Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân

Trái Đất


trước sau

Advertisement
Trái Đất, Việt Nam, Hà Nội tại Công Viên nào đó, trong một góc khuất, một vòng xoáy hố đen đột nhiên xuất hiện, một bóng người từ trong vòng xoáy lao ra ngã nhào trên đất.

Phù Văn Nguyên thương nặng, tay ôm lấy ngực hộc máu, thầm nghĩ “Không ngờ tác dụng phụ của Bạo Khí đan, cộng thêm nội thương lại nặng như vậy, đã thế lại còn chịu thêm không gian áp lực lúc dịch chuyển, cảnh giới không chỉ ngã xuống hai cấp mà đã xuống thẳng đến Độ Thân Cảnh”

Phù Văn Nguyên không kìm được, phẫn uất hướng mặt lên trời nói:

- Hay cho Yêu tộc chuẩn bị kế sách tốt, dám tính kế cả lão phu lẫn con ta.

- Thù này ta Phù Văn Nguyên thề với trời, ta cùng yêu tộc đối địch không chết không th!! Phụt!!

Nói chưa hết lời, khí huyết công tâm, Phù Văn Nguyên lại phụt thêm ngụm máu.

- Mà cũng không biết Dũng nhi ra sao rồi, mong cho con ta được bình yên.

- Phụt!!

Phù Văn Nguyên lại phụt tiếp ngụm máu tươi, ý thức mất dần dần mất đi, trước khi gục xuống hắn vội vận dụng bí pháp tách một phần nguyên thần bám vào bản mệnh vũ khí.

Thanh Long kiếm xuất hiện, lại lập tức ẩn lấp đi, ở trong bóng tối bảo vệ Phù Văn Nguyên. Còn về phía Phù Văn Nguyên đã mất đi ý thức nằm gục trên mặt đất.

Do bây giờ đã sắp khuya, lên trong công viên cũng đã vắng người. Cách chỗ Phù Văn Nguyên ngất không xa, có bóng dáng của một cô gái đang chạy thể dục, hướng lại gần.

Nguyễn Thị Diệu My lúc này tâm trạng rất buồn đang chạy bộ một mình giải khuây ở trong công viên. Đã một tuần kể từ cái ngày xảy ra tai nạn, nhưng tâm trạng của cô vẫn chưa thể nào khá nên được.

Ngày đó khi ở đằng xa nhìn lại, My đã chứng kiến tận mắt “người bạn thân nhất” của mình bị nổ “mất xác” lòng cô lúc đó nhói thật đau, đã quá sốc My không thể tiếp nhận mà ngất đi và được đưa vào viện ngay sau đó.

Khi tỉnh lại, My vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật, nhưng nhờ có sự động viên của gia đình, bạn bè mà cô đã vượt qua được cú sốc đó, tuy nói đã vượt qua được cú sốc rồi nhưng My trong lòng vẫn còn buồn lắm. Sau vài hôm tĩnh dưỡng trong viện, tinh thần My đã được khá hơn rồi xuất viện.

Trở lại với cuộc sống hàng ngày, My cố gắng trở về con người ngày xưa. Sau sự vui đùa, bận bịu ban ngày, đến tối nỗi nhớ trong My lại trỗi dậy lên, nhớ về những ngày còn có Long bên cạnh, bởi vậy lên mỗi tối cô thường chạy một mình trong công viên, nơi mà cô với Long thường hay đến nhất, để nhớ về quãng thời gian đã qua.

Diệu My đang chạy, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh rồi lại chìm vào trong nỗi nhớ, cứ bước đi bước đi. Sợi nguyên thần của Phù Văn Nguyên cảm giác được có người lại gần lâp tức cảnh giác. Nhưng khi cảm nhận được đó là một cô gái người thường hắn lại tiếp tục ẩn mình, quan sát tiếp.

My đang chìm trong hồi ức, nên cũng không để ý bước chân bên dưới mà chỉ bước theo cảm giác quen thuộc nên đã vấc phải Phù Văn Nguyên đang nằm dưới đất, rồi bị ngã nhào ra, lập tức tỉnh hồn lại.

My vội vàng ngoảnh lại để xem mình đã vấp phải vật gì thì thấy một ông lão quần áo rách rưới, máu me đầy người, đang nằm bất động ở đấy. Thấy vậy My hoảng hốt, vội vã giãy người ra sau hoảng sợ, hét toáng lên:

- Á!!

Lấy lại tinh thần Diệu My nhìn về phía ông lão, thấy ông vẫn nằm bất động, cô lấy hai tay vỗ vỗ mặt mình để cho mình trấn tĩnh lại, rồi từ từ đứng dậy chạy về phía ông lão.

Diệu Nhi nhìn về phía viết máu chảy trên người ông lão, cô cảm thấy hơi run run, cô từ từ đưa tay về phía mũi ông lão, thấy ông lão còn thở, cô thở “phù” nhẹ nhõm thầm nói:

- Phù! May là người sống.

Diệu My thử lắc lắc người ông lão cố đánh thức ông:

- Ông ơi! ông ơi! Tỉnh lại ông ơi!

Lắc Lắc vài ba lần ông lão vẫn không tỉnh lại, lại công thêm việc nhiều vết máu ở trên người, Diêu My thầm đoán không ổn, một tay vội rút điện thoại gọi 115, một tay kiểm tra chỗ có vết máu.

Vừa gọi điện thoại lập tức nhận được phản hồi, một giọng nói từ bên kia truyền đến:

- Alo! Tổng đài 115 xin nghe ạ!

- Alo ạ! Ở công viên * có người bị ngất, trên thân có dính nhiều vết máu nhưng lại chưa tìm thấy vết thương, bệnh viện có thể điều xe cứu thương qua ngay được không ạ!

- Dạ vâng! Bên bệnh viện đã biết và đã gửi xe cứu thương tới đó, tầm 15 phút nữa là sẽ đến ạ. Xin làm phiền bạn vui lòng giữ máy và tả kỹ hơn về bệnh nhân được không ạ!

- Vâng, tình hình là như thế này ạ abc abc xyz xyz………..

- Vâng tôi đã hiểu!

15 phút sau xe cấp cứu đã đến, Diệu My hớt hải chạy ra ngoài gọi xe cấp cứu vào. Phù Văn Nguyên được các y tá cho lên xe cứu thương, Diệu My cũng chạy theo phía sau lên xe. Cô vội hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ! Ông lão bị sao đấy ạ!

- Ta cũng chưa biết nhìn sơ qua thì có vẻ là chấn thương bên trong, đợi đến bệnh viện khám tổng quan mới có thể đưa ra kết luận được! Trước tiên cũng chỉ có thể cho bệnh nhân thở máy oxy trong khi chờ đợi.

Trong bóng tối, Thanh Long kiếm, nguyên thần của Phù Văn Nguyên lặng lẽ quan sát hết mọi việc, hắn vuốt cằm trầm tư:

- Không ngờ nơi lạc hậu thế này vẫn có cách thanh lọc “một phần” linh khí nguyên chất, đúng là trời không phụ Phù Văn Nguyên ta!

Trong bệnh viện, sau khi được chẩn đoán, Phù Văn Nguyên được đưa về phòng bệnh hồi sức. Bác sĩ đứng ở một bên trầm tư, nhìn về phí Phù Văn Nguyên nghi vấn tự hỏi:

- Quái lạ! Rõ ràng trước khi đến bệnh viện ta đã kiểm tra qua bệnh nhân bị nội thương rất nặng nhưng khi đến lúc kiểm tra lại kiểm không ra bất kì một vết thương nào.

- Kỳ quái, kỳ quái! Chẳng nhẽ lúc đó ta lại nhầm!

Bác sĩ đang vò đầu bứt tai hết sức khó hiểu tình hình bệnh nhân thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, bác sĩ giật nảy người bừng tỉnh lại, quay mặt ra thì thấy một thiếu nữ sinh đẹp đang bước vào.

Diệu My sau khi đến bệnh viện đã được y tá đưa đi đóng tiền viện phí, không kịp theo bác sĩ phía sau. Mở cửa ra thấy bác sĩ My lập tức hỏi tình hình của ông lão:

- Dạ bác sĩ! Tình hình ông não sao rồi ạ!

Bác sĩ lắc đầu, nói:

- Tình hình bệnh nhân không sao, chẩn đoán sơ qua thì cho thấy bệnh nhân bình thường không bị thương tổn ở đâu. Cũng may có cháu kịp thời phát hiện.

Lại nhìn về hướng My, Bác sĩ cười nói:

- Mà cháu là sinh viên trường y phải không?

- Vâng! Cháu năm nhất ạ!

- Đúng là một cô bé tốt! Bệnh nhân đã ổn định ta cũng phải đi qua phòng bệnh khác đây, còn bệnh nhân chắc vài tiếng sau thì tỉnh lại.

- Vâng! Mai là ngày nghỉ cháu cũng không có việc gì, tối nay cháu ở lại chăm sóc cũng như quan sát bệnh nhân ạ!

Bác sĩ gật gật đầu tỏ ý đồng ý, rồi mở cửa đi ra ngoài. Hắn còn vội đi bẩm báo tình hình kỳ lạ của bệnh nhân với viện trưởng.

Do được hấp thụ oxy nguyên chất (một phần của linh khí tinh khiết) Phù Văn Nguyên sau vài tiếng đã tỉnh lại. Mở mắt ra thấy thấy mình ở một nơi xa lạ, hắn cũng không hiếu kỳ gì chỉ vung tay một cái Thanh Long kiếm từ trong chỗ ẩn nấp hiện ra, phi thẳng vào đan điền, nguyên thần cũng quy vị.

Nguyên Thần quy vị, nhưng ký ức của nguyên thần cũng được Phù Văn Nguyên tiếp thu,biết được hết mọi chuyện xảy ra. Lại nhìn về phía Diệu My đang nằm bên rìa giường ngủ gục với ánh mắt đầy cảm kích, đưa ngón tay điểm lên trán cô, lẩm bẩm:

- Thật cảm tạ tiểu cô nương, nếu không có cô sợ lão phu vết thương đã nghiêm trọng thậm chí là không qua khỏi.

- Nếu trời đã không tuyệt đường của lão phu, để lão phu gặp cô, nghĩa là hai ta có duyên, đợi lão phụ khôi phục công lực sẽ trở lại cho tiểu cô nương đại tạo hóa.

Vừa lẩm bẩm, trên ngón tay Phù Văn Nguyên đã phát ra một vệt sáng bắn thẳng vào chán Diệu My, như cảm nhận được gì cô run nhẹ một cái.

- Đây là kí hiệu lão phu để lại, mà nó cũng sẽ giúp cô nương thoát hai lần kiếp nạn. Hẹn sau này gặp lại!

Không nói hai lời Phu Văn Nguyên lập tức thoát một cái biến mất khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn tiện tay thu mấy bình khí oxy đi. Trong phòng bệnh đang là lúc 1, 2 giờ sáng cũng không còn ai thức nên không ai ở trong phòng thấy thiếu đi một người, cũng như vài bình oxy.

Phù Văn Nguyên bay ở trên cao, trong tay cầm bình khí oxy đánh giá:

- Không ngờ tới nền văn minh lạc hậu này cũng có thể nghiên cứu ra linh khi bán nhân tạo, theo ta thấy ít nhất phải 2,3 nghìn năm nữa với sự phát triển nền văn minh này mới có thể phát minh được ra cái này, kỳ quái, kỳ quái.

Vận cộng pháp, Phù Văn Nguyên vài giây đã hấp thụ hết oxy trong vài bình, quang một bên hắn lắc đầu.

- Mà cũng không ngờ tới vết thương lại nghiêm trọng hơn ta nghĩ, cũng may nhờ gặp cô bé đó nếu không thì …

- Thôi kệ đi, trước tiên ta phải tìm chỗ điều tức lại vết thương đã

Nghĩ là làm hắn lập tức tìm một nơi hẻo lánh trong công viên xanh, phóng nguyên thần kiểm tra xung quanh. Do bị thương, cảnh giới lại ngã xuống nên nguyên thần hắn cũng bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ còn phóng xuất được bán kính 500m.

Vì là buổi tối lên trong công viên cũng không có mấy người, nguyên thần quét qua cảm nhận khí tức mấy người này chỉ toàn phàm nhân, Phù Văn Nguyên mới an tâm xuống. Thấy xung quanh không có gì nguy hiểm với chính mình, hắn bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa hấp thu thiên địa linh khí để chữa thương.

Cảm nhận thấy thiên địa linh khí rất mỏng manh đã vậy còn rất lẫn nhiều tạp chất, không tinh khiết, Phù Văn Nguyên nhíu nhíu mày, định đình chỉ hấp thu. Nhưng do thương thế quá nặng với lại trên người cũng đã hết đan dược trị thương lên cũng chỉ đành cắn rắn cố mà hấp thu tiếp.

Một đêm qua đi, Phù Văn Nguyên thương thế đã có tí tí chuyển biến tốt lên nhưng sự thay đổi bất ngờ phải khiến hắn ngừng lại.

Ban đầu thiên địa linh khí tuy mỏng manh, lẫn ít tạp chất, hắn có thể miễn cưỡng hấp thu áp chế vết thương, di chứng. Nhưng khi trời vừa sáng thiên địa linh khi giảm đột ngột, đã mỏng manh lại càng mỏng hơn nữa, đã vậy tạp chất chứa trong đó nhiều lên tật gấp 10 lần, ngày với đêm khác nhau một trời một vực đúng con mẹ nó nghĩa đen.

- Không thể như thế được, thương thế ngày càng nghiêm trọng không thể để lâu, ta phải lập tức tìm nơi có thiên địa linh khí trong sạch, không thể lại như thế này được.

Phù Văn Nguyên lập tức ngồi dậy, phóng người lên, đạp không mà đi. Phi lên phía trên thành phố, hắn vừa bay vừa cảm nhận thiên địa linh khí xung quanh.

Cái gọi là trời cao không tuyệt lộ anh hùng, một luồng tinh khiết thiên địa linh khí thổi qua, Phù Văn Nguyên lập tức cảm nhận được, khuôn mặt vui mừng, vội vàng phi theo hướng nơi thiên địa linh khí phát ra.

Bay đến trên Hồ Gươm, Phù Văn Nguyên vội vàng cảm thụ linh khí xung quanh, nhưng đến khi cảm nhận hắn đành lắc đầu, thở dài nói:

- Không được! Vẫn chưa đủ, linh khí ở đây tinh khiết nhưng vẫn quá mỏng, giúp không được gì nhiều. Haizzz!

Phù Văn Nguyên định quay người đi, đột nhiên trong hồ lại tản ra một luồng sóng linh khí tinh thiết, cảm nhận được, hắn vội vàng lao mình xuống hồ theo đường sóng linh khí tuôn ra..

Xuống dưới nước, quét một vòng, thấy phía trước có một trận pháp đang che giấu thứ gì đó, hắn mừng thầm: “Chẳng lẽ lại là động phủ của tu tiên giả”, không nói hai lời liền sử dụng linh lực công phá trận pháp. Không qua mấy lần công kích, trận pháp đã bị đánh hở ra một lỗ hổng, thấy vậy hắn từ từ đi vào.

Vừa vào tới, linh khí đậm đặc đã ập vào Phù Văn Nguyên, cảm thấy linh khí nồng đậm xung túc hơn bên ngoài ngàn lần, giống như đã tìm được bí tàng, hắn sung sướng cười to, nói:

- Không ngờ hành tinh nghèo nàn này lại có một động thiên phúc địa như vậy, linh khí ở đây phải cao hơn hành tinh Văn Lang 0,5 lần. Ha! Ha! Ha! Quả đúng là trời giúp ta!

Chưa vui sướng được bao lâu, đột nhiên thình lình xuất hiện một bóng người trước mặt của hắn, đang cười hắn lập tức im lại, lùi người, cảnh giác nhìn về phía bóng người vừa xuất hiện. Nguyên thần tản ra quét một vòng cảm nhận tu vi của đối phương hắn sắc mặt cả kinh, đinh quay người chạy thì bóng người kia đột nhiên mở miệng:

- Không biết đạo hữu từ phương xa đến, không biết có gì chỉ giáo.

Cảm nhận đối phương không có sát khí Phù Văn Nguyên thở phào, khom người chào, vội trả lời:

- Tại hạ có trọng thương trong người đang đi tìmdộng thiên phúc địa để trị thương, vô ý xâm phạm nơi cư trú của đạo hữu. Xin đạo hữu chớ trách.

Đối phương lắc đầu mỉm cười nói:

- Không sao! Nếu đạo hữu không chê thì có thể ở lại đây trị thương, nơi này đã quá lâu không có người lui tới, đạo hữu ở lại thì ta cũng có người để bầu bạn.

Thấy đối phương tỏ ra ý tốt, Phù Văn Nguyên biết rõ tu vi của đối phương, nếu hắn có ý định giết mình thì dễ như trở bàn tay, đây hắn yêu cầu lưu mình lại, từ chối cũng không tiện đành thuận nước đẩy thuyền, cảm kích nói:

- Nếu đã như vậy thì tại hạ xin làm phiền đạo hữu.

Hai người thoắt cái cùng biến mất. Qua trò chuyện hồi lâu Phù Văn Nguyên mới biết là mình bị dịch chuyển đến Trái Đất quê hương của Lạc Long Quân trong truyền thuyết. Mà người mới nói chuyện với hắn là một con rùa yêu, sủng vật của Lạc Long Quân, được giao nhiệm vụ bảo vệ Trái Đất, hỗ trợ con cháu đời sau của Lạc Long Quân.

Còn về việc tại sao linh khí bên ngoài lại mỏng như vậy thì việc này lại phải nhắc đến hơn 200.000 năm trước, mà việc này cũng niên quan chặt chẽ đến Lạc Long Quân.

Vào lúc ấy Lạc Long Quân còn trẻ, thân là Long tộc trời sinh kiêu ngạo, đã vậy Lạc Long Quân lại là thái tử Long tộc tính khí thì càng khủng hơn, mà nhiệt huyết đang cao không chịu làm người dưới, cậy mình một thân tu vi cao cường mà hướng “Chư Thần” khiêu chiến.

“Chư thần” phẫn nộ liên thủ vây công Lạc Long Quân. Trận chiến diễn ra suốt một nghìn năm, “Thần” thì liên tục vẫn lạc bỏ mình,pháp tắc thế giới suy yếu, thiên giới vỡ nát, nhân gian lầm than, địa ngục đảo loạn, trái đất tổn thương quá nghiêm trọng gần như sắp đi vào hủy diệt.

Vào lúc đó Chúa với Phật thấy tình hình quá nghiêm trọng, không thể ngồi ngoài được nữa, lập tức lao vào khuyên ngăn mọi người ngừng chiến.

Nhìn lại trái đất “Chư Thần” cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức ngừng chiến, thi nhau nghĩ biện pháp cứu trái đất. Trái đất càng ngày càng yếu, linh khí cũng ngày một ít đi, Lạc Long Quân nhìn trái đất thành ra như vậy không đành lòng, biết do lỗi của mình gây ra nên hắn đành đi ra vũ trụ tìm mẹ để lấy biện pháp cứu trái đất.

Trái đất linh khí tụt dốc quá nhanh, không đủ linh khí tu luyện nên “Chư Thần” từ bỏ trái đất, quyết định đi ra vũ trụ tìm một vùng trời mới, còn tu tiên, tu phật, tu thần, tu ma pháp, tu đạo,... bị “Chư Thần” từ bỏ mà dần dần xuống dốc.

Trăm nghìn năm sau Lạc Long Quân chở về, mẹ không tìm thấy nhưng tu vi lại tăng lên một cách đáng sợ. Lạc Long Quân bèn dùng tu vi kinh người của mình phong ấn lại linh khí trái đất vào tâm trái đất, tạo ra kinh thiên trận pháp, bố cục cho vài chục nghìn năm sau, đưa Trái Đất đến thời kỳ vượt qua cả thời kỳ hoàng kim. Còn về phần “người tu luyện” thì được đưa qua không gian trận pháp đến hành tinh khác, Lạc Long Quân cũng thường xuyên qua lại các hành tinh này.

Vì thường xuyên qua lại các hành tinh nên Lạc Long Quân đã gặp được Rùa yêu, cũng như u Cơ. Sau khi tru du chán vũ trụ Lạc Long Quân mới trở về cố hương định cư một thời gian.

Không lâu sau đó, với sự giúp đỡ của Lạc Long Quân mà tu vi của u Cơ tăng vù vù đạt tới Đại Đế, mà cũng vì trợ giúp vợ độ kiếp mà Lạc Long Quân đã bị ý trí vũ trụ phát hiện cưỡng ép phi thăng tiên giới.

u Cơ cũng vài trăm năm sau đó phi thăng tiên giới, bỏ lại 100 người con ở phàm giới. 100 người ấy cũng rời bỏ quê hương vào thời hùng vương thứ 8 ngao du vũ trụ tìm kiếm đột phá. Còn rùa yêu hay Thần Quy vẫn ở lại bảo hộ con cháu đời sau của họ.

Vài nghìn năm đi qua trái đất nhờ trận pháp mà hấp thụ pháp tắc trong vũ trụ hoàn thiện mình, phong ấn cũng một phần mở ra, linh khí toàn trái đất từ từ thoát ra tạo thành động thiên phúc địa như bây giờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện