Hoả Linh Tập

Phu quân đừng khóc (3)


trước sau

Advertisement

Trông thấy ánh mắt không dám tin của ta, Liên phi chợt che miệng cười duyên.- A... Hay là ngươi động lòng với hắn rồi? Dù gì các ngươi cũng từng có mười năm phu thê ân ái kia mà. Chậc chậc, khuôn mặt này so ra cũng đáng giá đấy… Hừ, Lí Trúc Lan, ta cảnh cáo ngươi. nếu ngươi dám phản bội, Kim Tàm Cổ sẽ xé nát nội tạng ngươi ngay lập tức!- Động lòng?Hoàng hậu cười lạnh, ngày càng lại gần Liên phi hơn.- Nếu ta mà động lòng thì cũng chẳng cần phí tâm bắt hắn về đây! Chẳng qua là ta không có thời gian hạ Đoạn Hồn mà thôi… Dù sao thì chút nữa còn phải thực hiện đại điển nhường ngôi, nếu tay chân hắn tàn phế cả thì quá khó coi. Đằng nào hắn chẳng phải chết… Lại nói chính ngươi, ngươi ngang nhiên xông vào tẩm cung của ta, đánh rắn động cỏ, ngươi có gánh nổi không?Liên phi nghiến răng đầy căm phẫn.- Hừ, giờ thì ngươi muốn nói sao chẳng được! Tẩm cung của ngươi? Ha ha, rất nhanh thôi, nơi này sẽ không còn là của ngươi nữa rồi! Đừng vọng tưởng lấy lòng Hiền Vương điện hạ là có thể đắc sủng như trước đây, vị trí này vốn phải là của ta!Hoàng Hậu bật cười.- Liên phi… Thật sự không biết ngươi là ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa! Vị trí của ngươi? Một đôi hài rách đã bị người dùng qua, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn cơ hội leo lên ngôi Hậu hay sao?- Tiện nhân, ngươi nói gì đó!Liên phi gào lên, rút từ trong người ra một thanh chuỷ thủ.- Tin hay không ta cắt lưỡi ngươi! Hiện tại không có ai, không ai có thể cứu ngươi được đâu!Nói rồi nàng ta lao về phía Hoàng Hậu với một vẻ mặt điên cuồng. Lưỡi dao lạnh lẽo nhắm thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của nàng.Nhưng trong tích tắc, dưới ống tay áo của Hoàng Hậu lóe lên một tia sáng sắc lạnh, chỉ chớp mắt, tia sáng đó đã xuyên thẳng qua cổ họng Liên Phi.Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm cả căn phòng.Ta hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.Vị Hoàng Hậu yểu điệu mềm mại lại có thể cắt cổ Liên phi vốn xuất thân từ thế gia giang hồ chỉ trong chớp mắt?Chuyện quái gì vậy!Liên Phi càng kinh hoàng hơn. Đôi mắt nàng ta trợn to, miệng há hốc nhưng không còn có thể thốt nên lời.- Ta nên biết ơn sự tự phụ và ngu ngốc của ngươi, Liên phi…Hoàng Hậu vẫn cười vô cùng dịu dàng.- Trực tiếp xông thẳng vào tẩm cung của ta… Ha ha, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi!Liên phi gục xuống, không còn thở nữa.×— QUẢNG CÁO —Hoàng Hậu buông tay ra để xác nàng ta nặng nề rơi xuống sàn.- Tư Vũ.Tư Vũ - nữ tỳ thiếp thân của Hoàng hậu đột nhiên vô thanh vô thức xuất hiện trong phòng, quỳ xuống bên chân nàng.- Có nô tỳ.- Đừng để lại bất cứ dấu vết gì.- Tuân lệnh.Ngay sau khi Tư Vũ lên tiếng, hai bóng đen đồng thời xuất hiện, nhẹ nhàng đem xác Liên phi đi và thuần thục dọn sạch toàn bộ vết máu dưới sàn.Căn phòng lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Hoàng Hậu quay lại, vẫn là nét mặt dịu dàng đó, bình thản đến mức đáng sợ, nàng thong thả trở về cạnh giường.Lần đầu tiên ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không hề hiểu chút gì về con người này.Nàng ta đáng sợ hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.Chưa bao giờ ta biết nàng ta lại có võ công, chưa bao giờ biết tỳ nữ của nàng cũng có võ công, càng chưa bao giờ biết đến những ám vệ kia của nàng ta!Nàng ta giấu mình quá sâu. Mà không, có lẽ chính ta mới là kẻ đánh giá bản thân mình quá cao, cao đến nỗi nhìn không rõ những người xung quanh mình nữa!Ngay cả Liên phi ta luôn cho rằng đơn thuần cũng lừa gạt được ta… Ta quá thất bại!Rơi vào kết cục này, đáng lắm!Ta buông xuôi đôi mắt và chấp nhận cái chết.Sau khi giết Liên phi, nhanh thôi, người tiếp theo sẽ là ta. Hoàng hậu chưa bao giờ nhân từ với những kẻ cản đường ả.Ta không hề muốn thừa nhận rằng trong tâm trí mình đang có thứ gì đó sụp đổ khiến ta cảm thấy cay đắng đến nỗi không thể thở nổi.Ta là một đế vương, một đế vương kiêu ngạo. Dù thua, ta cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình mà cúi đầu trước kẻ thù!- Chàng lại như vậy rồi…Tiếng cười của Hoàng hậu quanh quẩn bên tai ta, bàn tay mịn như ngọc lại vuốt ve gò má ta. Dường như nàng ta thở dài, và nói với giọng điệu ta chưa bao giờ nghe thấy trước đó.- Làm ơn, chàng mở mắt ra đi, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, ta chỉ muốn được ngắm nhìn đôi mắt của chàng thêm chút nữa thôi... Đã hai mươi năm, ta không được gần chàng như thế…×— QUẢNG CÁO —Hai mươi năm?Có thứ chất lỏng ấm áp bỗng nhiên chạm vào da thịt ta khiến ta giật mình mở mắt.Hoàng hậu đang khóc.Khác hoàn toàn với những lần từng tỏ ra yếu ớt trước mặt ta, nước mắt nàng bây giờ lăn dài trên gương mặt cố tỏ ra kiên cường nhưng lung lay dường như sắp sụp đổ ấy.Đó là một biểu cảm hoàn toàn xa lạ. Nó chân thật đến nỗi ta không thể tin nổi vào mắt mình.Lại là màn kịch nào đó của nàng ta ư? Hay là một cái bẫy?Nhưng ta đã rơi vào tay nàng ta rồi, ta đâu còn giá trị gì nữa chứ?Hoàng Hậu bỗng nhiên lau nước mắt đi.- Tha thứ cho ta, bỗng nhiên ta không thể kìm chế nổi bản thân nữa, có lẽ là bởi, cuối cùng thì, tất cả cũng sắp kết thúc rồi… Chàng…Nàng ta lại cười với vẻ mặt như đang giễu cợt chính mình.- Chàng lại đang nghĩ ta có âm mưu gì rồi, phải không? Không, lần này thì ta đã chẳng còn bất cứ âm mưu nào nữa cả. Ta đâu phải sắt đá, che che giấu giấu suốt mười năm, ta cũng mệt mỏi sắp chết rồi…Nàng ta chợt ngồi hẳn xuống sàn, tựa cằm lên mép giường nơi ta đang nghiêng người khiến cho khuôn mặt của hai chúng ta trở thành đối diện nhau.Ta đang trông thấy thứ gì đây? Hoàng Hậu tốt xấu gì cũng là khuê nữ Hộ Bộ Thượng Thư, một kim chi ngọc diệp thế gia, bước không rung váy, cười không lộ răng lại có tư thế bất nhã như thế này ư?Còn nữa, nụ cười lúc này là sao? Không phải là bờ môi hình bán nguyệt chuẩn mực khuynh quốc khuynh thành, mà lại là hàm răng trắng muốt có chút ngây ngô nhưng rực rỡ đủ để khiến người khác đui mù.- Ha ha ha, nhìn chàng lúc này đi, vẻ mặt thật khờ! A, thật đáng tiếc không có gương đồng để chàng tự soi mình một chút… Sáng nay trong lúc đánh nhau với ám vệ, ta đã lỡ tay làm vỡ nó mất rồi, nó còn cứa một vết thật dài trên cánh tay của ta đây này! Phải mất thời gian lắm máu mới ngừng chảy đó!Vừa nói Hoàng Hậu vừa hồn nhiên vén tay áo lên để lộ một vết cứa dài chói mắt trên cánh tay trắng muốt.Ta càng trợn mắt há mồm hơn nữa.- Thật là! Những ám vệ kia của chàng chẳng có ý tứ chút nào hết, ít nhất cũng phải đợi ta kẻ mày xong đã chứ! Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, ta muốn mình thật hoàn hảo trước mặt chàng! Cả Liên Phi không biết thời thế đó nữa, ta chờ nàng ta cả một buổi mà vẫn không chịu xuất hiện, đúng lúc chàng vừa tỉnh dậy lại xuất hiện! Ta thật sự không muốn để lại hình tượng tàn nhẫn đó trước mặt chàng chút nào hết! Thật đáng ghét quá!Thật ra thì, ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi không tàn nhẫn cả…Ta lặng lẽ thêm một câu như thế trong lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện