Hòa Ly

Hạn hán ba năm, Hoàng Đế đã vội lập đàn cầu mưa


trước sau

Advertisement
Tạ Trạc vậy mà lại... Hôn ta?

Ta ngây ngốc nhìn hắn, hắn cách ta quá gần, ta không cách nào nhìn rõ hắn, chỉ cảm thấy trước mắt như phủ một tầng sương. Môi lưỡi dây dưa, hơi thở của hắn hoàn toàn xâm chiếm đại não ta.

Tóc hắn vấn vít lồng vào tóc ta, đầu ngón tay hắn khẽ dùng lực, xúc cảm mềm mại trên vạt áo hắn, tất thảy đều mang theo hơi lạnh, rồi lại đột ngột trở nên nóng bỏng.

Thế nhưng, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, ta vung tay lên.

Cho Tạ Trạc một cái tát, mạnh đến nỗi mặt hắn lệch sang một bên. Ta thu tay, dùng cả hai tay đẩy ngực hắn, không hề tiếc sức đẩy hắn ra xa.

Hắn lùi hai bước, không chạm vào bên má bị tát đã ửng đỏ, hắn chậm chạp xoay đầu, khi nhìn đến ta, ánh mắt hắn âm u cuồn cuộn bão tố.

Ta cũng đáp trả bằng ánh mắt kháng cự kịch liệt.

“Đã hòa li rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?"

“Ngươi li, ta chưa li.”

“Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?"

“Ngươi từng uống máu của ta, chỉ cần khế ước chưa giải trừ, ngươi vĩnh viễn là thê tử của ta."

Thông tin trong câu này có hơi nhiều, miệng ta hết há ra lại ngậm vào, từ trong miệng hắn, ta hình như hiểu ra gì đó.

Lần trước ta đã biết Tạ Trạc thuộc tuyết lang yêu tộc, lần trước nữa ta lại biết năm trăm năm trước, lúc ta phi thăng độ kiếp, Tạ Trạc đã cho ta uống máu của hắn, hiện tại ta biết thêm rằng, ta uống máu của hắn, thì phải gả cho hắn.

Qua ba điều trên, ta có thể suy đoán, tuyết lang yêu tộc nếu cho người khác uống máu thì người đó sẽ trở thành bạn đời của họ.

Hóa ra, nhân duyên của chúng ta không phải được ký kết dưới tàng cây tương tư trước điện Nguyệt Lão, mà vào ngày ta phi thăng, hắn cấp máu cho ta.

Thế nên, ta cắt dây tơ hồng, là đoạn tuyệt nhân duyên của ta, nhưng nhân duyên của hắn vẫn còn.

Chẳng trách Tạ Trạc lại nói, tiêu chí đánh giá đoạn duyên thành công là không để Tạ Huyền Thanh cấp máu cho Hạ Hạ.

Khi ta rốt cuộc tiêu hóa hết đống dữ kiện này, một dòng máu nóng phun trào từ ngực đến cổ họng khiến ta phải rống lên: "Ngươi dám giấu ta lâu như vậy!" Xả xong cơn giận thứ nhất, ta được đà trút nốt cơn giận thứ hai, "Đừng nói ta đã cắt dây tơ hồng, kể cả ta vẫn còn là thê tử của ngươi, ta con mẹ nó đến Thúy Hồ Đài thì có gì sai?"

Tạ Trạc quắc mắt nhìn ta, ta tự gom thêm khí thế, lấn át hắn tiếp tục mắng:

“Hai ta thành hôn năm trăm năm, chưa ngủ cùng nhau lấy một lần, giờ coi như ta đã hòa li một nửa, ta đi thân mật với người khác thì có làm sao? Hơn nữa ta còn trong thế bị động! Hạn hán ba năm, Hoàng Đế đã vội lập đàn cầu mưa. Năm trăm năm! Ông trời cũng đừng hòng ngăn cản ta..."?

“Phục Cửu Hạ!”

Bão táp trong mắt hắn đã bị cơn thịnh nộ làm nổ tung, hắn trừng mắt nhìn ta, túm lấy tay ta, hốc mắt phiếm hồng đầy uất ức, đầu ngón tay cũng trở nên run rẩy, nhưng hắn vẫn không làm đau ta.

Ta không đau, hắn cũng không buông, hắn cứ như vậy gắt gao nhìn ta, giống như muốn dùng tay ta bịt miệng ta lại.

Ta chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đánh ta, vì thế ta càng không sợ:

“Đừng lớn tiếng gọi tên ta như thế! Ta không bị điếc! Năm trăm năm quang minh chính đại thì ngươi không hôn, giờ thấy ta ôm hôn kẻ khác ngươi lại nổi điên giở trò ghen tuông? Muộn rồi!"

“Lại nữa, hôm nay ta bức Tạ Huyền Thanh rời đi, vì cớ gì ta phải bức Tạ Huyền Thanh rời đi, trong lòng ngươi còn không rõ sao? Chúng ta vì cớ gì phải trở về năm trăm năm trước làm loạn, ngươi cũng không biết sao? Ta còn không phải đang giúp ngươi cắt đứt duyên phận sao! Bây giờ kế hoạch đã thành công một nửa, ngươi lấy tư cách gì tức giận với ta!?"

Ta quát hắn xong, phồng mồm trợn má thở hồng hộc mới hạ hỏa.

Tạ Trạc bị ta quát cũng bình tĩnh đôi chút.

Hắn vẫn nắm lấy cổ tay ta, chỉ là môi hắn mím chặt, sắc mặt tái mét.

Ta nhìn hắn, không tức giận như vừa rồi nữa, đột nhiên nổi lên ý xấu, bèn cười lạnh trào phúng: "Sao nào? Tạ Trạc, đừng nói với ta, đến hôm nay ngươi mới bỗng dưng tỉnh ngộ, phát hiện ngươi yêu ta rồi?"

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không buông tha cho bất cứ thay đổi nào trong đó.

Vấn đề này, từ trước khi chúng ta thành thân cho đến đêm động phòng dang dở, thời điểm khác nhau, tâm trạng khác nhau, ta đã từng hỏi hắn rất nhiều lần.

Tạ Trạc, chàng có thích ta không?

Có thời khắc lòng đầy chờ mong, có thời khắc hèn mọn cầu xin, còn có cả thời khắc điên cuồng oán trách.

Nhưng từ trước tới nay, Tạ Trạc đều đạm mạc trả lời -- "Không biết."

Hôm nay...

Tạ Trạc buông tay ta ra.

Ta cụp mắt, không cần thăm dò cảm xúc của Tạ Trạc nữa, lòng ta phẳng lặng, chấp nhận
Advertisement
cục diện đáng buồn này. Ta xoay cổ tay: "Ngươi nên vui, Tạ Trạc." Ta nói, "Tạ Huyền Thanh đã đi rồi, đợi qua ngày Hạ Hạ lịch kiếp, Tạ Huyền Thanh không xuất hiện, chúng ta liền có thể trở về. Chúc mừng chúng ta, thực sự, hòa li."

Rốt cuộc... Không cần dày vò thêm nữa.

Ta xoay người, chuẩn bị về phòng, ta không muốn tiếp tục truy cứu việc Tạ Trạc mất khống chế hôm nay rốt cuộc là vì cái gì, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, có nói gì cũng đều trở thành vô nghĩa.

Chẳng ngờ, đúng lúc ta sắp bước một chân qua cửa, không trung đột nhiên nổ ra một tiếng sấm nghe rất quen tai.

Ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy bầu trời Côn Luân mây kiếp giăng đầy, mây đen dàn thành trận, không phải mây kiếp phi thăng thượng tiên thì còn có thể là gì!?

Mà theo ta biết, Côn Luân thời điểm này, ngoại trừ Phục Cửu Hạ ta - Hạ Hạ hiện tại, thì không còn tiên nhân nào đủ tu vi để lịch kiếp.

“Hôm nay là ngày mấy?” Nhìn mây kiếp có chút quen thuộc, ta khẩn trương đến nỗi quên mất vừa cãi nhau với Tạ Trạc, cứ thế mở miệng hỏi hắn.

Tạ Trạc cũng thu hồi toàn bộ tâm trạng ban nãy, hắn nhíu mày nhìn mây kiếp, thấp giọng đáp: "Ngày hai tư tháng năm."

“Kiếp số đến sớm?” Ta mông lung nhìn Tạ Trạc, vài giây sau mới giật nảy người, "Chẳng trách hôm nay ta đi trộm tiền cơ thể lại không thấy đau!"

Phi thăng thượng tiên, kiếp số sở dĩ khó độ, là bởi vì mây kiếp sẽ xuất hiện vào ngày mà người đó yếu nhất.

Ta còn tưởng rằng ta đã thích ứng, hóa ra lại là do Hạ Hạ đã đến thời điểm nàng yếu ớt nhất. Lúc ta vào phủ, Hạ Hạ yếu hơn ta, cho nên người cảm thấy đau phải là nàng!

“Không ổn, không ổn, không ổn.” Ta phát hoảng như con kiến trên chảo dầu, đi qua đi lại lẩm bẩm:

“Năm trăm năm trước ta lịch kiếp gặp nạn là do đã dồn hết thời gian chăm sóc ngươi mà bỏ bê tu hành. Ở hội chợ Côn Luân ta tỏ tình với ngươi, lại bị ngươi cho một câu trả lời mập mờ không rõ dẫn đến chịu đả kích quá độ, không đỡ được lôi kiếp. Tuy rằng về sau ta đã hôn mê, nhưng vẫn may có ngươi cấp máu cho ta. Còn bây giờ..."

“Bây giờ, Hạ Hạ có lẽ tổn thương càng sâu, thân thể càng suy nhược, nàng chắc chắn không qua nổi kiếp số, ngươi lại không đi cấp máu cho nàng, nàng sắp xong đời rồi, nàng xong ta cũng xong luôn. Thành ra ta tự đào hố chôn mình rồi! Mau nghĩ cách, mau nghĩ cách..."

Ta bên này đang gấp đến độ muốn cào tường, Tạ Trạc bên kia đã ngự phong bay lên.

Hắn để lại trong không trung một câu: "Ta đi giúp ngươi. Ngươi đi tìm Tạ Huyền Thanh.”

“Ta tìm Tạ Huyền Thanh làm gì?”

“Ngăn hắn lại.”

“Hắn hôm nay bị ta làm tức chết rồi, nhất định sẽ không đến cứu Hạ Hạ đâu."

Tạ Trạc dám khẳng định: “Chỉ cần còn sống, hắn sẽ đến.”

Ta trầm mặc một lát, nghiến răng hét lên: “Ta đi đâu tìm Tạ Huyền Thanh? Ngươi mau thử đoán xem năm đó ngươi rốt cuộc sẽ đi đâu?"

“Ta không phải ta khi đó.”

Tạ Trạc ngự phong đi mất dạng, ta nhìn bóng dáng Tạ Trạc, tức đến nỗi muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông bộ tộc của hắn, nhưng ngẫm lại, hắn sớm đã tiễn cả tộc nhà mình đi chầu trời rồi...

Ta vò đầu, vẫn nhắm mắt lao đầu theo hướng sơn động kia.

Ở Thúy Hồ Đài, ta trước mặt vừa chọc Tạ Huyền Thanh tức giận bỏ đi, sau lưng Tạ Trạc đã đuổi tới. Hắn mới đi không lâu, nhưng dựa vào công pháp của hắn, nếu quyết ý rời khỏi, lúc này hẳn là đã cách Côn Luân mấy vạn dặm.

Nhưng không hiểu tại sao, trực giác lại mách bảo ta rằng, hắn nhất định không đi.

Hắn bị ta tổn thương, có lẽ vẫn sẽ quay về nơi ta cứu hắn... 
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện