thuyền ngắm cảnh.

Không lâu sau, một chiếc xe ngựa dừng ở bên sông, mã phu là một gương mặt quen thuộc ở phủ tướng quân. Dung Lạc Vân đang ăn hoa quả, giương mắt nhìn sang, thấy rõ được người đang vén rèm xuống xe.

… Thẩm Châu?

Người bằng hữu mà Hoắc Lâm Phong nói, ấy mà là Thẩm Châu!

Trong lúc y sững sờ, Thẩm Châu đã lên thuyền rồi, sau khi nhìn thấy Dung Lạc Vân Thẩm Châu cũng hơi ngạc nhiên. Hoắc Lâm Phong giới thiệu: “Thẩm huynh, vị này là Dung Lạc Vân, chuyện ở Hạn Châu là do y giúp đỡ.”

Thẩm Châu nhắc lại: “Dung Lạc Vân…” Quên mất phải nói đa tạ, chỉ nhớ lại lần gặp nhau trước đó ở Triều Mộ Lâu, “Dung công tử, thứ cho tại hạ mạo muội, công tử và Đoan Vũ cô nương là quan hệ gì?”

Dung Lạc Vân hoàn hồn: “… Tỷ đệ ruột thịt.”

Ngay lập tức, y cảm thấy ánh mắt của Thẩm Châu trở nên chân thành, khiến y thấy hơi hồi hộp. “Thẩm đại nhân, mời ngồi.” Y cúi đầu rót trà, vội vàng nói sang chuyện khác, “Chuyện của Giả Viêm Tức, chắc hẳn đã có kết quả rồi.”

Thẩm Châu thu tầm mắt lại: “Chưa đến Trường An thì đã tự sát rồi, dòng tộc quá lớn, hắn ta không dám liên lụy đến thúc thúc làm Thừa tướng của mình.” Y thấp giọng hơn, mang theo chút cảm giác không cam lòng, “Trần Nhược Ngâm là cây to rễ lớn, sổ sách là một bằng chứng thép, nhưng cũng chỉ là kiến bò trên cây mà thôi.”

Hoắc Lâm Phong trực tiếp đi vào trọng điểm: “Những người mà Thẩm huynh có thể xin được hợp tác có ai?” Thấy đối phương uống trà để che giấu sự lưỡng lự, hắn cười nói, “Huynh yên tâm, Lạc Vân không phải là người ngoài.”

Dung Lạc Vân chẳng những không phải người ngoài, mà cũng không phải là đứa ngốc, y ở dưới bàn đạp Hoắc Lâm Phong một cái.

Lúc này Thẩm Châu mới tính nhẩm thật kĩ, ngoại trừ một vài quan chức không cao ra, thì y bắt đầu kể từng vây cánh của Trần Nhược Ngâm. “Đại khái là có bấy nhiêu.” Y hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “Còn có cả… Thái tử đương triều.”

Thuyền hoa chèo ra giữa hồ, Hoắc Lâm Phong và Thẩm Châu đã bàn luận được khá nhiều, ngoài việc công ra thì họ cũng hàn huyên về cảm tưởng sau khi tới Giang Nam. Dung Lạc Vân yên lặng lắng nghe, ngẩn người nhìn Thẩm Châu.

Bộ dạng ngẩn người này bị Hoắc Lâm Phong bắt được, hắn ở dưới bàn đạp Dung Lạc Vân một cái.

“Phải rồi, còn một chuyện nữa.” Thẩm Châu nói, “Gia phụ có nhắc trong thư, mấy tháng nay Hoàng thượng long thể bất an, muốn xây dựng Trường Sinh Cung để cầu phúc.”

Vậy chắc hẳn sẽ xây dựng rất rầm rộ, Hoắc Lâm Phong liền được khơi thông: “Tăng thuế?”

Thẩm Châu gật đầu thầm thừa nhận, sau đó lại lắc đầu cười khổ. Y nói chuyện mệt rồi, đứng dậy bước ra sàn tàu hóng gió. Ánh mắt lướt qua mặt nước lâng lâng, dừng ở căn lầu lục giác bên hồ.

Bên trong thuyền, Dung Lạc Vân hỏi: “Hoắc tướng quân, huynh điều tra ta?”

Hoắc Lâm Phong cười khẽ, hắn đã biết người liên quan đến Bất Phàm Cung rồi, đứng ở đảng đối lập với Trần Nhược Ngâm, vậy thì có thể loại trừ vây cánh của Trần Nhược Ngâm. Hắn nói: “Tra hay không tra ta cũng phải hỏi, biết được bè cánh của Thừa tướng thì sẽ dễ phòng bị.”

Dung Lạc Vân tới gần: “Sau này không cần phiền phức như vậy đâu, hỏi ta là được rồi.”

Hai mắt Hoắc Lâm Phong hơi híp lại: “Vậy ta hỏi đây, em cứ nhìn chằm chằm Thẩm Châu làm gì thế?” Đạp nhẹ vào cái chân kia, người này nhìn chằm chằm từ giữa sông ra tới bờ sông, “Đã nguyện theo võ tướng rồi thì bớt nhìn văn thần đi.”

Dung Lạc Vân thẹn thùng đập bàn, người Tái Bắc lại đổ oan cho nam nhi tốt Giang Nam rồi.

Bọn họ ở bên này trò chuyện, Thẩm Châu ở bên kia nhìn về xa, thuyền hoa từ từ cập vào bờ.

Công vụ ở Hạn Châu bận rộn, Thẩm Châu không thể ở lại lâu, chuẩn bị cáo từ. Y ngoái đầu nhìn về Triều Mộ Lâu, vừa khó xử vừa thành khẩn nói: “Dung công tử, làm phiền công tử thay Thẩm mỗ hỏi thăm Đoan Vũ cô nương.”

Dung Lạc Vân đồng ý, trong tâm trí nảy sinh chút không đành lòng. Trước khi đi, y tiễn đối phương lên xe, trong lúc rèm xe hạ xuống, y tiến lên một bước chặn đường.

“Thẩm đại nhân.” Y nói, “Sau này đừng đến nữa.”

Thẩm Châu sửng sốt nhìn y, Dung Lạc Vân tiếp tục nói: “Con trai của Thái phó và con trai Định Bắc Hầu tuyệt đối không thể qua lại quá thân thiết, một lần thăm hỏi đã đủ rồi. Hai người còn có thể ỷ Hoàng đế ở xa, nhưng lệnh tôn (*) còn đang ở trong triều.”

(*) lệnh tôn: chỉ người lớn (đàn ông) như ông, cha, chú, bác trong nhà của đối phương. Ở đây ý Dung Lạc Vân nói là trong triều còn có cha của Thẩm Châu và cha của Hoắc Lâm Phong, sợ bị liên lụy.

Thẩm Châu ngồi trong xe, bần thần nhìn Dung Lạc Vân ở bên ngoài, y mơ hồ cảm thấy dường như mình đã từng thấy cảnh này rồi. Vào một ngày trời trong, có xe ngựa, một cậu nhóc đuổi theo cản đường, mặt đầy chân thành hỏi y —— Thẩm đại ca, khi nào huynh lại đến phủ dạy đệ vẽ?

Đôi mắt kia mở to hơn một chút, dường như giống y đúc với đôi mắt đang ở trước mặt này.

Y càng sửng sốt hơn, cố ý thì thào: “Công tử nghĩ nhiều rồi, tôi và Hoắc tướng quân chỉ là quân tử chi giao thôi.”

Dung Lạc Vân chân thành nói: “Huynh đã từng chứng kiến tội danh bị bịa đặt không có căn cứ chưa?!” Trong sự chân thành còn ẩn chứa chút phẫn nộ, “Đến lúc đó… tất cả đều đã muộn rồi.”

Chỉ nói tới đây, Dung Lạc Vân nói xong lùi về sau hai bước, xoay người rời đi.

“Đợi đã!” Thẩm Châu gọi với lại, “Xin hỏi công tử và Đoan Vũ cô nương, có phải hai người còn có huynh đệ nào khác không?”

Dung Lạc Vân khựng lại, ủ rũ trả lời: “Không còn nữa rồi.”

Tác giả:

Tiểu Dung ở trên lớp học chính là kiểu người mà khi có ai đó mang đồ gì hay ho lên lớp, mọi người đều bu vào xem, chỉ có mình cậu ngồi yên lặng đọc sách, hoàn toàn không quan tâm. Nhưng thật ra trong lòng lại tò mò gần chết, “Cái gì thế, mau cho tui xem với mau cho tui xem đi.”

Cuối cùng khi được xem rồi, đó là chiếc đồng hồ đeo tay dạ quang Tiểu Hoắc mới mua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện