Hỏa Phụng Hoàng

Chương 57: GIAO CHIẾN KHỐC LIỆT


trước sau

Ân Sơn Tây Xương đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ được y tiên chăm sóc. Hiện tại trên người đều bê bết máu, mặt cũng không còn chút huyết sắc, tóc tai tán loạn, nhíu nhíu mày giương mí mắt yếu ớt nhìn về Ngụy Trình. Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này một lần rồi, chính là năm đó lúc giao đấu hắn đã đả thương Kiếm Phong Chi. Xem ra y từ đầu đến cuối nếu không khinh thường thì chỉ xem hắn như kẻ thù. Ân Sơn Tây Xương nghĩ nghĩ mà không rõ tư vị gì.
Hắn yêu Ngụy Trình sao? Hẳn là không phải! Nhưng hắn rất thích Ngụy Trình, cũng rất muốn có được người này bên cạnh. Tất cả những người cùng thời với hắn, không có bất kỳ ai có thể vượt qua Ngụy Trình. Tài giỏi, anh tuấn lại vô cùng xuất chúng. Y một khi đã đứng trong đám đông thì luôn là người ngạo nghễ nhất, chói sáng nhất, khiến cho ai nấy đều phải ngước nhìn.
Nhưng mà người như vậy lại để mắt đến Kiếm Phong Chi ngốc nghếch kia. Trên đời này thứ Ân Sơn Tây Xương muốn nhưng không đoạt được thì bất luận kẻ nào cũng không thể, kể cả hủy hoại Ngụy Trình thì hắn cũng làm. Hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm. Là bọn họ ép hắn, không phải sao? Nếu như năm đó bọn họ công bằng với hắn, thì có phải hắn chuyện gì cũng không làm hay không?
Vũ Triệt nhìn Ngụy Trình, vừa định lên tiếng thì phía bên kia một vị tướng quân bước lên khàn khàn giọng.
"Ngụy Trình, trước đây khi Long tộc còn thuộc tam giới, ngươi đã vi phạm luật trời, giết chết thái tử Đông Hải. Sau đó vượt ngục thuần phục Huyền Môn cung, đồ sát Ân Sơn đài. Vừa rồi còn giết hơn hai ngàn tướng sĩ của tam giới. Hiện tại ngươi chính là kẻ thù của chúng ta. Ngươi còn dám ở đó đòi người hay sao chứ?"
Ngụy Trình nhìn bọn người trước mặt cũng không trả lời, chỉ lặp lại lần nữa.
"GIAO HẮN RA, CÒN KHÔNG CÁC NGƯƠI SẼ HỐI HẬN!"
Hiện tại Ngụy Trình chỉ muốn giết Ân Sơn Tây Xương, còn những việc khác y không cần thiết nữa. Kiếm Phong Chi đã chết, trái tim y hiện tại cũng đã đi cùng Kiếm Phong Chi rồi. Trên đời này Ngụy Trình cơ bản không còn bất kỳ lưu luyến gì nữa.
Kiếm Phong Chi đã nằm lại dưới thảo nguyên rộng lớn, một mình hắn nơi đó đang đợi y. Diệt xong Ân Sơn Tây Xương y phải nhanh chóng đến bên cạnh hắn. Tên ngốc đó rất nhát gan, nhất định ở một mình sẽ sợ hãi.
Thấy Ngụy Trình không để ý đến mình, đại tướng quân giận đến run người.
"Ngông cuồng, ngươi tưởng nơi này là đâu chứ? Còn ngươi là ai? Có thể tự mình làm chủ hay sao?"
Ngụy Trình vẫn như cũ không quan tâm đến hắn, chỉ xuyên qua đám đông nhìn Ân Sơn Tây Xương. Y bỗng nhiên nghiến răng một cái.
"GIAO HAY KHÔNG?"
Không có tiếng trả lời, Ngụy Trình giương trường kiếm lên, đáy mắt tràn ngập lệ khí. Vũ Triệt thầm kêu không ổn. Chưa kịp, Ngụy Trình đã phi lên cao, từ trong không trung chém xuống hai luồng chưởng phong, lập tức kết giới bị phá vỡ tan tành.
"A!!!!!!!!!!"
Không có lớp kết giới bảo vệ, những binh lính yếu ớt liền bị hàn khí làm cho ngã lăn xuống đất, giãy giãy mấy lần liền đóng băng toàn thân chết tươi.
"SÁT!!!!!!"
Đại tướng quân gầm lên một tiếng lập tức phóng đến giao chiến kịch liệt với Ngụy Trình, hàng ngàn binh lính xộc đến bao vây y.
Ngụy Trình một mình giữa trận chiến, y giơ trường kiếm không ngừng chém tới. Xác người ngã xuống như rạ. Máu tươi nhuộm đỏ một nền tuyết trắng.
Ngụy Trình từ đầu đến cuối mày cũng chưa từng nhíu một cái, ánh mắt chung thủy chỉ nhìn chằm chằm về hướng Ân Sơn Tây Xương. Y liên tục đánh đông đánh tây, rất nhanh xuyên qua vòng vây chỉ còn cách khoảng mấy chục bước nữa là đến chỗ hắn.
"Mang Ngâm Tuyết đến đây!"
Ân Sơn Tây Xương nhìn thấy quân tam giới dường như không có khả năng kiềm chế được Ngụy Trình, thì hắn bắt đầu lo lắng. Dường như hôm nay không giết được hắn thì y tuyệt đối không ngừng lại.
Ân Sơn Tây Xương ngồi một chỗ không ngừng gào thét. Thuộc hạ của hắn rất nhanh đã mang Ngâm Tuyết đến. Hắn liền rút kiếm ra kề vào cổ Ngâm Tuyết, chờ Ngụy Trình.
"Khụ khụ..."
Khí trời quá lạnh lẽo khiến Ân Sơn Tây Xương không ngừng ho khan. Hiện tại, Minh Kính Bắc mở một kết giới để bảo vệ hắn không bị đóng băng nhưng dường như hắn vẫn có chút không chịu nổi.
Nhìn Ngụy Trình chém người như chém cỏ, máu tươi phụt lên mặt y một mảng đỏ thẫm, toàn thân cũng đã có vài vết chém lớn nhỏ nhưng y chưa từng ngừng lại.
Vũ Triệt lập tức xoay trường thương, từ trên cao phóng đến. Ngụy Trình đảo mũi kiếm đỡ đòn tấn công của Vũ Triệt. Binh khí va nhau nghe từng tiếng 'chang chác'. Bỗng nhiên tuyết trong không trung nhẹ dần, chỉ còn lại vài ba bông tuyết rơi lác đác.
"Hàn khí đã giảm rồi, rất tốt!"
Minh Kính Bắc ngẩng mặt nhìn trời thì thầm, miệng hơi nhếch môi lên cười. Minh Kính Hà đương nhiên hiểu ý tứ của y chính là muốn tìm Hoàng Thiên Ngạo. Nhìn thấy Vũ Triệt bận giao chiến cùng Ngụy Trình, nàng liền nhướng mày một cái.
"Phụ thân..."
"Ừ."
Minh Kính Bắc lập tức dẫn một đám quân rất nhanh rời đi. Bỗng dưng từ rất xa nghe thấy tiếng rồng gầm rất lớn.
"Chính là Hoàng Thiên Ngạo. Hướng đó!"
Ngụy Trình đang giao chiến kịch liệt với Vũ Triệt, nghe thấy tiếng rồng gầm liền nhíu mày một cái. Trường kiếm xoay lên dứt khoát chém xuống, một trận nổ vang lên đẩy Vũ Triệt từ trên không ngã nhào xuống tuyết ói ra một ngụm máu tươi.
"TRIỆT NHI!"
Minh Kính Hà hét một tiếng phóng ra một kết giới trói Vũ Triệt kéo ngược về phía sau tránh đòn kết liễu của Ngụy Trình. Quân lính rất nhanh đến chắn trước mặt Vũ Triệt.
Ngụy Trình giữa chiến trường ngạo nghễ lưng thẳng như trúc nhìn về hướng có tiếng rồng gầm. Vừa định phóng đi thì từ phương Đông linh khí tỏa ra mù mịt, Bạch Nghiên cùng đệ tử Thiên Hoa sơn và người của Long tộc đang rầm rập kéo đến.
"THÁI TỬ, chúng tôi tới yểm trợ người!"
Dứt lời, binh lính của Long tộc và đệ tử Thiên Hoa sơn bay xuống đứng sau lưng Ngụy Trình. Nếu đã có người của Long tộc cùng Thiên Hoa sơn đến vậy Ngụy Trình có thể an tâm về Hoàng Thiên Ngạo rồi. Y khẽ liếc mắt về hướng Ân Sơn Tây Xương khiến hắn ngồi trên ghế cũng không yên, liên tục nhìn ngó dáo dác ra xung quanh. Cảm thấy cái chết tiến đến rất gần.
"Sư phụ ở trên đỉnh núi, lập tức tìm người!"
Bạch Nghiên nghe Ngụy Trình nói liền rống lên một tiếng.
"Được!"
Hắn rất nhanh mang theo một số đệ tử hướng lên đỉnh núi tìm kiếm. Minh Kính Hà nhìn thấy thì liền kinh hãi. Hiện tại chỉ có một mình Minh Kính Bắc cùng với ba ngàn tinh binh, chỉ sợ không thể là đối thủ của Thiên Hoa sơn. Nàng liền nhìn nhìn Vũ Triệt.
"Thái tử, con... phải cứu ngoại tổ phụ!"
"Mẫu hậu nói vậy là sao?"
Vũ Triệt nhìn xung quanh mình, đã không còn nhìn thấy Minh Kính Bắc nữa.
"Ngoại tổ phụ đã đi tìm đại thống lĩnh?"
Hắn nhíu mày nhìn Minh Kính Hà.
"Chuyện đã đến lúc này, con cũng không còn lựa chọn khác!"
"MẪU HẬU! Người biết mình đang làm gì hay không? Người ép thần nhi hay sao?"
Minh Kính Hà híp mắt một cái.
"Hiện tại bọn chúng đã xem chúng ta là kẻ thù, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Triệt nhi, mẫu hậu làm vậy cũng là muốn con dứt khoát một chút, trước khi xuất binh, trên điện Lăng Tiêu cũng đã thống nhất như vậy rồi mà?"
Minh Kính Hà vừa dứt lời, bỗng nhiên xung quanh chướng khí mù mịt, mây đen giăng kín bầu trời.
"Là ma giới... là HUYỀN MÔN CUNG!"
Trên kia bỗng vang lên tiếng hô kinh thiên động địa.
"SÁT!!!!!!!!!"
Lập tức tiếng trống trận cùng tù và vang lên chấn động cả một vùng. Yêu ma quỷ quái từ bầu trời phi hắc mã xuống, hai bên liền giao chiến kịch liệt. Tiếng binh khí va vào nhau chát chúa, tiếng gào thét của binh sĩ trong đau đớn, tiếng gió tuyết hòa vào nhau thành một giai điệu vô cùng thê lương. Vạn Trùng Sơn thây người cùng giáo mác nằm vương vãi, chất lên thành núi.
"Roak Roak Roak."
Bỗng dưng, trên bầu trời đen kịch Hỏa phụng hoàng từ phương Đông bay đến, sải cánh dài bốn trượng liên tục lượn vòng.
"NÓ ĐẾN RỒI!!!!!!! YÊU QUÁI ĐẾN RỒI!!!!!!!!"
Tiếng hét thất thanh của ba quân tướng sĩ vang lên. Minh Kính Hà nhìn thấy Hỏa phụng hoàng xuất hiện từ trong không trung liền kinh sợ lùi lùi về phía sau mấy bước. Vốn dĩ mọi chuyện không theo tính toán của nàng, khiến nàng nhất thời hoảng loạn.
Nàng liếc mắt nhìn sang hướng Ân Sơn Tây Xương, lập tức tiến đến đoạt lấy Ngâm Tuyết.
"Nương nương!"
Ân Sơn Tây Xương bị giật mình trợn mắt không tin nổi nhìn Minh Kính Hà. Nàng cũng nhìn hắn như nhìn một thứ rác rưởi không chút giá trị.
"Ngươi tự lo cho mình đi!"
"Nương nương, người không được bỏ mặc ta, không thể! Ta đã vì tam giới mà hy sinh quá nhiều!"
Minh Kính Hà mỉm cười một cái.
"Vậy ngươi hy sinh thêm lần cuối cùng đi. Yên tâm, mẫu thân cùng người của Ân Sơn đài ta sẽ đời đời bảo hộ!"
Dứt lời, cận vệ của Minh Kính Hà liền vác Ngâm Tuyết cùng mẫu thân của Ân Sơn Tây Xương rời khỏi.
"Không... không thể, các người không thể bỏ mặc ta, không thể!"
Hắn gào lên một câu rồi ngã nhào xuống ghế, xung quanh chỉ còn bảy thuộc hạ từng đi theo mình ở Ân Sơn đài mà thôi.
"...Chủ nhân!"
"Đỡ ta lên, mau đỡ ta lên!"
Không còn Ngâm Tuyết trong tay vậy thì hắn không còn gì để bảo đảm cho tính mạng của mình nữa rồi. Hắn vô cùng gấp gáp gào lên.
"NHANH LÊN!"
Bảy thuộc hạ nhìn hắn nhíu nhíu mày rồi khàn khàn giọng.
"Chủ nhân, chúng ta theo ngài nhiều năm, nhưng ngài chẳng những không đối xử tốt với chúng ta mà còn nhẫn tâm bạc đãi, nay... ngài tự lo liệu đi thôi!"
Bọn chúng dứt lời liền rất nhanh chạy theo Minh Kính Hà. Ân Sơn Tây Xương nằm dưới đất trợn mắt, không thể tin được thuộc hạ theo mình nhiều năm như vậy đến phút cuối lại bỏ rơi mình.
"Không thể nào, không thể nào!"
Hắn run run giọng lồm cồm bò dậy, lập tức nhặt một thanh gươm, dùng tay trái vất vả chống đỡ trên mặt đất từ từ di chuyển giữa khói lửa mịt mù.
Y phục hiện tại nhơ nhớp dơ bẩn, tóc tai tán loạn, mồ hôi cùng máu và khói bụi làm cho gương mặt hắn hiện tại như một kẻ ăn mày. Ân Sơn Tây Xương là người yêu sạch sẽ, cả đời lúc nào cũng chỉn chu, kể cả lúc ngủ. Vậy mà hiện tại nhìn chẳng khác nào kẻ đầu đường xó chợ lang bạt kỳ hồ.
Hắn vừa khập khiễng bước qua những xác người vừa thở hổn hển, tròng mắt đỏ ửng. Bất giác, hắn nhớ về khoảng thời gian trước đây lúc còn ở trên ngôi cao. Khi đó hắn muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Vì sao chứ? Vì sao hắn phải đến mức này? Phụ thân bị giết, Ân Sơn đài gặp họa diệt môn, hiện tại đến thuộc hạ cuối cùng cũng bỏ rơi hắn.
Áo bào màu đỏ loang lổ dấu máu và rách rưới lướt qua những xác người.
"A!!!!"
Bỗng nhiên hắn ngã nhào xuống đất. Vết thương nơi cánh tay đứt lìa đau đớn đến lợi hại. Hắn cảm thấy như linh hồn mình đang dần bị rút đi. Ân Sơn Tây Xương cắn răng bò dậy, thì bất ngờ trước mắt xuất hiện thêm một mũi giày, hắn từ từ ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên.
Là Ngụy Trình!
Ân Sơn Tây Xương trợn mắt nhìn y, vô thức hoảng sợ lùi về phía sau. Ngụy Trình từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt toàn là lệ khí. Bỗng dưng y vươn trường kiếm lên.
"Vì sao?"
Dứt lời, y dứt khoát đâm vào bụng Ân Sơn Tây Xương một nhát thật sâu.
"A!!!!!!"
Ân Sơn Tây Xương hét thảm một tiếng. Ngụy Trình liền xoáy xoáy mũi kiếm làm hắn càng thêm đau đớn, nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu, cắn răng nắm lấy mũi kiếm đang đâm vào bụng mình muốn cản lại. Ngụy Trình không để ý đến hắn mà gầm lên những tiếng trầm thấp.
"VÌ SAO lại giết người ta yêu? Vì sao lại là hắn? HẢ????????"
Máu từ bụng Ân Sơn Tây Xương tuôn ra xối xả, tay hắn nắm mũi kiếm của Ngụy Trình cũng nhày nhụa máu tươi.
"Khụ khụ... tha cho ta..."
Hắn vừa ho vừa mấp máy môi. Tròng mắt đỏ như muốn nhỏ ra máu. Thái dương cùng cổ cuồn cuộn gân xanh tím.
"Vậy ai tha cho Kiếm Phong Chi? Ai tha cho hắn?"
"Ta... ta không muốn... khụ khụ... là hắn... hắn đã ép ta!"
"ĐÊ TIỆN!"
Dứt lời, Ngụy Trình đấm vào mặt Ân Sơn Tây Xương một cái khiến hắn lệch mặt ngã ngửa trên mặt đất, co người ho sặc sụa, máu từ miệng không ngừng phun ra. Ngụy Trình liền phóng đến khụy một chân bên người hắn. Tay vươn lên nắm lấy cằm hắn siết lại. Ân Sơn Tây Xương vô cùng đau đớn, nước mắt cũng đã rơi giàn giụa trên mặt.
"Trình... tha cho ta... khụ khụ..."
"NGƯƠI ĐÁNG CHẾT!"
Nói xong, Ngụy Trình liền cầm mũi kiếm lần nữa cắm xuống ngực hắn nghe 'phập' một cái. Ân Sơn Tây Xương liền 'hự' lên một tiếng. Tay run run vươn ra muốn nắm lấy tay Ngụy Trình nhưng không được.
"... Trình, ta thích ngươi... thích ngươi!"
Ngụy Trình liền trừng đôi mắt chằng chịt tơ máu của mình nhìn Ân Sơn Tây Xương. Y gầm lên một tiếng, từng lời từng chữ như xoáy sâu vào tâm can hắn.
"Thích ta? Ta không cần. Nhìn thấy ngươi ta liền GHÊ TỞM!"
Ngụy Trình rút gươm ra đâm liên tiếp năm sáu nhát nữa vào người Ân Sơn Tây Xương cho đến khi hắn trợn mắt, há miệng ra nấc nấc mấy cái. Cảm nhận đau đớn tràn ngập thân thể.
"Lạnh... lạnh quá..."
Ân Sơn Tây Xương nằm trên nền đất lạnh phủ đầy tuyết trắng, cảm nhận cái lạnh đang xuyên vào da thịt, từng chút một đông lạnh từng tế bào trong cơ thể hắn. Ngụy Trình đứng dậy rũ mắt nhìn Ân Sơn Tây Xương đang giãy chết. Hắn vươn bàn tay run run lên muốn níu lấy tà áo Ngụy Trình nhưng không được. Vươn lên một lần rồi lại rơi xuống, nhưng hắn vẫn cố gắng, chỉ là cái gì cuối cùng rồi cũng không được.
Ân Sơn Tây Xương tuyệt vọng giật giật mí mắt nhìn lên những hạt tuyết nhỏ đang rơi xuống mặt mình, chậm rãi đóng băng từng giọt nước mắt trên mặt hắn.
Bất giác, hắn nhớ đến một ngày mùa đông năm đó, trong cái lạnh khắc nghiệt hắn đã phải rời khỏi Ân Sơn đài đến Thiên Hoa sơn xin làm đệ tử.
Năm đó gia tộc Ân Sơn có rất nhiều người tài giỏi không ngừng nhìn ngó chiếc ghế đài chủ. Hắn đã phải trở thành người giỏi nhất. Trong gia tộc Ân Sơn chưa từng có cái gọi là tình cảm, chỉ có cạnh tranh khốc liệt, người khôn ngoan nhất sẽ là người bám trụ lại sau cùng.
Sau đó hắn đến Thiên Hoa sơn, trải qua huấn luyện khắc nghiệt, không ngừng cạnh tranh để giành chức vị đại sư huynh Thiên Hoa sơn. Nhưng mà tất cả mọi người nơi đó, từ sư phụ, Ngâm Tuyết cho đến Ngụy Trình, tất cả đều dành cho hắn ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng có lần hắn đã nhìn thấy một tia ấm áp, đáng tiếc vì mờ mắt mà đã bỏ qua. Trong lần trải qua thử thách thăng cấp, hắn vừa đói vừa khát. Thì bỗng nhiên có một người mặt mày dính đầy bụi bẩn, chỉ có đôi mắt hắc bạch phân minh sáng rực đến trước mặt đưa cho hắn nửa cái bánh. Người đó chính là Kiếm Phong Chi. Nhưng khi đó hắn nghĩ Kiếm Phong Chi vô cùng đáng ghét, đưa bánh cho hắn chính là muốn hạ thấp uy phong của hắn.
Rồi hắn lại nhớ đến Bạch Cửu, y vì hắn mà tự đánh vỡ nội đan, dùng bản thân mình để mang về vinh quang cho hắn. Trong những vinh quang mà hắn có đều từng có bóng dáng Bạch Cửu lót đường cho mình. Nhưng mà cuối cùng hắn đã làm gì y chứ?
"Phong Chi... có phải ta đã sai rồi hay không? Hóa ra mùa đông cũng không lạnh lẽo bằng lòng người. Hóa ra ta cũng từng được ánh mặt trời chiếu đến nhưng không biết... nếu như thời gian quay ngược lại, liệu ta có lựa chọn làm khác hay không?"
Hắn nằm trên tuyết lạnh đến khi cảm thấy mí mắt nặng dần, nặng dần rồi từ từ đoạn khí.
Ngụy Trình từ trên cao nhìn xuống Ân Sơn Tây Xương mà không rõ tư vị gì. Hắn chết nhưng ngược lại y một chút vui vẻ cũng không có. Kẻ ác đã chết nhưng cũng không thể trả Kiếm Phong Chi lại cho y. Chỉ có thể trách lòng người tàn nhẫn, ý trời vô tình.
Ngụy Trình ngẩng đầu nhìn lên cao, những hạt tuyết không ngừng rơi xuống, khắp nơi đều là xác người, đều là mùi máu, đều là chướng khí, đều là oán hận. Rốt cuộc con người cuối cùng sống để làm gì? Tranh giành, chém giết, cuối cùng khi ra đi thì cũng như Ân Sơn Tây Xương, phơi thây ngoài giá lạnh mặc cho gió tuyết vùi lắp thi thể mình.
Ngụy Trình bỗng nhiên lấy trong ngực áo ra một lọn tóc của Kiếm Phong Chi đưa lên nhìn.
"Phong Chi... hắn đã chết rồi. Ngươi nhìn thấy cũng không vui vẻ có phải không? Ta biết ngươi là người đơn thuần, chưa từng mang trong lòng oán hận dù bất kỳ ai có làm ngươi tổn thương đi chăng nữa. Cho nên, ta sẽ mang nỗi oán hận này thay ngươi."
Một dòng nước mắt bất giác lăn dài xuống gò má Ngụy Trình. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
"Đợi ta làm điều cuối cùng cho sư phụ rồi sẽ đi cùng ngươi, có được không? Chờ một lúc nữa thôi... chờ ta!"
"Lục sư huynh!"
Vừa xoay lưng đi, bỗng dưng Ngụy Trình nghe thấy giọng của Hứa Tư Hàn. Hắn từ lúc nào đã hiện hình người trên cao bay là đà xuống đất.
"Sư phụ đâu rồi? Ta tìm nãy giờ vẫn không nhìn thấy người?"
Ngụy Trình nhìn thấy Tư Hàn một thân đẫm phong sương, nhưng hiện tại có lẽ một nụ cười y cũng không thể dành cho hắn.
"Tiểu Thất, nhị sư thúc đang tìm sư phụ. Lúc nãy có nghe tiếng gầm rất lớn, hẳn sư phụ không sao."
"THẬT?"
Tư Hàn nghe thấy thì vui mừng vô hạn, vô thức nở nụ cười. Trên đường đến đây hắn đã vô cùng lo sợ. Nhưng nghe lời nói này của Ngụy Trình khiến lòng hắn như buông xuống gánh nặng. Nếu Hoàng Thiên Ngạo đã vượt qua thiên kiếp vậy thì tất cả mọi chuyện đều không sao nữa rồi. Nhưng mà Ngụy Trình ở đây, vậy Kiếm Phong Chi thì đâu chứ? Tư Hàn nhìn dáo dác xung quanh.
"Lục sư huynh, đại sư huynh ở đâu rồi? Không phải hiện tại huynh ấy công lực không còn nữa hay sao?"
Ngụy Trình nhìn Tư Hàn nhưng không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu mấy cái. Hắn bỗng nhiên linh cảm có điều không may. Ngụy Trình từ nãy đến giờ đều lạnh lẽo hệt như tử thi, một chút biểu cảm cũng không hề có. Hắn nhíu nhíu mày từ từ tiến đến trước mặt Ngụy Trình hỏi lại.
"Đại sư huynh đâu rồi?"
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Ngụy Trình rơi nước mắt. Hắn liền há miệng ra mấy lần, mày nhíu nhíu không tin nổi.
"Ta hỏi ngươi, ĐẠI SƯ HUYNH ĐÂU RỒI?"
Hắn cấu tay vào vai Ngụy Trình siết chặt, đến mức như muốn xé nát thịt y. Ngụy Trình nhìn hắn, thật lâu mới trả lời.
"...Chết rồi!"
Tư Hàn lắc lắc đầu mấy cái.
"...Không... ngươi gạt ta, ngươi gạt ta! Đại sư huynh làm sao mà chết? Đại sư huynh không thể chết được! Ngụy Trình, ngươi gạt ta phải không? Ngươi trêu đùa ta đúng không?"
Ngụy Trình khẽ nhắm nghiền mắt hít một hơi.
"Phong Chi bị Ân Sơn Tây Xương tra tấn, sau đó còn bị quân tam giới đánh trúng, nên sớm không thể qua nổi. Hôm qua... đã chết rồi!"
"Không thể nào, KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!!!!!!"
Tư Hàn bỗng gầm lên một tiếng, cảm thấy lồng ngực mình như ai đó hung hăng đâm vào một mũi đao. Kiếm Phong Chi là đại sư huynh của hắn, là người từ nhỏ đối xử tốt nhất với hắn, như huynh trưởng ruột thịt của hắn. Hắn còn dự định lần này trở về sẽ cùng Kiếm Phong Chi và Ngâm Tuyết đoàn tụ. Những lời vui vẻ còn chưa kịp nói, vì sao có thể chết chứ?
Kiếm Phong Chi là người thanh thuần đôn hậu, cũng chưa từng hận bất kỳ người nào. Từ nhỏ luôn cõng hắn trên vai đi chơi, còn dạy chữ cho hắn, dạy cho hắn đọc, dạy cho hắn viết. Hắn nhớ đến những lần mình gây họa, tất cả đều là do Kiếm Phong Chi thu dọn tàn cuộc, còn thay hắn che giấu.
Hắn nhớ những lúc có đồ ăn ngon, Kiếm Phong Chi đều lén lút giấu đi cho hắn. Hắn nhớ những lúc mình làm chuyện đại nghịch bất đạo, chỉ có Kiếm Phong Chi đứng ra xin cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tất cả đều có hình bóng của Kiếm Phong Chi.
"Tiểu Thất, có đau không?"
"Tiểu Thất, sau này đừng phá nữa, nghe lời đại sư huynh có được không?"
"Tiểu Thất, này là thịt dê Linh Hy đặc biệt làm riêng cho sư phụ, ta phải vào bếp canh rất lâu mới trộm được cho đệ đó, mau ăn đi!"
Từng lời từng chữ, từng ánh mắt, từng nụ cười của Kiếm Phong Chi không ngừng hiện lên trước mắt Tư Hàn. Nước mắt không ngừng chảy xuống.
Bỗng dưng hắn cảm thấy lồng ngực mình nóng hổi như muốn vỡ ra, hỏa khí không khống chế được chạy tán loạn trong cơ thể. Hắn ôm lấy ngực mình lảo đảo. Ấn ký ở đuôi mắt sáng lên rực rỡ làm đầu hắn vô cùng đau đớn.
"Ân Sơn Tây Xương đã chết rồi. Còn Ngâm thúc Minh Kính Hà đang bắt giữ. Nhanh chóng tìm Ngâm thúc đi!"
Dứt lời, Ngụy Trình liền không chần chừ mà xông pha vào chiến trận tìm kiếm Minh Kính Hà.
"...Nghĩa phụ..."
Tư Hàn lẩm bẩm một câu. Phải rồi, còn nghĩa phụ hắn nữa. Nếu như nghĩa phụ cũng mất chẳng phải hắn trên đời này vĩnh viễn cũng không còn bất kỳ người thân nào nữa hay sao chứ? Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, chính hai người đó đã cho hắn cảm giác mình vẫn còn phụ thân và huynh trưởng.
Hiện tại huynh trưởng đã mất rồi, hắn cũng chỉ còn người cha này thôi. Hắn không thể để y mất đi được. Hắn còn chưa kịp nói lời xin lỗi y, chưa từng gọi lại y hai tiếng nghĩa phụ. Hắn còn rất nhiều điều phải nói với y. Hắn không muốn mất đi nghĩa phụ.
"Nghĩa phụ... nghĩa phụ!"
Tư Hàn bỗng gầm lên một tiếng rồi phóng vào chiến trận, tay vươn ra móng vuốt hoàng kim, bản thân như một trận cuồng phong lướt qua, chớp mắt đã xé

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện