Hoa Rơi Hữu Ý

Vai diễn mới


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cẩn Ngôn yên lặng nhìn khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của Tần Lam, không biết nói gì hơn... Cô thậm chí nhìn ra, nàng đã mơ ước, đã xếp đặt sẵn cuộc sống tương lai của nàng và Nhiếp Viễn, chỉ còn đợi một cơ hội thích hợp để hiện thực hóa mà thôi...

Đau xót... Thực sự đau xót! Kiếp trước, cô chậm hơn hắn một bước, gặp nàng muộn hơn hắn, lại không đủ tài lực, vật lực để chăm sóc, bảo hộ cho nàng, phải trơ mắt nhìn nàng vì hắn mà tổn thương hết lần này đến lần khác... Kiếp này, cô đủ khả năng lo lắng cho nàng, để nàng sống một cuộc đời tự do theo ý nàng muốn. Vậy nhưng, cô vẫn cứ chậm hơn hắn một bước, gặp nàng muộn hơn...

Hơn nữa, Phú Sát Dung Âm đối với Ái Tân Giác La Hoằng Lịch của kiếp trước, chỉ có đạo nghĩa, không có ái tình. Còn Tần Lam đối với Nhiếp Viễn của kiếp này... Nhìn đi, có mù cũng nhìn ra được tình yêu của nàng với hắn, chính là thật lòng yêu thương hắn, muốn cùng hắn có một gia đình, chấp nhận hy sinh vì hắn, thật tâm dùng toàn bộ khả năng để yêu hắn...


Ngô Cẩn Ngôn cô còn gì để nói, còn gì để làm chứ? Nếu có cũng chỉ là lời chúc phúc cho hai người họ...

- Khỉ con, khỉ con...

- Dạ? - Cô ngơ ngác nhìn nàng.

- Em nghĩ gì mà thất thần vậy? Hay là đói rồi? Ăn cùng chị đi, không sao đâu mà.

Tần Lam vẫn như cũ dịu dàng. Cẩn Ngôn nặn ra một nụ cười gượng gạo, lắc đầu

- Không sao đâu ạ. Chị cứ ăn đi, em rót nước cho chị.

Cô nói xong lập tức quay đi, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô thực sự đã đắc tội với lão thiên sao? Sao hết lần này đến lần khác làm khó cô như vậy?

Nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống, nhìn nàng vui vẻ ăn bữa tối chỉ có thể chua xót mỉm cười. Tần Lam, có lẽ em sai rồi, duyên phận giữa chúng ta không phải là lương duyên trời định, không phải là điều tốt đẹp như em vẫn nghĩ mà chính là nghiệt duyên, định sẵn là đau khổ. Thật nực cười, đi từ kiếp này sang kiếp khác, nhân duyên của chúng ta chưa bao giờ thay đổi. Ông trời thật biết cách trêu đùa nhân sinh, định ra một mối tình không được thiên địa chúc phúc lại vẫn ép nó phải nảy sinh... Tình cảm của chúng ta, à không, bây giờ chỉ là tình cảm của riêng em thôi... Mãi mãi vẫn chỉ là một sai lầm...


Cẩn Ngôn mắc kẹt trong những suy nghĩ hỗn độn của riêng mình, không cách nào thoát ra... Quân Bình quay lại từ lúc nào, cô cũng không biết

- Tiểu Ngô, em sao vậy? Mệt rồi à?

- Ah... Em không sao, chỉ là suy nghĩ một chút...

- Ăn đi này, chắc một lát nữa là có thể chụp tiếp thôi.

Quân Bình đưa hộp đồ ăn mới mua cho cô. Cẩn Ngôn cầm lấy, mở ra bắt đầu ăn, vậy nhưng cũng không rõ là mình đang ăn cái gì...

Buổi chụp hình cuối cùng cũng có thể tiếp tục. Tần Lam đứng đó, giữa ánh đèn chói sáng của studio, vẫn là một bộ váy cưới đẹp đẽ, long lanh như vậy. Nhưng tại sao Cẩn Ngôn lại thấy khác? Nàng dường như đã không còn là Tần Lam của cách đây mấy tiếng đồng hồ... Cảm giác đã hoàn toàn thay đổi... Chụp xong một bộ, Tần Lam tiếp tục phải thay đổi trang phục. Nàng vẫy tay gọi cô. Nhưng kì lạ, người kia đứng nhìn về phía nàng mà lại giống như không nhìn thấy nàng gọi... Tần Lam đành tự mình cầm váy, bước về phía cô


- Khỉ con, em lại làm sao vậy?

Một buổi tối mà hết lần này đến lần khác đứng thất thần như người mất hồn, cô còn nói không sao nữa thì bảo nàng làm sao tin?

- Để em đưa chị về phòng.

Cô không trực tiếp nhìn nàng, chỉ đưa tay đỡ nàng quay về thay trang phục. Bộ ảnh cuối cùng cũng rất nhanh đã được chụp xong

- Lam tỷ, vất vả rồi.

Mọi người trong ekip đều tỏ ra ái ngại với nàng. Đã để nàng phải đợi lâu như vậy. Tần Lam cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại tươi cười với mọi người

- Mọi người cũng vất vả rồi.

Nàng nhanh chóng thay đồ, ra xe, trở về cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi... Tuy biết rằng sẽ có thể có nhiều việc phát sinh nhưng không ai nghĩ sẽ muộn đến mức này. Tần Lam lên xe liền bắt đầu ngủ. Tuy thời gian tuyên truyền không vất vả, áp lực như lúc quay phim nhưng việc thiếu ngủ vẫn là câu chuyện thường ngày của các nghệ sĩ. Cẩn Ngôn thì vừa lên xe đã chăm chú với điện thoại, báo cáo công việc hàng ngày được Tử Tân gửi đến cho cô, kèm theo đó là ảnh chụp của từng chồng hồ sơ, đề xuất phương án, hoá đơn chứng từ... Cô đọc qua một lượt báo cáo, phản hồi lại những điểm cần lưu ý, vừa định tắt điện thoại liền có tin nhắn gửi đến
[Ngôn Ngôn, bao giờ cậu mới về?]

[Chuyện gì? Mới có hai ngày đã nhớ mình quá sao?]

[Nhớ cái đầu cậu ấy! Cậu tự nhìn xem, số giấy tờ trên bàn cậu sắp đè chết người được rồi đấy.]

[Tử Tân, cậu cứ làm quá như vậy. Bình thường nếu mình đi công tác, đi cả một hai tuần cũng đâu có đến mức ấy, mới có hai ngày thôi mà.]

[Thiên a! Ngô tổng của tôi ơi, hôm nay đầu cậu có vấn đề à? Nếu cậu đi công tác, mọi văn kiện thay vì gửi đến chỗ cậu sẽ được điều hướng đến những người có quyền thay mặt cho cậu trong vấn đề đó khi cậu đi vắng. Nhưng hiện tại, trên danh nghĩa, Ngô tổng vẫn ngày ngày đến làm việc, ai dám tuỳ tiện thay mặt cho cậu chứ? Trừ khi cậu trực tiếp đi nói với Ngô chủ tịch, cậu muốn bỏ việc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện