Hoa Hồng Trắng

Chương 52


trước sau

Advertisement
1582945928896.png1582945928896.png

Cũng may, Khang Kiều là kiểu người như những gì cô nghĩ, vẫn coi bệnh nhân quan trọng hơn.

Sau lễ truy điệu của bà Ngô, Miêu Tiêu nhận được đ3iện thoại của Trang Du…

“Cô Trang?” Sau khi người ở đầu dây bên kia tự giới thiệu, cô hơi kinh ngạc: “Sao cô lại có số điện thoại của tôi?”4

“Bác sĩ Khang cho.”

“Vậy hay là hôm nay luôn đi? Lễ truy điệu của bà nội vừa xong, công ty cho tôi nghỉ phép tang mấy ngày. Vừa khéo chiều nay cũng không có việc gì, tôi biết một quán trà chiều khá ổn, lại cách nhà cô rất gần.”

“Cô còn biết nhà tôi ở đâu á? Cũng là Khang Kiều nói sao?”

“… Đúng… Đúng vậy.”

“Ừm, vậy cô kết bạn wechat với tôi đi? Chính là số di động của tôi, sau đó gửi địa chỉ cho tôi là được…” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nếu như cách nhà cô không xa, vậy khoảng một tiếng nữa gặp là ổn: “Hai giờ gặp nhau ở đó, được không?”

“Được.”

“…” Nói vậy thì chắc là anh đã tìm Trang Du trò chuyện rồi nhỉ?

“Có phải hơi mạo muội không?” Cô không n8ói gì, Trang Du đành phải giải thích: “Xin lỗi, hôm đó thái độ của tôi không được tốt, muốn tìm một cơ hội khác để trò chuyện với cô. Lúc đầu bác sĩ7 Khang nói rằng anh ta có thể giúp tôi hẹn cô, nhưng tôi vẫn cảm thấy nếu mình tự hẹn thì sẽ có thành ý hơn, thế nên tôi bèn hỏi anh ta số điện thoạ2i của cô.”

“Không sao không sao… Không mạo muội…” Sợ cô ấy hiểu lầm, Miêu Tiêu gấp gáp giải thích: “Đột ngột nhận được điện thoại của cô nên tôi hơi phản ứng không kịp, cô đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy là tốt rồi.” Giọng Trang Du rõ ràng nhẹ nhõm hơn: “Không biết lúc nào cô có thời gian?”

Cô vội vàng nói: “Lúc nào tôi cũng rảnh hết.”

Sau khi cúp điện thoại, Miêu Tiêu bò dậy khỏi giường, ngập tràn hứng khởi tắm rửa qua, chỉnh trang lại bản thân, còn rất vui vẻ gửi tin nhắn wechat báo cáo tình hình cho Khang Kiều.

Anh vẫn chưa về, chắc hẳn là đang làm việc.

Đúng 1 giờ 30 phút, Miêu Tiêu đã đến cửa tiệm mà Trang Du gửi cho cô, quả thật cách nhà cô không xa, đạp xe qua đó chắc cũng chỉ mất khoảng 8 phút.

Để Trang Du đợi thì không hay lắm, cho nên cô đã cố ý đến sớm.

Xem ra Trang Du cũng nghĩ giống cô, cô vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì Trang Du đã tới rồi.

Mới gặp mặt nên ít nhiều cũng cảm thấy hơi lúng túng, hai bên đều cố gắng tìm đề tài, sau một lúc trò chuyện, Trang Du liền đi vào vấn đề chính trước…

“Thật ra tôi đã nói dối cô, tôi không hề được nghỉ phép tang.”

“Hở?” Đề tài này hình như hơi đột ngột rồi, Miêu Tiêu thực sự không phản ứng kịp.

Trang Du hất sợi tóc rối bên tai, cúi đầu xuống, khẽ khuấy ly cà phê trước mặt: “Thật ra công ty cũng cho tôi nghỉ phép, thế nhưng làm sao tôi có thời gian để nghỉ ngơi được… Năm ngoái có một bộ phim tài liệu về ‘úy an phụ’ tên là ‘Hai mươi hai’, chắc hẳn cô biết? Lúc quay, Trung Quốc công khai rằng còn 22 úy an phụ, nhưng lúc phát sóng lại chỉ còn 15 người, theo như độ tuổi của các bà, con số này sẽ nhanh chóng giảm bớt, các bà không đợi nổi nữa rồi…”

Câu này khiến Miêu Tiêu chìm vào im lặng, cô khẽ cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thật xin lỗi, rõ ràng tôi đã không giúp được gì, mà lại còn nói với cô những lời khó nghe như thế nữa.”

Trang Du ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt, lắc đầu với cô: “Cũng bởi vì cô không làm được, cho nên mới hi vọng người có thể làm được như tôi không từ bỏ, không phải sao?”

Miêu Tiêu “ừ” rất nhẹ, khẽ gật đầu, tuy rằng đúng là như thế nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Thật ra, cô cũng đâu phải không làm được gì.” Trang Du nhìn Miêu Tiêu bằng ánh mắt cảm kích: “Cô đã làm cho bà nội tôi rất nhiều.”

“Đó cũng là việc tôi nên làm…” Cô cũng không có gì vĩ đại hơn Trang Du.

“À đúng rồi, thật ra tôi cũng đang rất tò mò, tại sao cô lại lựa chọn làm người trang điểm thi thể vậy?”

“Bởi vì bà nội tôi.”

“…” Lông mày Trang Du hơi giật, ít nhất trong hiện tại, khi nghe thấy hai chữ “bà nội” này cô vẫn sẽ có phản ứng không làm chủ được.

“Ba mẹ tôi đều là giáo viên, thường ngày đều rất bận, cho nên tôi cũng giống với hai anh em cô, hầu như đều do bà nội nuôi lớn. Năm bà qua đời cũng chính là năm tôi học cấp ba, còn nhớ hôm đó là đại hội tuyên thệ tròn một trăm ngày trước khi thi đại học, giáo viên đột nhiên gọi tôi đến phòng học. Lúc đó tôi mới biết bà nội mình sắp không qua khỏi, thật ra bệnh của bà đã nguy kịch suốt một thời gian, ba mẹ tôi sợ ảnh hưởng đến kết quả thi của tôi cho nên vẫn giấu tôi. Mặc dù đã liều mạng chạy đến bệnh viện nhưng tôi vẫn không thể nào nhìn thấy bà lần cuối, cảm giác nuối tiếc đó…” Cô ngẩng đầu nhìn Trang Du: “Chắc cô có thể hiểu được đúng không?”

“Ừm.” Trang Du cực kỳ thấu hiểu, gật đầu.

“Có lẽ quả thật người tốt thì sẽ được báo đáp chăng? Bà nội gặp được một người trang điểm thi thể cực kỳ tốt, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dì ấy, khuôn mặt của dì rất xinh đẹp, giọng nói nghe cũng rất êm, nhẹ nhàng, khiến cho người nghe như được đắm mình trong gió xuân. Vào lúc tôi cảm thấy khó chịu nhất, dì ấy nói với tôi rằng, tất cả kết thúc đều là một khởi đầu mới. Câu nói này đem đến cho tôi sự an ủi rất lớn ngay lúc đó, cũng khiến tôi có một sự xúc động muốn trở thành một người trang điểm thi thể. Tôi muốn trở thành một người như dì ấy.” Nếu như nói tất cả mọi kết thúc đều là một khởi đầu mới, vậy thì cô muốn giúp những người đã mất kia nắm giữ kết thúc tốt đẹp nhất, như vậy mới có thể có được một khởi đầu mới tốt đẹp hơn chăng?

“Vậy thì chúng ta đúng là giống nhau, đều vì bà nội của mình mà thay đổi cuộc đời.” Trang Du cong khóe môi: “Khó trách anh tôi lại thích cô.”

“Hả?” Đột nhiên nhắc đến anh cô ấy đã đủ kỳ lạ lắm rồi. Bởi vì hai cô rất giống nhau cho nên Trang Lễ mới thích cô, cái logic này còn lạ lùng hơn!

“Cô không biết anh tôi là kẻ cuồng em gái lâu năm sao?”

“Thấy… thấy được rồi.”

“Tôi thì cảm thấy, nếu như anh em ruột có thể kết hôn, chắc chắn anh ấy sẽ không cưới ai ngoài tôi.”

“…” Cô Trang à, thật ra cô cũng là một người cuồng anh trai lâu năm đúng không?

Thấy vẻ mặt cô hơi ngại ngùng, cứ như là không cẩn thận chứng kiến mối tình loạn luân nên không biết phản ứng thế nào, Trang Du không nín được phì cười: “Cô tin thật sao, tôi chỉ đang đùa với cô thôi mà.”

“…” Trò đùa này buồn cười lắm sao? Quả thật Miêu Tiêu không tìm ra nổi điểm gây cười mà!

“Xem ra cô vẫn rất căng thẳng giống anh tôi vậy…” Sau khi đưa ra kết luận này, đương nhiên cô cũng phải giải thích rõ ràng về trò đùa lúc nãy, tránh để Miêu Tiêu hiểu lầm: “Quả thật anh tôi rất chiều tôi, nhưng đó cũng là vì ba mẹ chúng tôi ly hôn. Sau đó bởi vì chuyện của bà mà tôi tự cô lập bản thân, anh ấy bèn cho rằng đó là vì thiếu thốn tình yêu thương, thế nên mới tự cho mình là đúng, vừa làm anh, vừa làm ba, lại vừa làm mẹ, chuyện này rất khác với việc thích cô.”

“Không phải… Tôi và anh trai cô đã không phải loại quan hệ mà cô nghĩ nữa rồi…”

“Tôi biết, cô và bác sĩ Khang đang yêu nhau, tôi cũng không ngốc mà.”

“Ừm….” Cô ấy biết là được, Miêu Tiêu thoáng thở phào, chỉ sợ cô gái này đột nhiên đứng ra làm thuyết khách cho anh trai cô ấy.

“Hơn nữa, thật sự bác sĩ Khang cũng không tệ, lần này anh tôi gặp phải kình địch rồi…”

Két!

Bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên, cắt ngang lời Trang Du. Đó là tiếng động do chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra, mà người tạo nên tiếng động này lại là Trang Lễ.

Anh ta nặng nề đặt ly cà phê trong tay lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, trừng mắt nhìn Trang Du: “Có ai lại đứng về phía người ngoài như em không hả?”

“Em đứng về phía người ngoài lúc nào chứ? Không phải em đã giúp anh hẹn Miêu Tiêu ra rồi đấy sao? Đã vì anh làm chuyện trái lương tâm đến thế rồi mà anh còn không cho em nói những lời đúng lương tâm nữa à?”

Trang Lễ nhíu mày không vui: “Anh ta không tệ chỗ nào?”

“Giá trị nhan sắc cao này.” Trang Du đáp mà không cần nghĩ.

“Thế giá trị nhan sắc của anh thì thấp?”

Song sinh chỉ có đúng mỗi điểm này là không tốt, vào lúc như thế này quả thật không thể nào chê anh ấy được! Mặc dù nói là khác trứng, nhưng dù sao cũng là song sinh, không chấp nhận giá trị nhan sắc của anh thì cũng giống như đang bác bỏ chính mình vậy. Thế là Trang Du đành phải đổi sang khía cạnh khác: “IQ của anh ta cũng rất cao.”

“IQ của anh thấp?”

“Nhưng EQ người ta cũng cao nữa mà.”

“…” Trang Lễ dường như cảm thấy hơi thất bại.

“Biết quan tâm người khác hơn anh, biết chăm sóc người khác hơn anh…”

“Thế này mà còn không gọi là đứng về phía người ngoài à?” Nếu như những lời này do người khác nói thì có khi Trang Lễ còn có thể lạnh lùng cười đáp lại. Thế nhưng người trước mặt lại chính là em gái ruột của anh ta!

“Nhìn đi, anh có đúng cái điểm này là không tốt, quá tự phụ, như thế là không được đâu, anh phải nhìn thẳng vào thiếu sót của mình mà bổ sung đi.”

“Anh…”

“Xin lỗi, cắt ngang một chút.” Cuối cùng Miêu Tiêu cũng lấy lại tinh thần. Cô miễn cưỡng chắp vá ra được nguyên nhân Trang Lễ xuất hiện ở đây qua cuộc đối thoại của hai người họ. Điều này khiến cô cảm thấy không vui, ánh mắt nhìn về phía Trang Du cũng không còn gần gũi như trước: “Cô Trang, cô có thể cho tôi một lời giải thích được không?”

“Xin lỗi Miêu Tiêu…” Trong chuyện này Trang Du quả thật là người đuối lý trước, thái độ nhận lỗi của cô cũng rất chân thành: “Tôi không còn cách nào khác, anh ấy lôi việc đoạn tuyệt quan hệ anh em ra ép tôi! Nhưng anh ấy cũng đã nói rồi, chẳng qua chỉ muốn trò chuyện với cô mà thôi, nếu như cô thấy khó xử, tôi sẽ đứng về phía cô!”

Trang Lễ hơi mấp máy môi, nhìn Miêu Tiêu nói: “Không việc gì phải căng thẳng đâu, anh chỉ muốn nói chuyện với em, anh đồng ý chia tay.”

“Chỉ… chỉ thế thôi?”

“Cũng không chỉ có thế.” Trang Lễ im lặng một lát rồi mới tiếp tục nói: “Chuyện lần trước là do anh xúc động, về sau sẽ không xảy ra nữa, cho nên em không cần nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi như thế.”

“Chuyện thế này gửi tin nhắn wechat cũng được rồi, không cần phải trịnh trọng đến thế đâu…” Ngược lại khiến cô thấy hơi ngượng nghịu.

“Anh không có wechat của em.”

“…” Hình như đúng vậy thật.

“Em có em có…” Trang Du hào hứng reo lên, còn nhân tiện lôi cả di động ra, tỏ vẻ như mình đang dâng vật quý lên cho Trang Lễ.

“…” Trang Lễ im lặng, nheo mắt nhìn cô.

Trang Du thức thời thu vẻ đắc chí của mình về, nói khẽ: “Em chỉ muốn nói, nếu như anh muốn, em có thể cho anh mà.”

“Không cần.” Anh ta chuyển mắt, nhìn Miêu Tiêu không chớp: “Nếu như cô ấy cảm thấy giữa bọn anh cần liên hệ thì sẽ tự mình cho anh.”

“Đúng vậy, giữa chúng ta quả thật không cần phải tiếp tục liên lạc nữa, tôi cũng không muốn khiến Khang Kiều hiểu lầm, thế nên cô Trang…” Cô nhìn sang Trang Du: “Mong cô đừng gửi số tài khoản wechat của tôi cho bất cứ ai khi chưa được sự đồng ý của tôi, làm nhiều chuyện trái với lương tâm thì sẽ bị trời phạt đấy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện