Hoa Hồng Trắng

Chương 68


trước sau

Advertisement
1582946098679.png1582946098679.png

Đối với sự vội vàng của cô, ba cô cũng không nói gì, mẹ cô thì lại oán trách rất lâu, một lòng muốn giữ cô ở lại mấy ngày.

Sau khi đưa họ ra sân bay, Hàn Lệ H4à vẫn còn lưu luyến không rời, lôi kéo Miêu Tiêu dặn đi dặn lại:

“Dạ.”8 Miêu Tiêu khẽ gật đầu.

“Dạ.”

“Biết rồi ạ…” Cô hơi muốn khóc, đành phải làm bộ2 mất kiên nhẫn để che giấu.

Hàn Lệ Hà cũng không nhịn được, cố gắng chuyển sang đề tài khác: “Mà này, lần trước người con bảo giống ba con là Tiểu Khang đó à?”

“Dạ?” Miêu Tiêu ngẩn người, rất kinh ngạc hỏi: “Mẹ cũng nhìn ra anh ấy keo kiệt muốn chết giống ba phải không?”

Miêu Gia Hòa trừng mắt nhìn cô.

Nhưng mà không ai để ý đến ông, hai mẹ con ở đó vẫn trò chuyện rất hợp ý…

“Sao có thể không nhìn ra, lần đầu nghe nói có người đến nhà bạn gái ra mắt lại tặng đồ khô.”

“… Anh ấy tặng thật sao?”

“Cũng không phải. Có lẽ là sáng sớm hôm nay cố ý mua. Nói là keo kiệt cũng không đúng, thật ra cậu ta mua khá nhiều, nhiều đến mức đoán chừng mẹ và ba con ăn tới lúc chết già mới hết.”

“…” Đây thật sự không phải là tại Khang Kiều keo kiệt, là do cô. Lúc ấy cô chỉ nói vu vơ thôi, nào biết anh ấy lại coi là thật chứ!

“Nhưng mà cũng rất tốt, cuộc sống bình dị không lãng phí.”

“Vâng… Đúng là rất tốt…” Theo một ý nghĩa nào đó thì anh ấy cực kỳ để tâm tới từng lời nói của cô.

“Hai người bên nhau lâu ngày, khó tránh khỏi sẽ có lúc bất đồng quan điểm, quan trọng nhất vẫn là khi cãi nhau mỗi người nói ít đi một câu.”

Hàn Lệ Hà cứ lải nhải dặn dò cô một số quy tắc khi ở chung. Mãi đến khi Khang Kiều làm thủ tục xong quay lại, bà mới thôi không nói nữa, khẽ thở dài một hơi: “Sắp đến giờ rồi, mau đi đi, còn phải qua cửa kiểm tra an ninh nữa.”

Miêu Tiêu khẽ ôm bà một cái, sau đó quay người đi đến bên cạnh ba cô: “Ba, bọn con đi đây.”

“Ừ.” Miêu Gia Hòa gật đầu máy móc.

Xem chừng không có ý định nói thêm gì nữa, Miêu Tiêu cũng không nhiều lời. Cô luôn không khéo trong việc biểu đạt.

Chờ sau khi Khang Kiều chào hỏi với ba mẹ cô xong, cô mới cất bước đi đến cửa kiểm tra an ninh.

Vừa đi qua khỏi cửa kiểm tra an ninh, cô đột nhiên nhận được tin nhắn wechat của ba cô.

Hình như ba cô chưa bao giờ gửi wechat cho cô, cô hơi nghi ngờ nhíu mày, ấn mở khung chat…

“Ba mẹ ở đây, đừng đi xa, lỡ đi xa phải có nơi có chốn.”

Khi câu nói này bất ngờ đập vào mắt, dường như ngay lập tức, mắt cô mờ đi.

Cô cố gắng nén nước mắt, dù sao cũng đang ở cửa kiểm tra an ninh. Người đến người đi, đột nhiên bật khóc sẽ khiến không ít người liếc nhìn.

Ngay khi cô sắp không nhịn được, đột nhiên có hai bàn tay từ phía sau cô vươn đến, kịp thời kéo cô vào trong lòng.

Không phải Khang Kiều cố ý nhìn điện thoại của cô, có điều nhận ra sự bất thường của cô nên mới liếc nhìn sang.

Cô xoay người, nắm lấy cổ áo khoác của anh, mặc kệ xung quanh, chui vào trọng ngực anh nghẹn ngào nỉ non: “Em muốn về công ty trả phép.”

Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Cô lại hơi nức nở vài tiếng: “Em không muốn để cho ba mẹ em lo lắng nữa.”

Anh lại tiếp tục “ừ”, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Cô khịt mũi một cái: “Em muốn dọn đến nhà anh ở.”

“…” Bỗng nhiên anh ngẩn ra.

Cô hơi thấp thỏm không yên ngẩng đầu: “Không được sao…”

Anh không nói gì, cười ngoác miệng, cúi đầu hôn lên môi cô.

##Vẫn luôn có một con đường

Kết thúc

Vụ án của Miêu Huy đã có phán quyết, tất cả có ba người tham dự vào bạo hành, đều tuyên án một năm tù.

Tuy chưa phải là phán quyết cuối cùng, người nhà của người bạo hành rất có thể sẽ kháng án, nhưng theo một cách nói nào đó cũng coi như là một thắng lợi. Mặc dù Trang Du cho rằng dù bên kia kháng án thì khả năng giữ nguyên phán xét ban đầu cũng tương đối cao.

Vụ án này là Trang Du đích thân giúp đỡ. Đúng như Khang Kiều nói, họ quả thật rất có kinh nghiệm trong việc lấy chứng cứ, là kinh nghiệm khiến Miêu Tiêu nhìn mà ngưỡng mộ…

Lúc đó sau khi nghe qua tình huống Khang Kiều nói qua điện thoại, Trang Du nhắm ngay vào diễn đàn của trường cấp ba Miêu Huy học.

Không ngoài dự liệu của cô, quả nhiên buổi tối hôm đó có người đăng video khi Miêu Huy có ý định nhảy lầu.

Trong video dài mấy phút đồng hồ, có không ít âm thanh ồn ào, còn có tiếng nói chuyện của người quay phim với người bên cạnh:

“Ồ, đó hình như là tên mập lớp 12-4, cũng là tên mập vẫn luôn bị mấy tên lưu manh ở lớp này đánh đó.”

“Hình như vậy.”

“Nhất định là bị đánh đến mức không chịu được mới nhảy lầu.”

“Mình nghe bạn nữ lớp đó nói, lần trước mấy tên lưu manh còn kéo cậu ta vào nhà vệ sinh bắt cậu ta ăn phân.”

“Thật không vậy? Cậu ta có ăn không? Thật buồn nôn!”

“… Đừng quay nữa, đừng quay nữa, giáo viên đến rồi!”

Kèm theo mấy câu nói này, màn hình lắc lư liên tục, đoạn video này cũng theo đó mà kết thúc.

Ăn phân gì đó có lẽ chỉ là tin đồn. Người quay đoạn video này không cùng lớp với Miêu Huy, thậm chí còn không cùng khối, rất nhiều chuyện cũng chỉ nghe đồn, cùng với quá trình đồn thổi khó tránh được sẽ bị thêm mắm dặm muối.

Đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năng đó là sự thật.

Dựa vào kinh nghiệm của Khang Kiều, có không ít trường hợp người bị hại của bạo lực học đường khi miêu tả lại lúc bị bạo hành sẽ cố gắng cắt bớt đi những thứ khiến họ cảm thấy vô cùng đau khổ.

Tóm lại, Miêu Huy không đề cập đến chuyện này, sau này khi lấy chứng cứ cũng không lấy được chứng cứ liên quan. Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả khó mà kết luận.

Cũng chính vì người quay đoạn video này nói chỉ là tin đồn, suy nghĩ đến việc phần lớn luật sư của đối phương sẽ lợi dụng điểm này để phản bác, vì vậy dù họ đồng ý ra tòa làm chứng, độ tin cậy cũng giảm đi rất nhiều.

Để đảm bảo tuyệt đối không thể sai sót, Trang Du dùng thủ pháp câu cá.

Cô liên hệ với chủ nick weibo chuyên đăng các loại tin tức xã hội, để bọn họ đăng tin tức này của Miêu Huy lên. Đương nhiên, hình ảnh cung cấp cũng được chỉnh sửa với điều kiện tiên quyết bảo vệ kĩ càng cho Miêu Huy.

Chuyện được khơi ra chính thức khiến mọi người bàn tán sôi nổi là khi Kỷ Ương chia sẻ bài đó lên weibo của mình. Thoạt đầu gây ra chấn động trong giới thể thao, sau đó dẫn đến các nick vip tranh nhau chia sẻ, thậm chí còn có một lần đứng đầu trang nhất.

Thế là, bài post ngày đó càng có nhiều người chú ý.

Trang Du cho rằng nhất định trong bọn họ có người đã từng quay video hoặc chụp được ảnh Miêu Huy bị bạo hành. Những người quay chụp kia có lẽ ban đầu chỉ xuất phát từ thú vui, tóm lại, việc không liên quan đến mình họ sẽ không đứng ra. Nhưng mà, nếu có ID không biết là thật hay giả xưng là người bạo hành reply phủ nhận đồng thời trắng trợn nhục mạ trách móc những người đó, rất có thể có người trong cơn nóng giận sẽ phản bác bằng hình ảnh thật.

Đương nhiên, những ID của người bạo hành không biết là thật hay giả này là do Trang Du và Khang Kiều đóng giả.

Kết quả giống như suy nghĩ của Trang Du. Quả thật có người gửi ảnh chụp lên,
Advertisement
từ tấm ảnh này lượm lặt được kha khá thứ có ích, về sau bọn họ lại thu thập được nhiều video làm bằng chứng nữa.

Cảnh sát căn cứ vào IP người đăng tìm được đối phương, cuối cùng còn có người bằng lòng đứng ra làm chứng.

Với cách làm của họ, lúc đầu Miêu Tiêu vẫn hơi lo lắng.

Cô không phải thánh mẫu, cũng không phải người muốn buông tay, chẳng qua là cảm thấy bạo lực do internet sinh ra cũng không thua gì bạo lực học đường, hành vi trả thù kiểu này thật giống như nhận thua vậy…

“Có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ có được pháp chế vô cùng hoàn hảo, không có bất kỳ điểm mập mờ nào. Giao dịch tiền quyền cũng không che giấu được chân tướng, cảnh sát có thể dễ dàng lấy được chứng cứ, ngành tư pháp có thể dứt khoát cân nhắc mức độ hình phạt, chính nghĩa có thể công khai chiến thắng. Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ điều này đối với chúng ta thậm chí chỉ là miền đất hứa, có thể anh vẫn bằng lòng tin tưởng ngày đó rồi cũng sẽ đến, nhưng cũng bằng lòng thử cố gắng, dù trong lúc cố gắng có thể anh sẽ thất bại thảm hại đi chăng nữa.”

Lời nói này của Khang Kiều đã thuyết phục cô.

Cô không có cách nào phản bác lại, bởi vì anh nói ra một chân tướng rất bất lực.

Không phải cảnh sát không làm, cũng không phải ngành tư pháp không tham gia. Ngược lại, có lẽ bọn họ còn bất lực hơn so với đa số người nhà của người bị hại trong bạo lực học đường, muốn làm rất nhiều, nhưng hiện thực lại là – nhà trường vì lợi ích của mình mà giấu giếm, người nhà người bị bạo hành vì bảo vệ con mình mà từ chối, nhân chứng vật chứng bởi vì nhiều nguyên nhân mà vắng mặt, người bị hại bởi vì nhu nhược mà trốn tránh, người nhà người bị hại bởi vì mệt mỏi mà từ bỏ.

Cứ thế mà không giải quyết được gì, giống như giội quá nhiều nước lạnh vào nhiệt huyết của con người. Họ vô cùng cần một vụ án thành công.

Cũng may, cuối cùng Trang Du đã đưa ra được một đáp án đủ để an ủi nhiều người.

Đây là một chuyện đáng để chúc mừng…

Buổi tối hôm đó, Trang Du kéo Trang Lễ cùng đến nhà Khang Kiều.

Cho đến hôm nay, Khang Kiều vẫn không thể vượt qua sự chán ghét tự nảy sinh ra đối với Trang Lễ. Anh đã thử rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào Trang Lễ cũng có thể thình lình làm anh điên tiết lên ngay khi anh gần như đã quen.

Ví dụ như, bây giờ…

Anh ta chỉ mở tivi đúng vào lúc đó, chuyển đến kênh thể thao, nhắc nhở họ hôm nay không chỉ là thời gian thẩm phán ra phán quyết vụ án của Miêu Huy, đồng thời còn là thời gian Kỷ Ương thi đấu giải vô địch thế giới.

Càng chết người ở chỗ, Miêu Tiêu xem vô cùng nghiêm túc, miếng pizza trong tay cũng sắp bị bóp nát luôn.

Cô thích xem hạng mục bơi lội, điều này anh đã biết từ lâu. Khi mới quen chưa bao lâu cô đã đề cập đến, nhưng mà… Đây tốt xấu gì cũng là tình địch cũ mà! Có cần phải kích động nhảy cẫng lên reo hò lúc Kỷ Ương đạt được quán quân thế không hả!

Đến phỏng vấn sau trận đấu cô cũng xem không chớp mắt…

Kỷ Ương cười vô cùng vui vẻ, cảm ơn đảng và nhà nước, cảm ơn huấn luyện viên. Đương nhiên, còn cảm ơn Phan Duyệt.

Khi được hỏi sau khi giải nghệ có dự định gì không, dường như cô trả lời không chút suy nghĩ: “Sẽ thử làm huấn luyện viên, hi vọng có thể huấn luyện được nhiều tuyển thủ làm vẻ vang cho đất nước.”

Đây thật ra là một đáp án rất bình thường, nhưng lại khiến Miêu Tiêu như chợt hiểu ra điều gì, bỗng cảm thấy mất mát.

Cô ăn không vào mà ném miếng pizza đã biến dạng khỏi tay, lẩm bẩm một câu: “Bạn gái cũ của anh thật lợi hại.”

Chẳng hiểu tại sao, Khang Kiều cảm thấy có phần vui vẻ!

Anh vươn tay, kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ đầu cô: “Bạn gái bây giờ của anh còn lợi hại hơn.”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy cô siêu lợi hại.” Trang Du ở bên liên tục gật đầu phụ họa. Đương nhiên, cô cũng không quên khen chính mình: “Tôi cũng rất lợi hại! Tiếp theo tôi dự định là hi vọng có một ngày bắt Nhật Bản thừa nhận hành vi phạm tội và xin lỗi! Sao nào? Có phải rất vĩ đại không?”

“Ừm.” Khang Kiều gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Là rất vĩ đại.”

“Anh thì sao?” Trang Du tiện miệng hỏi một câu.

Anh rất nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Kiếm tiền nuôi gia đình.”

“… Thật sự là một dự định giản dị vô cùng.” Ngoài câu đó ra, Trang Du không biết phải nói gì nữa, cô đành phải chuyển mục tiêu: “Anh, anh thì sao?”

Trang Lễ không chớp mắt mà trừng Khang Kiều, trả lời không chút suy nghĩ: “Nguyền rủa anh ta không kiếm được tiền, không nuôi được gia đình, vợ chạy theo bạn trai cũ…”

Bịch!

Lời còn chưa dứt, Khang Kiều đã lấy gối ôm đập anh ta.

Trang Lễ cũng không chịu thua mà đập lại.

Hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi… đại chiến bằng gối… Hình ảnh này thật sự đẹp đến mức người khác không dám nhìn thẳng…

Trang Du đứng dậy, chuyển đến gần Miêu Tiêu, lấy cùi chỏ huých huých cô: “Ôi, tiếp theo cô nên dự định kết hôn rồi chứ? Tranh thủ thời gian cưới đi, để anh tôi hoàn toàn chết tâm. Mỗi một ngày đều tỏ ra bỉ ổi không biên giới như thế này, ngay cả tôi cũng hơi đau lòng cho Khang Kiều rồi.”

“Tôi á?” Miêu Tiêu ngẫm nghĩ, đang muốn trả lời, bỗng nhiên điện thoại di động reo lên.

Là Chung Khải gọi đến, nhưng nhìn thấy cái tên này, mi mắt cô liền nháy nháy.

Quả nhiên, sau khi nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột…

“Mau mau thu xếp đi, ngày mai đi Malaysia. Thuyền đắm rồi, thương vong vô cùng nghiêm trọng, tổ chức cần cô!”

“… Ừ.” Cô hơi mệt mỏi.

“Nhớ lừa cả Khang Kiều nhà cô đến, ngày mai người nhà của người gặp nạn cũng sẽ đến, bên này cần gấp chuyên gia tâm lý.”

“Được…”

Cô không còn thời gian lo lắng về dự định sau này, cũng không có lý tưởng to lớn gì. Nói là hài lòng với hiện tại bây giờ cũng không đúng lắm. Cô chỉ biết là từ ngày quyết định muốn làm người trang điểm tử thi, trước mặt luôn chỉ tồn tại con đường này, mà việc cô cần làm không phải là quay đầu.

Đáng mừng là quãng đường nhìn có vẻ cô đơn và gian khổ, đã có người bước đi cùng cô rồi.

Sau khi cúp máy, cô lấy lại nụ cười, gọi Khang Kiều đang chơi vui vẻ ở đằng kia: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

“… Hả?” Bỗng nhiên anh dừng lại.

“Đi Malaysia được không?”

“Được… được…” Anh đang được cầu hôn sao? Ngay trước mặt tình địch? Kích thích như vậy cơ á!

Không chờ anh lấy lại tinh thần, gối ôm trên tay Trang Lễ đã chuẩn xác đáp xuống mặt anh rồi.

Anh chẳng buồn đánh lại, thậm chí hoàn toàn không cảm thấy tức giận, người thắng cuộc có tư cách gì mà tức giận chứ!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện