Hoa Hồng Trắng

Chương 43


trước sau

Advertisement
1582945804045.png1582945804045.png

“Anh, bằng lái xe của anh là mua à?” Giọng điệu chất vấn từ miệng một cô gái ở sau bàn làm việc vang ra.

Mặc dù như vậy, cô gái trước mặt vẫn không có ý muốn dừng lại: “Đây là vấn đề mà một câu ‘anh s4ai rồi’ là có thể giải quyết được sao? Chân phanh với chân ga cũng không phân biệt được, anh còn lái xe làm gì?”

Mà cô gái sau bàn làm việc vẫ7n luôn mang theo bộ dạng của giáo viên chủ nhiệm: “Thân là một người trưởng thành, em hi vọng anh có thể có một chút ý thức trách nhiệm xã2 hội tối thiểu nhất.”

“Ai lo lắng cho anh vậy? Em đang lo lắng cho mình đây này! Tháng này em đã sửa xe ba lần rồi, nếu còn tiếp tục sửa, công ty bảo hiểm sẽ cho em vào sổ đen, mà đây đã là lần thứ năm em đổi công ty bảo hiểm rồi!”

“…” Là nguyên nhân này sao? Miêu Tiêu ngạc nhiên ngước mắt, khóe miệng không nhịn được run rẩy.

Nhớ không lầm, hình như tháng này mới được có mấy ngày!

Vì vậy nói, một người đã bị bốn công ty bảo hiểm xếp vào sổ đen, vì sao vừa rồi còn có thể hiên ngang lẫm liệt mà nói ý thức trách nhiệm xã hội chứ?

Một điều rõ ràng như vậy nhưng Trang Lễ lại dường như không hề phát hiện ra, thậm chí còn mỉm cười nịnh nọt: “Nói đi, em lại muốn đổi xe gì? Anh mua cho em.”

“Lát nữa em cho anh xem.” Cô nghiêm trang nói.

Ý cười trên mặt Trang Lễ càng sâu thêm, giữa hai lông mày tràn đầy cưng chiều: “Được.”

“…” Miêu Tiêu lại kinh ngạc nhìn về phía Trang Lễ.

Cô nghi ngờ rằng đoạn tình cảm trước đây của mình là giả, cho đến hôm nay mới biết được Trang Lễ là một tên cuồng em gái thâm niên.

Cũng may là bọn họ chia tay rồi, bằng không cô không chỉ đối mặt với loại vấn đề “Em và mẹ anh đồng thời rơi xuống nước anh cứu người nào”, mà giữa cô và mẹ anh ta rõ ràng còn một cô em gái khó có thể vượt qua tồn tại, hơn nữa cô em gái này rất khó dây vào.

Không khác với luật sư trong tưởng tượng của Miêu Tiêu lắm, thoạt nhìn cô ấy rất chuyên nghiệp, còn có một loại khí phách mà Trang Lễ cũng phải kém một phần. Không khó tưởng tượng nếu ở trên tòa án gặp phải một đối thủ như vậy là chuyện đáng sợ đến mức nào, có thể còn chưa mở phiên tòa đã thua trên phân nửa về mặt khí thế rồi.

Ngay tại khi cô đang len lén đánh giá Trang Du, ánh mắt của Trang Du cũng rơi lên trên người cô.

“Xin hỏi, cô là?” Trang Du lễ phép hỏi.

“À…” Miêu Tiêu ngây ngẩn cả người. Nói đến, rốt cục là cô lấy thân phận gì đến đây?

Nghĩ muốn nói chuyện thật tốt với Trang Lễ rồi cứ thế đi, cho đến giờ phút này cô mới ý thức được, hoàn toàn không hề nghĩ đến việc giới thiệu chính mình với em gái của anh ta như thế nào.

Cô chỉ có thể nhìn về phía Trang Lễ, dùng ánh mắt hỏi ý tứ của anh ta.

Thấy thế, Trang Lễ hơi cong khóe miệng, mở miệng nói: “Là chị dâu tương lai của em.”

“… Hả!” Miêu Tiêu không ngờ rằng anh ta sẽ trả lời như vậy.

Đương nhiên, Trang Du cũng không ngờ đến: “Chị dâu?”

“Không… Không, không, không phải, tôi không phải, tôi còn chưa đồng ý với anh ta… Không đúng… Tôi căn bản không có khả năng đồng ý anh ta… Cũng không đúng… Đây không phải vấn đề tôi có đồng ý hay không…” Miêu Tiêu càng nói càng lộn xộn, cô thật sự muốn giải thích rõ ràng, lại không biết phải nói như thế nào mới được, chỉ có thể nhìn về phía Khang Kiều cầu cứu, nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn cô mà không nói một lời, cũng không có một chút ý định giúp cô giải vây. Cuối cùng, Miêu Tiêu bị ép đến mức nóng nảy, bỗng nhiên hô: “Tôi chỉ là một người trang điểm cho thi thể!”

“…” Trang Lễ vốn còn muốn cứng rắn thêm một chút, không cho cô có cơ hội trốn tránh, nhưng những lời này của cô lại cứ vậy mà dập tắt ý nghĩ của anh ta.

Khi đưa cô đến gặp Trang Du, là chính miệng anh ta nói – vì bà.

Không thể phủ nhận anh ta có lòng riêng, nhưng muốn để cô hiểu rõ chuyện của bà nội không phải là giả, đương nhiên hôm nay đến tìm Trang Du cũng thật sự là vì bà.

Vì vậy, cô giới thiệu mình như vậy là dễ hiểu, đồng thời cũng khiến anh ta ý thức được mình đã làm một chuyện không đúng đến mức nào.

“… Thi thể… Người trang điểm?” So với vừa rồi, Trang Du còn kinh ngạc hơn, cũng không phải bởi vì nghề nghiệp này, mà chính là không hiểu vì sao cô gái này phải nhấn mạnh nghề nghiệp này như vậy, chẳng lẽ là sợ cô kỳ thị với người trang điểm cho thi thể sao? Nghĩ đến đây, cô vội vàng nói: “Chuyện này… tôi cho rằng, cho dù là nghề nghiệp gì đều đáng được tôn kính, huống chi… chỉ cần là người anh tôi thích, tôi đều ủng hộ.”

“Không phải tôi có ý này…” Miêu Tiêu sắp khóc rồi.

Khó khăn lắm cô mới có dũng khí nói ra câu này! Kỳ thật ngay từ đầu cô đã muốn nói như vậy, chỉ là bởi vì không rõ trạng thái của Trang Du và bà nội bây giờ như thế nào. Trong tình huống Khang Kiều chưa cho phép, cô không dám tự tiện đề cập đến điểm quan trọng, sợ sẽ khiến tình huống trở nên gay go hơn.

Nhưng anh đã thấy chết không cứu, vậy cô chỉ có thể dùng tâm trạng “không chịu trách nhiệm với tất cả hậu quả” để tự cứu mình thôi.

Không nghĩ rằng, đã nói đến mức này rồi vậy mà chị gái luật sư này lại không hiểu!

Với lập trường của cô, thật sự không thể nói lời thẳng thắn hơn nữa…

“Cô ấy là người trang điểm cho thi thể phụ trách hậu sự cho bà cô.” Cuối cùng, Khang Kiều mở miệng.

Cuối cùng đã cởi bỏ được phong ấn im lặng rồi à? Mặc dù như vậy, Miêu Tiêu không dám biểu lộ ra chút kích động nào, cô đè nén cảm xúc, đeo chiếc mặt nạ nghề nghiệp lên, lễ phép nói với Trang Du: “Rất xin lỗi, tôi chỉ muốn trưng cầu ý kiến của người nhà một chút, vì vậy nhờ anh Trang dẫn đến gặp chị một chút, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin chị thứ lỗi.”

Lời này khiến sắc mặt Trang Du lập tức tái xanh, rõ ràng cô ta đã không còn sức lực mà so đo tính toán vì sao vừa rồi Trang Lễ nói cô là “chị dâu”, chỉ kinh ngạc nhìn anh ta, lẩm bẩm nói: “Bà nội, bà đã…”

“Vẫn chưa.” Trang Lễ không đành lòng nhìn cô khó chịu, vội vàng giải thích, nhưng một lát sau ánh mắt của anh ta lại buồn bã bất đắc dĩ nói: “Nhưng sắp rồi.”

Đã không phải là lần đầu tiên Trang Du nghe câu này.

Ngay từ hơn một tuần trước, ba cô đã gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại coi chuyện này chỉ là một khuôn sáo cũ rích mà thôi, dù sao trong mấy năm này, vì để cô đến thăm bà nội mà ba thường xuyên treo chuyện “Bà nội sắp không xong, con đến thăm bà một chút đi” ở bên miệng.

Vài ngày trước, bên Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình cũng có người liên lạc với cô, cô vẫn không tin.

Mãi đến khi Trang Lễ nói ra câu này trước mặt cô, ai cũng có thể mang cái chết của bà nội đến ép cô, duy chỉ có Trang Lễ tuyệt đối sẽ không làm.

Cô cũng không còn cách nào lừa mình dối người… Đúng vậy, chỉ là lừa mình dối người… Cô vốn biết, lần trước gặp mặt bà nội đã là chuyện của hơn bốn năm trước, mặc dù thời điểm đó bà nội vẫn rất khỏe mạnh mà cãi nhau với
Advertisement
cô, nhưng đã bốn năm rồi… Đối với một người già gần trăm tuổi mà nói, sống thêm một năm đều có thể gọi là kỳ tích của sinh mệnh, huống chi đã bốn năm…

“Thật xấu hổ…” Cô nuốt sự nghẹn ngào vào, áy náy nhìn Miêu Tiêu nói: “Có thể tôi không cho cô được bất kỳ ý kiến gì.”

“Không… không sao…” Thái độ lễ độ như thế này khiến Miêu Tiêu cảm thấy thật ngại ngùng.

Không nói đến cô căn bản không có chuyện mà không phải tìm Trang Du thì không được, cho dù là có thì bình thường cũng sẽ không chọn lúc người nhà đang đau thương để nói.

“Tôi muốn tâm sự với bác sĩ Khang một chút, có thể không?” Trang Du hỏi.

“Chuyện này…” Miêu Tiêu hơi luống cuống nhìn về phía Khang Kiều.

Anh gật đầu, nhìn về phía cô nói: “Em ra bên ngoài chờ anh.”

“Được.” Cô rất nghe lời đứng lên, đi chưa được mấy bước bỗng nhiên quay lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc soi mói, cô kiên trì cầm cốc chocolate nóng trên bàn lên: “Cái này là của em…”

Thấy vậy, Khang Kiều không nén nổi cười ra tiếng: “Không ai giành với em, uống từ từ, rất ngọt, đừng để bị sặc.”

“Còn lâu nhé…” Cô lầm bầm, đỏ mặt, quay người bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Có lẽ chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được quan hệ không bình thường giữa hai người bọn họ, nhưng Trang Du đang sa vào tâm tình phức tạp lại không rảnh nghiên cứu những thứ này, thấy Trang Lễ vẫn ngồi không nhúc nhích, thậm chí còn gắt gao trừng mắt nhìn Khang Kiều, cô bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Anh…”

Mặc dù cô không nói gì, nhưng Trang Lễ rất nhanh hiểu ý của cô, bất đắc dĩ đứng lên, dặn dò Khang Kiều: “Làm phiền anh.”

“Nên mà.” Khang Kiều đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

Nghe giống như là lời đáp khách sáo, nhưng lại khiến cho Trang Lễ thoáng yên lòng.

Đồng thời cũng khiến anh ta hiểu được chuyện một chút – quả thật, Khang Kiều là người rất dễ khiến người khác sinh ra cảm giác tin cậy, loại cảm giác tin cậy của anh ta đối với người khỏe mạnh về tinh thần và thể xác không có lực sát thương gì; nhưng đối với bệnh nhân của Khang Kiều mà nói thì vô cùng dễ dàng sinh ra hiệu ứng cầu treo*, ví dụ như Kỷ Ương, ví dụ như Miêu Tiêu…

(*) Hiệu ứng cầu treo: Giống như một người nơm nớp lo sợ đi qua cầu, không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn, trùng hợp gặp được một người khác, như vậy sẽ khiến mình nhầm tình cảnh khiến tim đập nhanh thành cảm xúc với người kia cho nên mới nảy sinh tình yêu.

Khang Kiều cầm ly cà phê lên, như có như không uống vào, mãi đến khi tiếng bước chân của Trang Lễ hoàn toàn biến mất, anh mới chậm rãi đặt ly cà phê trong tay xuống, không nhanh không chậm nói: “Gần đây thế nào rồi?”

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, cũng rất tùy ý, giống như là hỏi han giữa những người bạn cũ.

Mặc dù như vậy, Trang Du vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ miệng lưỡi khéo léo trên tòa án, luống cuống mấp máy môi, khó khăn lắm mới nói được một tiếng: “Tôi… gần đây tôi vẫn luôn thuyết phục chính mình…”

“Ừm.” Khang Kiều kiên nhẫn hỏi tiếp: “Thuyết phục như thế nào?”

“Tôi không sai, tất cả những gì tôi làm là vì giúp bà nội lấy lại công đạo.”

“Nói vậy, là bà cô sai rồi sao?”

Quả nhiên là câu hỏi mà Khang Kiều sẽ hỏi ra.

Thật ra Trang Du chưa tiếp xúc với bác sĩ tâm lý nào ngoài anh ta, cũng không rõ các bác sĩ khác sẽ như thế nào, chỉ là trong tưởng tượng của cô bình thường bác sĩ tâm lý sẽ thuận theo bệnh nhân. Khang Kiều đã lật đổ nhận thức trước giờ của cô, dường như cho đến giờ anh ta đều không lo lắng sẽ kích thích tâm trạng của cô, có đôi khi thậm chí còn hỏi ra một vấn đề gay gắt như lúc này.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên bị anh ta đối xử như vậy, nhưng Trang Du vẫn không quen, cô hơi nóng nảy, cuống quít giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ là… chỉ là muốn để tâm trạng mình tốt hơn một chút…”

“Cô đỡ hơn chưa?”

Trang Du bất đắc dĩ lắc đầu: “Chưa.”

“Vì vậy, cô hi vọng lấy được lời khẳng định từ người khác về suy nghĩ của cô, nói cho cô biết là cô không sai, phải không?”

“Ừm…” Nếu như người này có thể là Khang Kiều thì không thể nào tốt hơn. Là bác sĩ tâm lý của bà nội, anh ta giống như người phát ngôn của bà vậy, một câu nói của anh ta thậm chí còn khiến cô có thể ảo tưởng rằng bà nội đã tha thứ cho cô.

“Thật xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể làm như cô mong muốn.”

“…”

“Vừa rồi cô cũng đã nói, cô muốn giúp bà giành lại công đạo.” Khang Kiều khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Nếu như người trong cuộc có ý nguyện này, gọi là ‘giúp’; còn nếu không thì sẽ là ‘ép buộc’… Cô đang ngại rằng đời này bà cô bị ép chưa đủ sao?”

“Nhưng đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho bà!” Trang Du hơi kích động, sự kích động đó giống như là phạm nhân nóng lòng muốn bản thân thoát tội.

“Thật sự là vậy sao?” Khang Kiều nghiêng đầu, nhìn cô không chớp mắt, không cho cô một chút cơ hội nào trốn tránh: “Thật ra cô rất rõ ràng bà nội cô muốn gì, so với theo đuổi công bằng, điều bà hi vọng hơn chính là an hưởng tuổi già.”

“Tôi…” Phản bác theo thói quen đã đến bên miệng, nhưng đối mặt với ánh mắt dường như nhìn thấu cô hoàn toàn của Khang Kiều, cô miễn cưỡng nuốt lại lời nói, ánh mắt buồn bã, hai đầu lông mày rũ xuống bất lực: “Đúng vậy, tôi biết, vì vậy… vì vậy tôi mới không có mặt mũi đi gặp bà…”

“Là mặt mũi của cô quan trọng hay là gặp bà cô lần cuối quan trọng?”

“…” Đáp án này rất rõ ràng, nhưng muốn vượt qua chướng ngại tâm lý lại không hề dễ.

“Trang Du…” Giọng điệu của Khang Kiều chậm lại, hướng dẫn từng bước: “Đến đó nhận sai với bà cô đi, thừa dịp bà ấy còn có thể nghe được.”

“… Ừm.” Cuối cùng cô gật đầu.

Có lẽ Khang Kiều là người duy nhất nói những lời này với cô.

Những người của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình cũng vậy, ba mẹ cô cũng vậy… Tất cả mọi người sẽ chỉ lặp đi lặp lại an ủi cô – “bà nội chưa từng giận cô”.

Điều bọn họ nói là sự thật, cô biết hết, cho đến bây giờ bà nội vẫn luôn không trách cô.

Chính vì biết như thế, cô lại càng không dám đối mặt.

Cô không có dũng khí đến hưởng thụ sự dung túng vô điều kiện của bà dành cho mình, nhưng nếu như nói xin lỗi… Từ nhỏ bà đã dạy cô, sai thì phải xin lỗi, mặc dù có đôi khi sẽ rất khó, nhưng nhất định phải lấy dũng khí...

Chỉ là, cô cần thêm một chút thời gian.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện