Hoa Rơi Hữu Ý

Nhân tố mới


trước sau

Advertisement

Cẩn Ngôn sau khi giúp Tần Lam hoàn thành phần thi, cùng nàng đi xuống khỏi sân khấu. Tần Lam thở phào

- Qua rồi, chị căng thẳng chết đi được...

- Chị làm tốt lắm, tốt hơn lúc chúng ta tập rất nhiều.

- Em không cần khen chị, chị biết bản thân hôm nay quá căng thẳng mà.

- Không sao, đoạn đầu có hơi hồi hộp một chút nhưng phần sau làm vô cùng tốt. Em thật lòng đấy.

- Chị biết rồi - Tần Lam mỉm cười - Có điều, sao em có thể chuẩn bị những thứ này nhanh như vậy? Cứ như đoán trước được sẽ có chuyện xảy ra vậy.

Tần Lam nhìn cô từ trên xuống dưới, trang phục vừa vặn, hài hòa, nhất định là được chuẩn bị cho cô chứ không thể là đồ tùy tiện mượn của tổ chương trình, cảm giác cũng vô cùng cao cấp. Cẩn Ngôn trộm nghĩ, với tiềm lực của Bách Gia và khả năng lo liệu công việc của Tử Tân, thế này có là gì chứ, đảo mắt một cái, đáp lời nàng


- Em có một người bạn, chuyên kinh doanh trang phục biểu diễn. Cậu ấy rất giỏi, vừa gọi điện qua đã có thể giúp em tìm được đồ phù hợp. Cũng là một may mắn.

Nói dối mà mắt không chớp, tâm không run, đây cũng là một loại năng lực... Tần Lam không chút hoài nghi câu trả lời của cô

- Em giúp chị cảm ơn người bạn đó nhé.

- Được ạ - Cẩn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.

- Còn cả em nữa. Hôm nay em lại giúp chị một việc lớn rồi, cảm ơn em, khỉ con à - Tần Lam dịu dàng nhìn cô.

- Chị cảm ơn em làm gì chứ. Đây đều là việc em nên làm. Bất luận chuyện gì, chỉ cần là vì chị, em nhất định sẽ tận lực. Chăm sóc chị, bảo vệ chị.

Cẩn Ngôn mượn câu chữ, kín đáo giấu tâm tư của mình, nói với nàng. Tần Lam lại xem như là lời của một trợ lý, một tiểu muội muội mà tiếp nhận. Trong lòng bất quá cũng chỉ nảy sinh vui vẻ cùng ấm áp, ngoài ra không có gì hơn.


Thuận lợi vượt qua vòng thi này nhưng kết quả, Tần Lam cuối cùng cũng phải kết thúc cuộc chơi ở vòng thi sau đó. Hành trình Tân vũ lâm đại hội kết thúc, Tần Lam quay trở lại với cuộc sống ngày ngày đều phải chạy lịch trình...

- Lam tỷ, đây là số kịch bản được gửi đến, chị xem có muốn nhận bộ nào không - Quân Bình đưa kịch bản đến cho nàng.

- Nhiều như vậy sao? - Tần Lam ngạc nhiên.

- Trước đây đã nhiều, sau khi Diên Hy Công Lược lên sóng lại càng nhiều hơn nữa. Chị cố gắng xem đi, em đã giúp chị loại bớt những kịch bản không có khả năng rồi.

- Được rồi, cảm ơn em.

Tần Lam bắt đầu xem kịch bản. Thực ra nàng cảm thấy đây cũng là một điều rất đáng mừng. Vẫn còn nhiều kịch bản như vậy đến tìm nàng, chứng tỏ thị trường của nàng vẫn còn rất rộng, có thể thoải mái, tự do chọn lựa. Quân Bình ra ngoài giải quyết công việc, Cẩn Ngôn đem theo hoa quả đi vào phòng


- Lam tỷ đang xem kịch bản sao?

- Ừ, em có thể qua xem cùng chị.

- Sao vậy? Chị không chọn được bộ nào ạ?

- Kịch bản viết đều khá tốt, có điều chị vẫn chưa tìm được bộ nào thực sự đặc sắc.

Cẩn Ngôn nghe nàng nói cũng bắt đầu cầm kịch bản lên xem cùng nàng. Nhiều như vậy, nếu để một mình nàng xem có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Trong lúc cả hai say sưa đọc, điện thoại của Tần Lam đổ chuông, nàng nhìn qua số điện thoại, có chút ngạc nhiên, nhanh chóng nhấc máy

- Dì Dao, lâu rồi không gặp dì.

Cẩn Ngôn ngẩng lên nhìn nàng, chỉ thấy Tần Lam nói chuyện rất vui vẻ, một lát sau liền nói

- Vậy chiều nay con sẽ sắp xếp đến gặp dì ạ.

Nàng cúp máy. Cô tò mò hỏi

- Có chuyện gì vậy Lam tỷ?

- Nữ sĩ Quỳnh Dao, em biết đúng không?

- Dạ. Không phải chị bước vào giới giải trí với danh xưng Dao nữ lang sao?
- Đúng vậy. Chị có được ngày hôm nay, phải cảm ơn dì Dao rất nhiều.

- Nhưng bà ấy tìm chị có chuyện gì ạ? Muốn mời chị đóng phim sao?

- Có lẽ vậy, dì nói có một tác phẩm mới muốn chị cân nhắc. Chị đã hẹn chiều nay gặp dì rồi, em đi với chị nhé.

- Vâng ạ.

Cẩn Ngôn cùng Tần Lam đến điểm hẹn. Tần Lam nhìn thấy Quỳnh Dao liền nhanh chóng tiến đến ôm bà

- Dì Dao, lâu rồi không gặp dì, dì vẫn như vậy, chẳng hề già đi chút nào.

- Còn con thì càng ngày càng xinh đẹp, nổi tiếng đấy Tiểu Lam.

- Dì quá khen rồi, tất cả là nhờ có dì ngày đó đã cho con cơ hội nên con mới có ngày hôm nay.

- Khách sáo như vậy. Ngồi đi, ngồi đi.

- Dạ - Tần Lam mỉm cười, quay sang cô - Tiểu Ngôn, em cũng ngồi xuống đi.

Cẩn Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tần Lam. Quỳnh Dao mỉm cười với nàng
- Lịch trình của con bận như vậy, dì hẹn con ra đây, không sao chứ?

- Dạ không sao ạ.

- Được rồi, không mất thời gian nữa. Sáng nay dì nói với con rồi đấy, dì muốn quay một bộ phim tên là Tân một thoáng mộng mơ. Có hai nữ chính, Uông Tử Lăng và Uông Lục Bình. Dì muốn mời con vào vai Uông Lục Bình. Đây là kịch bản, con có thể cân nhắc xem.

- Vâng ạ.

Tần Lam nhận kịch bản, trực tiếp mở ra đọc. Loại cốt truyện này có hơi cũ một chút nhưng vẫn có thể chấp nhận được, hơn nữa, Tần Lam cảm thấy nhân vật Uống Lục Bình này thực sự rất hay, biến đổi trong tâm lý, tính cách của cô ấy, rất đáng để thử

- Dì Dao, phim này dự định bao giờ khai máy vậy ạ?

- Một tháng nữa.

- Con nhất định sẽ cố gắng hết sức.

- Tốt lắm, Lục Bình - Quỳnh Dao mỉm cười với nàng.

Tần Lam nhận phim, dù sao Quỳnh Dao đối với nàng cũng giống như một ân sư, bà trực tiếp tìm đến, nàng nhất định phải nhận. Thêm vào đó, kịch bản này cũng khá tốt, rất có tính thử thách, nàng không thể bỏ qua.
Tần Lam vẫn chăm chỉ dự sự kiện, quay quảng cáo, nhận một vài talkshow, tham gia các chương trình giải trí... Có thời gian rảnh sẽ nghiên cứu kịch bản và nhân vật của mình. Đến trước khi khai máy ba ngày, Quân Bình mới nhắc lại lịch cho nàng. Tần Lam đặt quyển kịch bản trên tay xuống, hỏi

- Vai Uông Tử Lăng đã chốt diễn viên nào rồi? Mấy ngày nay chị bận quá, không để ý.

- Một tiểu mỹ nữ mới nổi, ngoại hình xinh đẹp, diễn xuất cũng ổn. Quỳnh Dao nữ sĩ có vẻ rất thích cô ấy, tuyên bố cô ấy chính là hình tượng Uông Tử Lăng trong lòng bà.

- Vậy à? Cô ấy tên là gì?

- Trương Gia Nghê.

- Cái tên này... Chị cũng có chút ấn tượng.

- Cô ấy chính là người mới của Nhiếp thị, được đích thân Nhiếp tổng chiêu mộ về.

- Ah chị nhớ ra rồi.

Tần Lam gật đầu, đây là một nữ diễn viên trẻ rất có tiềm năng. Nhiếp Viễn cũng từng nói qua với nàng. Lần này được cùng cô ấy hợp tác, xem ra là một cơ hội tốt.
Ngày khai máy, Cẩn Ngôn đi theo Tần Lam, may mắn, bộ phim này phần lớn quay ở Bắc Kinh, cô có thể theo nàng mà không có quá nhiều trở ngại.

Buổi lễ khai máy diễn ra trong thời tiết tương đối nắng và nóng. Cẩn Ngôn nhân lúc Tần Lam đứng tránh qua một bên để những người khác chụp hình, lập tức chạy đến bên nàng

- Chị uống nước đi.

Tần Lam cầm lấy chai nước đã được cô mở sẵn. Cẩn Ngôn rút khăn giấy lau mồ hôi cho nàng. Cái thời tiết này thật khiến người ta khó chịu. Mở túi lấy ô che nắng, còn đưa vào tay nàng một chiếc quạt mini

- Khỉ con, túi của em là túi thần kì của Doraemon sao? Cái gì cũng có vậy? - Tần Lam cười hỏi.

- Chị sợ nóng mà. Hơn nữa, trời nắng như thế này, không cẩn thận bị cảm thì sao. Em đã hứa với mẹ chị là sẽ chăm sóc tốt cho chị rồi. Nếu chị bị ốm, em sẽ rất... lo lắng.
Hai chữ "đau lòng" được cô kịp thời giữ lại, đổi thành lo lắng. Dù sao hai người cũng không phải loại quan hệ yêu đương đó, vẫn là nên cẩn thận giữ khoảng cách một chút.

Một mỹ nhân tiến đến bên cạnh nàng và cô, tươi cười hướng nàng chào hỏi

- Lam tỷ, chào chị.

- Xin chào - Tần Lam cũng mỉm cười đáp lại.

- Em là Trương Gia Nghê, là người sẽ diễn vai Uông Tử Lăng lần này.

- Chị biết, rất vui được hợp tác cùng em - Tần Lam lịch sự đưa tay ra.

- Mong sẽ được chị chỉ bảo nhiều hơn - Gia Nghê bắt tay nàng.

- Đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy - Tần Lam dịu dàng nói.

Cẩn Ngôn âm thầm quan sát. Nữ nhân tên Trương Gia Nghê này quả thực rất xinh đẹp, da trắng, dáng đẹp, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt trong trẻo, trong sự trong trẻo lại nhìn ra được nét mị hoặc. Thực sự khiến cho người khác rất dễ có cảm tình. Gia Nghê nhìn sang cô
- Đây là trợ lý của Lam tỷ?

- Đúng rồi. Là trợ lý của chị, Ngô Cẩn Ngôn - Tần Lam đáp lại.

- Lam tỷ có một trợ lý thật chu đáo - Nàng ta đưa tay về phía cô - Trợ lý Ngô, sau này còn phải làm việc với nhau nhiều, có gì mong cô có thể giúp đỡ.

- Trương tiểu thư không cần khách sáo như vậy. Tôi nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ Lam tỷ và bạn diễn của chị ấy.

Cẩn Ngôn lịch sự đối đáp với Gia Nghê, mỗi câu nói đều không quên nhắc đến tên nàng. Gia Nghê ý cười càng sâu đậm, cảm giác quá trình quay bộ phim lần này sẽ rất thú vị. Người trong đoàn gọi Tần Lam và Gia Nghê tới chụp ảnh, Cẩn Ngôn cũng lùi lại, tránh lọt vào khung hình. Ngày khai máy thuận lợi kết thúc.

Ngày hôm sau, Tần Lam từ sớm đã xuất hiện ở phim trường, đang ngồi trang điểm, nghiên cứu kịch bản cho cảnh quay sắp tới thì có người tiến đến bên cạnh nàng
- Lam tỷ, chào buổi sáng. Chị đến sớm vậy?

Gia Nghê tươi cười chào hỏi nàng. Tần Lam mỉm cười đáp lại

- Chào em. Hôm nay có cảnh quay sớm mà, nên chị đến sớm chuẩn bị, em cũng đến sớm quá vậy?

- Dạ. Mà trợ lý của chị đâu rồi? Nãy giờ em không thấy cô ấy - Gia Nghê ngó quanh, thắc mắc.

- Em hỏi Tiểu Ngôn sao? Em ấy đi mua bữa sáng cho chị rồi.

- Vậy ạ? Trợ lý của Lam tỷ tốt thật.

- Phải, Tiểu Ngôn thực sự rất tốt.

Tần Lam cũng gật đầu đồng ý, dù nhiều năm trong nghề nhưng một trợ lý toàn năng, việc gì cũng có thể giải quyết lại chu đáo và ấm áp như Cẩn Ngôn, nàng cũng có thể coi là lần đầu gặp. Nhân vật chính được nhắc đến trong câu chuyện của hai người nhanh chóng xuất hiện. Cẩn Ngôn trực tiếp bỏ qua Gia Nghê đang đứng ở đó, tiến đến tươi cười với Tần Lam
- Lam tỷ, bữa sáng của chị, nhân lúc còn nóng, chị ăn đi. Không hiểu sao sáng nay em lại quên mất bữa sáng đã chuẩn bị cho chị nữa.

- Không sao, em không cần áy náy như vậy, chị đã nói chị rất dễ nuôi mà, ăn gì cũng được. Chỉ có em mới làm chuyện đó trở nên quan trọng đến mức ấy thôi, khỉ con à.

- Còn không phải vì chị luôn quan tâm vấn đề cân nặng như vậy sao? Còn trách em? Hơn nữa, mọi chuyện của chị đều là quan trọng với em - Cẩn Ngôn tỏ vẻ không hài lòng.

- Được rồi, chị sai rồi, xin lỗi em. Nào, đừng tỏ vẻ như vậy nữa, nhìn xem em kìa, mau ăn sáng đi.

Tần Lam lên tiếng dỗ dành con người giận dỗi kia. Gia Nghê yên lặng quan sát, mối quan hệ của nàng và cô thật sự không giống với nghệ sĩ và trợ lý bình thường, thân thiết đến vậy, cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ. Tần Lam nhìn về phía Gia Nghê đang đứng phía sau Cẩn Ngôn, quan tâm hỏi
- Gia Nghê, em ăn sáng chưa vậy?

- Dạ chưa...

Gia Nghê đáp lời nàng. Cẩn Ngôn bấy giờ mới để ý đến người phía sau mình

- Ủa, Trương tiểu thư, cô đến đây lúc nào vậy?

- Tôi ở đây từ trước khi cô đem đồ ăn sáng về cho Lam tỷ rồi...

- Vậy sao... Thật ngại quá, thất lễ rồi, xin lỗi cô - Cẩn Ngôn gãi đầu có chút ngại ngùng.

- Hôm nay sẽ vất vả đó, hay em ăn sáng cùng với chị đi - Tần Lam lần nữa quan tâm Gia Nghê.

- Vậy sao được chứ, để em nhắn tin cho trợ lý của em, nhờ chị ấy lát nữa mua giúp em là được.

- Không sao đâu, chị ăn cũng không nhiều, em đừng lo.

Tần Lam mỉm cười dịu dàng, mở túi đồ ăn mà Cẩn Ngôn vừa đưa cho nàng ra, dự định cùng ăn với Gia Nghê

- Trương tiểu thư, cô ăn phần này đi.

Tần Lam ngẩng lên liền thấy Cẩn Ngôn đưa phần ăn sáng của cô cho Gia Nghê
- Như vậy cũng được sao... - Gia Nghê cầm lấy đồ ăn Cẩn Ngôn vừa đưa đến.

- Không sao, cô cứ ăn đi, ăn xong còn phải chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới. Mà sao cô lại đến một mình, bình thường không phải trợ lý sẽ theo sát nghệ sỹ sao?

- Chị ấy vốn dĩ đi cùng tôi nhưng lại có chút việc gì đó phải quay lại.

- Bỏ mặc nghệ sỹ như vậy cũng được... - Cẩn Ngôn lẩm bẩm.

- Dù sao tôi cũng không phải ngôi sao lớn gì, vẫn phải tự mình cố gắng nhiều hơn. Cảm ơn cô nhé, Cẩn Ngôn.

Gia Nghê tươi cười vẫy vẫy bữa sáng cô đưa. Cẩn Ngôn nghe nàng ta trực tiếp gọi tên mình như vậy có chút giật mình nhưng cũng không thắc mắc gì thêm. Tần Lam kéo tay cô

- Khỉ con, em ngồi xuống ăn cùng chị đi.

Cô nhường bữa sáng của mình cho người ta rồi, nàng lo cô không ăn sáng sẽ không đủ sức. Cẩn Ngôn quay
Advertisement
lại mỉm cười với nàng
- Lam tỷ, chị đừng lo. Trong túi của em cũng có đồ ăn, không sao đâu.

Cô vừa nói vừa lục túi, lấy ra cho nàng xem. Đây là Tử Tân và Đặng Sa chuẩn bị cho cô, sau lần cô làm việc quá sức lại không có thời gian ăn uống đến mức phải nhập viện, gần như bất kỳ lúc nào, trong bất kỳ túi nào của cô, hai người họ cũng sẽ bỏ thêm đồ ăn có thể mang theo cho cô, tránh để cô lần nữa xảy ra chuyện

- Chị mau ăn đi, còn phải chuẩn bị quay nữa.

Cẩn Ngôn giục nàng. Gia Nghê âm thầm nhìn qua hai người đang cùng nhau vui vẻ ăn sáng. Trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ đối với Tần Lam, trong giới giải trí, nàng được xem như nữ hoàng. Người bên cạnh nàng cũng tốt như vậy, nếu được chọn, nàng ta cũng muốn có được một người như Cẩn Ngôn ở bên cạnh...

Những cảnh quay đầu tiên diễn ra thuận lợi. Tần Lam trong vai Uông Lục Bình, một vũ công vô cùng yêu thích nhảy múa, tính cách dịu dàng lại yêu thương em gái. Gia Nghê trong vai Uông Tử Lăng, một cô gái đầy mơ mộng, trong mắt cô, thế giới cũng giống như một giấc mơ vậy. Tần Lam và Gia Nghê đều nỗ lực hết mình cho vai diễn, kết hợp vô cùng ăn ý.
Gia Nghê kết thúc cảnh quay buổi sáng sớm hơn Tần Lam một chút. Đưa mắt tìm kiếm một vòng, định vị chính xác người mình muốn tìm, nhanh chân bước tới. Cẩn Ngôn đang đứng một bên nhắn tin với Tử Tân bỗng có một người tiến đến vỗ vai cô

- Cẩn Ngôn!

Ngẩng lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Gia Nghê gần ngay trước mắt

- Trương tiểu thư, có chuyện gì vậy? Quay phim sáng nay kết thúc rồi sao?

Cô vừa hỏi vừa nhìn quanh tìm nàng, Gia Nghê nhanh chóng lắc đầu

- Vẫn chưa xong, Lam tỷ và Phong ca còn hai cảnh nữa.

- Vậy sao?

Cẩn Ngôn nghe nói nàng chưa quay xong liền không bận tâm nữa, dự định tiếp tục nhắn tin. Gia Nghê thấy vậy liền tiếp tục gọi cô

- Cẩn Ngôn à.

- Trương tiểu thư, rốt cuộc cô muốn nói gì?

Cẩn Ngôn bất đắc dĩ ngẩng lên, có chút khó hiểu, dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết, tại sao con người này lại luôn làm ra vẻ thân thiết, trực tiếp gọi tên cô như vậy? Gia Nghê thấy cô cuối cùng cũng chịu nhìn mình liền mỉm cười
- Cũng không có gì, chỉ là có chút buồn chán, muốn tìm cô nói chuyện thôi. Cô cũng đừng gọi tôi là Trương tiểu thư nữa, Cẩn Ngôn!

Cẩn Ngôn thở dài, buồn chán thì trở về nghiên cứu kịch bản đi, chạy đến đây làm phiền cô làm gì? Cô cũng đâu phải trợ lý của nàng ta. Có điều, dù sao cũng là bạn diễn của nàng, cô cũng không tiện trực tiếp mắng người, đành mỉm cười hòa hoãn

- Được rồi, Gia Nghê, tôi gọi cô như vậy, cô thấy ổn chưa?

- Được a~

- Nếu cô cảm thấy bản thân hiện tại nhàn rỗi quá có thể quay về đọc lại kịch bản, hoặc có thể ăn trưa, nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều. Nếu cô không thích nữa, hoàn toàn có thể cùng với trợ lý của cô tùy ý nói chuyện mà.

Cẩn Ngôn nói một loạt, tuy không có câu nào trực tiếp đuổi người nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng, cô hiện tại chính là không muốn tiếp chuyện, người bình thường nghe chắc chắn đều hiểu. Vậy nhưng con người đứng trước mặt đã chứng minh cho cô thấy, thế nào là người không bình thường... Gia Nghê lắc đầu từ chối tất cả các lựa chọn cô đưa ra, trực tiếp nắm tay cô
- Nhưng tôi cảm thấy, cùng cô nói chuyện sẽ vui vẻ hơn một chút.

Cẩn Ngôn vội vã thu tay lại. Con người này sao có thể trực tiếp động chạm như vậy? Dù cả hai đều là nữ nhân nhưng quan hệ đâu có thân thiết đến mức có thể vượt qua khoảng cách an toàn như vậy...

- Nói chuyện với tôi thì có gì thú vị chứ, con người tôi rất khô khan - Cẩn Ngôn tiếp tục từ chối bắt chuyện.

- Vậy sao? Tôi thấy cô ở bên cạnh Lam tỷ là một người rất vui vẻ mà. Cô làm trợ lý cho Lam tỷ bao lâu rồi? Quan hệ của hai người dường như rất thân thiết.

- Tôi cũng chỉ mới trở thành trợ lý của Lam tỷ được mấy tháng thôi - Cẩn Ngôn thuận miệng đáp.

- Mới có mấy tháng? Vậy mà tôi cứ nghĩ hai người phải quen nhau mấy năm rồi chứ. Cẩn Ngôn à, cô...

Gia Nghê dự định hỏi tiếp lại bị một giọng nói xen vào
- Nghê Nghê! Nghê Nghê!

Quản lý của Gia Nghê nhanh chóng đến bên cạnh hai người

- Nghê Nghê, thì ra em ở đây, làm chị tìm em mãi.

- Có chuyện gì mà chị gấp vậy?

- Cũng không có gì, chị chỉ sợ em lại đột nhiên biến mất thôi.

- Không có chuyện đó đâu mà.

Gia Nghê tươi cười, quay sang Cẩn Ngôn

- Lệ Lệ tỷ, chị biết đây là ai không? Cô ấy chính là trợ lý của Tần Lam tỷ đấy.

- Thì ra trợ lý của Lam tỷ lại trẻ như vậy sao? Chào cô, tôi là quản lý của Nghê Nghê, Mã Lệ Lệ. Trước đây chỉ thường thấy Quân Bình đi cùng Lam tỷ.

- Tôi cũng mới làm việc cùng Lam tỷ được mấy tháng thôi. Tôi tên là Ngô Cẩn Ngôn.

- Trợ lý Ngô, hợp tác vui vẻ.

Cẩn Ngôn lịch sự bắt tay với Lệ Lệ. Lệ Lệ quay lại nhìn Gia Nghê

- Nghê Nghê, em có định đi đâu, làm gì thì cũng nên nói trước với bọn chị một tiếng chứ. Tiểu Mai không tìm được em đã lo lắng lắm đấy. Chúng ta trở về trước đi.
- Em biết rồi. Gặp lại sau nhé, Cẩn Ngôn.

Gia Nghê theo Lệ Lệ quay về, không quên quay lại mỉm cười vẫy tay với cô. Cẩn Ngôn nhìn nàng ta đi xa dần, âm thầm nghĩ, cuối cùng phiền phức cũng chịu rời đi rồi...

Tiến độ của đoàn phim rất tốt, mới đó mà đã quay được gần một tháng, rất nhiều sự kiện quan trọng đã diễn ra. Nhân vật Uông Lục Bình của Tần Lam, sau một tai nạn đã trở thành người tàn phế, hoàn toàn mất đi khả năng nhảy múa, sự biến đổi trong tâm lý của nhân vật cũng từ đây bắt đầu nảy sinh. Từ một cô gái lương thiện, dịu dàng, Lục Bình dần trở thành một con người vô cùng cay nghiệt, cay nghiệt với chính em gái ruột của mình...

- Cut! Mọi người làm tốt lắm.

Đạo diễn hô lên. Tần Lam lập tức thu lại dáng vẻ dữ dằn, tiến về phía Gia Nghê, quan tâm hỏi
- Em có sao không? Đau lắm không? Chị xin lỗi nhé, do chị nhập tâm quá...

- Không sao, Lam tỷ, chị đừng lo. Cũng do em phản xạ không tốt, không tránh kịp. Nhưng cũng nhờ vậy mà cảnh quay của chúng ta rất tốt mà.

Gia Nghê trước sau như một luôn giữ dáng vẻ tươi cười, trong sáng. Cẩn Ngôn tiến đến bên cạnh Tần Lam, cẩn thận cầm lấy tay nàng

- Lam tỷ, tay chị có sao không? Lúc nãy quăng đồ, còn đánh mạnh như vậy. Đỏ hết lên rồi...

Cô thương tiếc nhìn tay của nàng. Gia Nghê đằng sau có chút bĩu môi bất mãn, nàng ta mới là người bị đánh cơ mà. Còn nữa, gần một tháng làm việc bên cạnh nhau, không phải cô luôn nói, quan hệ giữa người với người phải có chừng mực, không nên tùy tiện bước vào vòng an toàn của người khác sao? Tại sao đối với Tần Lam, một chút khoảng cách cũng không có như vậy?
- Nghê Nghê, mau chườm đi.

Tiểu Mai, trợ lý của Gia Nghê đưa cho nàng ta một ít đá để chườm, tránh cho vết đỏ trên mặt càng lúc càng sưng lên. Cẩn Ngôn lúc này mới quay lại nhìn nàng ta

- Phải đấy, Gia Nghê, cô nên cẩn thận, chườm đá nhiều một chút mới nhanh hết sưng được.

- Biết rồi, cô tốt nhất là nên chăm sóc tốt cho Lam tỷ đi. Chị ấy cũng vất vả rồi.

- Điều đó là đương nhiên.

Cẩn Ngôn đáp lại một câu rồi liền quay về tiếp tục thương tiếc cho bàn tay nhỏ của nàng. Gia Nghê nhếch mép cười, quả nhiên trong mắt cô duy nhất chỉ có một mình nàng. Có điều, nàng ta không hiểu vì sao cô đối với bản thân lại có sức hút như vậy? Có chút tò mò lại có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ...

Chiều hôm đó, fan hâm mộ của Tần Lam kéo đến trước cửa đoàn phim, còn mua trà chiều cho cả đoàn. Tiếc rằng đoàn phim có quy định, người ngoài không thể vào. Cẩn Ngôn ra ngoài nhận đồ từ fan hâm mộ giúp nàng
- Cảm ơn tình cảm mọi người đã dành cho Lam tỷ. Có điều, hiện tại đoàn phim vẫn đang trong quá trình quay, vậy nên Lam tỷ không thể ra đây cùng mọi người được, mọi người cũng đừng làm ồn, ảnh hưởng đến việc quay phim có được không?

- Được!

- Cảm ơn mọi người.

Cẩn Ngôn nhận đồ xong, dự định vào trong, một đại fan liền gọi cô

- Trợ lý Ngô.

- Có chuyện gì vậy?

- Chị có thể tiết lộ cho bọn em biết người nhảy cùng với Sơn Phong tỷ tỷ trong Tân vũ lâm đại hội là ai không?

- Phải đó, khách mời bí mật đó rốt cuộc là ai vậy?

- Đúng rồi, tại sao phải bí mật như vậy?

- Bọn em còn chưa kịp đẩy, màn trình diễn đó đã lên hot search rồi.

- Người đó rốt cuộc là ai? Thật tò mò.

- Nghe nói, người đầu tiên mà Lam tỷ muốn mời là Hạo ca.

Các fan tò mò liền tục đặt câu hỏi. Cẩn Ngôn bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp lại
- Chuyện này, là vì người đó không muốn tiết lộ thông tin. Lam tỷ đã đồng ý, tổ chương trình cũng không có ý kiến. Hơn nữa, không phải Lam tỷ đã trực tiếp đăng weibo giải thích với mọi người sao? Mọi người nếu thật lòng yêu thương Lam tỷ thì hãy tôn trọng chị ấy và người hợp tác với chị ấy, được không?

Sau khi nhìn thấy fan hâm mộ không còn thắc mắc gì thêm nữa, Cẩn Ngôn liền quay vào. Trà chiều được các nhân viên trong đoàn phim chia ra cho mọi người. Cẩn Ngôn nhờ Lệ Lệ đưa đến cho đạo diễn, bản thân cầm một túi đi về phía Tần Lam

- Nước dưa hấu, trà hoa quả, fan đặc biệt mua cho chị đấy.

- Các em ấy lại tốn công sức rồi.

Tần Lam dịu dàng nhìn ly nước Cẩn Ngôn vừa đưa cho nàng. Cô quay sang Gia Nghê ở bên cạnh

- Trà của cô này.

Gia Nghê nhận ly nước, có chút ngạc nhiên nhìn Cẩn Ngôn
- Sao cô biết tôi thích vị này?

- Tùy tiện đoán thôi - Cẩn Ngôn lơ đãng đáp.

- Cảm ơn cô nhé, Cẩn Ngôn - Gia Nghê nhìn cô cười rạng rỡ.

- Không có gì.

- Gia Nghê!

Một trợ lý đạo diễn gọi nàng ta, nàng ta cũng nhanh chóng đứng dậy. Tần Lam quay sang, tò mò hỏi cô

- Khỉ con, em và Gia Nghê dường như rất thân thiết?

- Thân? - Cẩn Ngôn ngạc nhiên nhắc lại - Thân ai nấy lo thì có khả năng. Không biết có phải kiếp trước nợ nần gì nhau không nữa...

- Nói linh tinh!

Tần Lam như có như không, dùng tay điểm điểm lên trán cô. Cẩn Ngôn bỗng chốc ngơ ngác. Quả nhiên là nói linh tinh rồi, người mà cô có nợ kiếp trước, chỉ có duy nhất người trước mắt mà thôi...

Ps: Lâu như vậy mới có thể ra chương mới, mọi người có đợi được không ạ? Có quá nhiều việc phải làm, muốn làm, thực sự không biết phải làm sao
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện