Hoa Hồng Trắng

Chương 7


trước sau

Advertisement
1582688567384.png1582688567384.png

Nhà của Kỷ Ương không giống trong tưởng tượng của Miêu Tiêu, đó là một khu dân cư bình thường, thậm chí không bắt mắt chút nào. Đó là một3 tòa nhà rất cũ kỹ, tuổi thọ của nó như đã hai mươi ba mươi năm, tòa nhà cao tầng nhưng lại không có thang máy…

Miêu Tiêu lúng t4a lúng túng đứng trước cầu thang, “Bác sĩ Khang, mạo muội hỏi một câu, nhà của Kỷ Ương ở tầng mấy?”

“Tầng cao nhất.”

“…”8 Giết cô luôn đi! Sống mà phải leo lên cao như thế thì thà cô chết quách cho xong!

“Chẳng phải cô nói thường ngày rất có hứng th7ú với thể thao đó sao?” Khang Kiều nhíu mày nhìn cô, “Leo sáu tầng lầu đối với cô hẳn là không thành vấn đề đâu nhỉ?”

“Sáu tầng!2” Còn khủng bố hơn cô dự đoán, cô cho rằng tối đa cũng chỉ năm tầng thôi.

“Có vấn đề gì không?” Anh cố ý hỏi.

“Đương… đương nhiên là không vấn đề gì… Tôi chỉ không ngờ nhà của Kỷ Ương lại như vậy, vận động viên đội tuyển quốc gia chúng ta cũng quá khắc khổ rồi…” Cô hếch môi lên, vừa lẩm bẩm vừa cam chịu cất bước đi.

“Đây là nhà cũ của họ, đã dọn đi từ rất lâu rồi nhưng vì cũng chẳng thiếu thốn gì chút tiền này nên chưa bán thôi.”

“…” Được thôi, cô rút lại câu vừa rồi, vận động viên đội tuyển quốc gia hiển nhiên sống rất tốt, tốt đến mức họ không hề thiếu tiền! Nhà này bán đi ít nhất được ba bốn triệu tệ đó. Cho dù không bán thì cho thuê cũng tốt mà!

Hình như có thể nghe được những lời châm chọc trong lòng cô, Khang Kiều đột nhiên giải thích: “Mấy năm trước cũng từng cho thuê nhưng khách thuê nhà vào ở làm xáo trộn hết, mẹ cô ấy đau lòng nên không chịu cho thuê nữa, từ đó cứ bỏ không như thế, thỉnh thoảng sẽ tìm một dì tới quét dọn.”

“…” Vậy bọn họ tới đây làm gì? Quét dọn ư?

“Ngày thường vì cô ấy phải tập luyện nên ở luôn trong ký túc xá của đội tuyển, dù có về nhà cũng về chỗ ba mẹ cô ấy, tình hình gần đây đặc biệt, huấn luyện viên Triệu không thể làm gì khác, đành để cô ấy nghỉ một thời gian, vì cô ấy sợ ba mẹ lo lắng nên bèn đến đây ở.”

“…” Người có tiền thật tốt, lúc muốn trốn tránh còn có ngay vỏ ốc miễn phí thế này.

Thấy cô yên ắng, Khang Kiều không khỏi lấy làm lạ, “Sao đột nhiên cô im lặng vậy?”

Miêu Tiêu giơ tay lên ý bảo anh chờ một lát, sau khi lấy hơi sải bước leo được mấy bậc thang, cô chống tay lên tường thở hồng hộc rất chi là ăn hại, trả lời đứt quãng: “Anh cho rằng… cho rằng tôi muốn im lặng sao… Tôi chỉ muốn… muốn tiết kiệm chút sức thôi…”

Chỉ leo cầu thang thôi cũng đã sắp lấy mạng cô rồi, còn đâu hơi sức mà vừa leo vừa nói!

“Quý cô thật đúng là vô cùng tha thiết yêu thể thao đó.” Khang Kiều cười một tiếng đầy châm chọc.

“Bây giờ tôi… tôi không còn sức mà cãi cọ với anh nữa…” Cô nuốt nước miếng cái ực để cổ họng khô khan được dễ chịu hơn rồi đứng thẳng lên, nặng nề lê từng bước về phía trước, “Là căn nhà nào? Mau gõ cửa đi, tôi cần uống nước gấp.”

Khang Kiều liếc nhìn cô, cất bước đi tới cuối hành lang, nhấn chuông cửa bên ngoài cửa sắt bảo vệ.

Rất lâu không có động tĩnh gì, Miêu Tiêu không kiềm chế được, xông thẳng lên gõ vào cửa sắt.

“Cô làm gì vậy?” Anh khẽ gầm lên một tiếng, dùng sức kéo cô về phía sau, “Cô lớn tiếng như thế lỡ dọa cô ấy sợ thì làm sao đây? Chẳng phải tôi đã nói hiện giờ tâm trạng cô ấy rất không ổn định sao!”

“Bản thân là một nhân viên y tế, tại sao anh có thể thiên vị như vậy? Cô ấy dù sao cũng chỉ là tâm trạng không ổn định, còn tôi ngay cả mạng sống cũng sắp không ổn rồi!”

“Cô ấy là bệnh nhân của tôi…” Anh mạnh miệng đáp rất chính nghĩa.

“Chẳng lẽ tôi thì không phải sao?”

“Cô không phải!”

“… Tôi giận rồi! Đi đây!” Cô xoay người chạy đi, vô cùng quyết đoán.

Nhưng Khang Kiều bên cạnh còn quyết đoán hơn, anh kéo giật cô lại, “Có phải cảm thấy tôi đối xử với bệnh nhân quá tốt không? Có phải rất hâm mộ Kỷ Ương không? Có muốn trải nghiệm dịch vụ VIP được bảo vệ tất cả mọi mặt thế này không? Vậy thì nhẫn nại một chút, ngày mai đã đến tang lễ của Phan Duyệt rồi, qua ngày mai tôi sẽ là của cô!”

Cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng “két két” truyền đến.

Miêu Tiêu nhíu mày, nhìn sang hướng phát ra tiếng kêu… Cánh cửa chống trộm kia đã bao lâu không tra dầu rồi? Thật là quấy nhiễu người ta mà!

Phía sau cánh cửa từ từ lộ ra nửa cái đầu, người này là Kỷ Ương sao?

Không rối bù như trong tưởng tượng của Miêu Tiêu, cô gái ấy cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ ở nhà, chỉ là sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đầy tơ máu kia gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn đầy ý phòng bị.

Thấy thế, Khang Kiều vội vàng giải thích, “Cô ấy chính là người bạn anh đã nhắc đến với em trong điện thoại.”

Kỷ Ương suy nghĩ một lát, hỏi: “Miêu Tiêu?”

“Chào cô…” Miêu Tiêu cố gắng tỏ ra thân thiện trước.

Nhưng người đối diện hoàn toàn không để ý tới cô mà tiếp tục mở cửa, vừa đẩy cánh cửa chống trộm bên ngoài ra xong thì im lặng không nói gì, quay người vào nhà.

Thế này là thế quái nào?

Miêu Tiêu hơi lúng túng quay đầu, đưa mắt dò hỏi về phía Khang Kiều.

Anh nở nụ cười lấy lòng đẩy cô vào phòng, lẩm bẩm thật khẽ ở đằng sau cô: “Không ổn định không ổn định, đừng so đo…”

Miêu Tiêu liên tiếp hít mấy hơi thật sâu, cô nhịn!

Cũng may là Khang Kiều vẫn còn tính người, anh dẫn cô đi thẳng tới ghế sofa trong phòng khách, “Cô ngồi xuống đi đã, tôi đi rót cho cô cốc nước.”

Cô vô cùng cảm kích gật đầu lia lịa, nhưng cô tuyệt đối không ngờ Khang Kiều lại có thể rót cốc nước này lâu như vậy!

Thời gian từng giây trôi đi, trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng vang, đó cũng là tiếng vang duy nhất trong ngôi nhà này.

So với phòng bếp, phòng khách yên lặng làm cho Miêu Tiêu không biết phải làm thế nào. Kỷ Ương tựa như một pho tượng ngồi trên ghế bên cửa sổ, không hề nhúc nhích, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, điềm tĩnh như không. Nếu so với rất nhiều xác chết Miêu Tiêu từng nhìn thấy thì còn trầm lặng chết chóc hơn.

Lúng túng đã không đủ để hình dung tâm trạng Miêu Tiêu vào giờ phút này nữa, cô rất muốn vào nhà bếp tóm Khang
Advertisement
Kiều ra đây, nhưng lại sợ bỗng nhiên đứng lên sẽ quấy rầy Kỷ Ương.

Dưới tình cảnh bất đắc dĩ này, cô không thể làm gì khác, đành nhìn ngó xung quanh, giả bộ đang ngắm cảnh.

Rất nhanh, tầm mắt cô chú ý tới tấm ảnh đặt trên kệ ti vi trong phòng khách.

Khoảng cách hơi xa, cô lấy điện thoại di động ra, phóng to lên, chụp ảnh tấm hình, sau đó phóng to hơn nữa trên điện thoại để đánh giá.

Là một tấm ảnh Kỷ Ương và Phan Duyệt chụp chung.

Góc dưới bên phải tấm ảnh có ghi ngày tháng – Ngày 21 tháng 9 năm 2009.

Cô nhớ Kỷ Ương sinh năm 1993, Phan Duyệt bằng tuổi cô ấy, vậy nói cách khác lúc hai người chụp hình, cả hai mới mười sáu tuổi.

Phan Duyệt trong ảnh còn khá trẻ và mập, trang phục có phần quê mùa, dù còn cảm giác cứng ngắc khi đứng trước ống kính nhưng cô ấy vẫn mỉm cười. Tuy nụ cười rất nhạt, nhạt tới mức không dễ phát hiện ra, nhưng từ độ cong hơi nhếch lên của khóe môi vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô ấy đang vui vẻ.

So với một vài tấm ảnh Miêu Tiêu được xem ở chỗ Khang Kiều, Phan Duyệt trong tấm ảnh này như một người khác vậy. Cô lục lại mấy tấm ảnh có được từ chỗ Khang Kiều. Thời gian chụp gần với tấm ảnh này nhất chính là ảnh chụp chung của họ ở đội tuyển tỉnh, năm 2010, chỉ cách thời gian chụp tấm ảnh này vẻn vẹn một năm. Khi đó Phan Duyệt mới mười bảy tuổi nhưng đã không còn nở nụ cười, thậm chí còn có vẻ hơi u ám. Kỷ Ương cũng thay đổi khá nhiều, trút bỏ vẻ ngây ngô, nổi bật và rất ăn ảnh, tinh thần phấn chấn hơn, bất kể là một cô bé hay với vị trí một vận động viên, đây đều là độ tuổi đẹp nhất của cô ấy, tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

Miêu Tiêu bỗng nhiên nhận ra Phan Duyệt giống điều gì, cô ấy giống như một cái bóng, cái bóng nhờ có mặt trời mà tồn tại, cũng vì có mặt trời mà trở nên lu mờ.

Đang suy nghĩ, một cốc nước ấm bỗng kề sát trên những ngón tay cô, cô lấy lại tinh thần mới phát hiện Khang Kiều đã đứng bên ghế sofa, trong tay cầm hai chiếc cốc.

Cô nhẹ nhàng đứng lên, tò mò liếc nhìn chiếc cốc còn lại, “Đây là chocolate nóng?”

“Ừ.” Anh gật đầu.

“Tôi muốn uống cái đó.” Cô vươn tay ra.

Khang Kiều nghiêng người tránh khỏi cô, “Uống nước tốt cho sức khỏe.”

Vừa nói, anh vừa đi tới bên cửa sổ, đưa cốc chocolate nóng đó cho Kỷ Ương.

Kỷ Ương ở đầu bên kia cuối cùng cũng động đậy, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh một lúc rồi cong khóe môi, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi họ bước vào nhà, mặc dù cười rất miễn cưỡng nhưng cũng đủ thấy cô ấy vô cùng tin tưởng Khang Kiều.

Khang Kiều kéo ghế ngồi bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trò chuyện với cô ấy câu được câu chăng.

Ánh trời chiều hắt lên hình bóng hai người đang sóng vai ngồi bên nhau, không khí thoạt nhìn yên tĩnh lạ thường. Cũng khó trách tại sao Kỷ Ương dưới sự dẫn dắt của anh dần dần chịu mở lời, không ngừng nhớ lại những chuyện giữa cô ấy và Phan Duyệt… Không khí yên bình thế này quả thật rất dễ khiến người ta buông lỏng sự phòng bị…

Ngay cả Miêu Tiêu cũng không kìm được nhắm mắt lại, tựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.

Cho đến khi Khang Kiều thình lình thay đổi thái độ, giọng nói vốn ấm áp tới cực điểm bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, “Em quan tâm tới cái chết của Phan Duyệt đến vậy không chỉ vì lúc ấy em có mặt trên chiếc xe đó, mà bởi những người đó nói không sai, cô ấy chết là vì em, có phải không?”

“…” Miêu Tiêu chợt mở mắt ra, khó hiểu nhìn về phía cửa sổ.

Kỷ Ương run lên một cái, khuôn mặt trong chớp mắt đã trắng bệch, tiếng lẩm bẩm yếu ớt như muỗi kêu dần dần bay ra từ đôi môi run rẩy của cô, “Không phải… Không phải thế… Em không muốn như thế…”

“Nhưng cuối cùng kết quả chính là như vậy!” Khang Kiều không chút lưu tình ngắt lời cô, “Phan Duyệt đã chết, là bị em hại chết!”

Keng.

Kỷ Ương kích động làm rơi chiếc cốc trong tay, hoảng hốt đứng lên khỏi ghế nhìn chằm chằm anh, hét khàn cả giọng, “Em đã nói là không phải mà!”

Khang Kiều cũng đứng lên theo, tiến từng bước về phía cô, “Ngay lúc đó cô ấy không hề hôn mê, cô ấy liều mạng nghĩ cách muốn leo ra khỏi xe, nhưng chân cô ấy bị ghế tựa đè lên, cô ấy muốn em cứu cô ấy nhưng em lại không dám quay lại, em sợ, sợ chiếc xe sẽ nổ tung giống như trong phim truyền hình, sợ khi cứu cô ấy ra thì có lẽ thần thoại bất bại của em sẽ bị cô ấy kết thúc trong giải vô địch thế giới lần này.”

Kỷ Ương mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng lui về sau.

Thấy cô ấy sắp giẫm lên những mảnh vỡ của chiếc cốc, Miêu Tiêu không nhịn nổi, vội vàng đứng dậy chạy lên trước, kéo cô ấy ra che ở phía sau mình, quát lên với Khang Kiều: “Anh điên rồi à!”

Khang Kiều hờ hững liếc nhìn cô, cũng không đáp lại, tiếp tục nói: “Em cũng từng đấu tranh tư tưởng, đó dù sao cũng là Phan Duyệt, từ nhỏ tới lớn là người bạn tốt nhất của em, nhưng cô ấy cũng là kẻ thù lớn nhất của em từ đó tới giờ, chính vì suy nghĩ sai lầm này nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng em vẫn không vươn tay…”

“Là cô ấy bảo em đi!” Kỷ Ương gào thét cắt ngang lời anh. “Các người vốn không hiểu chúng tôi muốn cùng nhau sống sót tới mức nào! Nhưng thật sự chỉ có thể có một người sống sót!”

Miêu Tiêu ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn về phía Khang Kiều.

Còn anh dường như đã đoán được đáp án này, cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, ngược lại khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện