Xứng với sắc mặt đáng ghê tởm của nó, thật sự có chút thảm không nỡ nhìn.
Bị làm phiền một hồi, Lăng Hiểu Huyên đang ngủ say cuối cùng cũng bị đánh thức.
“Tần Nguyên, sao em còn chưa ngủ?
Lăng Hiểu Huyên từ trên giường ngồi dậy, hai mắt còn nhắm, cô duỗi tay xoa đôi mắt, giọng điệu tản mạn hơi buồn ngủ.
Phát hiện phòng trong có chút lạnh, cô kéo chăn vây quanh trên người.
Giây tiếp theo, động tác Lăng Hiểu Huyên dừng lại.
Cô mở hai mắt mờ mịt, đập vào đáy mắt chính là một bóng dáng cao lớn như ngọn núi nhỏ.
Thân ảnh lông tóc màu nâu đứng ở trước giường, thanh âm thở dốc thô nặng cùng với một mùi tanh tưởi quỷ dị dũng mãnh bay vào chóp mũi.
Lăng Hiểu Huyên có chút không rõ nguyên do, buồn ngủ tan đi, miệng hơi hơi giương.
Cô tỉnh lại lên tiếng khiến ma núi chú
ý-
Nó vội vàng xoay người, mắt to như chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Hiểu Huyên, nước bọt trong miệng nhỏ giọt trên mặt đất.
Ngồi ở trên giường, Lăng Hiểu Huyên trợn mắt há hốc mồm đối với ma núi
mà nói chính là món ăn ngon lành no bụng.
“Ốc thảo! Thảo! Thảo!!!”
“Đây là thứ gì?!!!”
Lăng Hiểu Huyên nhìn thẳng khuôn mặt quái vật, giọng nói vốn dĩ là nhu mị thanh thoát lại biến thành tiếng nói bén nhọn chấn đến đau lỗ tai.
Tần Nguyên nheo hai mắt lại, có chút ghét bỏ bĩu môi, duỗi tay đào đào lỗ tai chịu ngược.
Cô cũng không biết học tỷ còn có thể phát ra cao âm hùng hậu bén