Hoa Hồng Trắng

Chương 42


trước sau

Advertisement
1582945795379.png1582945795379.png

Mãi đến mấy năm sau, trường học tổ chức cho họ đi xem triển lãm đặc biệt về tư liệu lịch sử kháng chiến, bỗng nhiên cô đứng tr3ước một tấm ảnh cũ khóc òa lên, khóc đến mức khiến cô không thể đứng vững, chỉ có thể ngồi thụp trên mặt đất. Giáo viên cho r4ằng cô không được khỏe, mà cô cũng không giải thích quá nhiều, trên thực tế, lúc đó cô đã khóc không thành tiếng nên không th8ể nào giải thích được.

Hết cách, giáo viên đành phải liên hệ với ba mẹ của cô, mà Trang Lễ là anh trai tất nhiên cũng7 chỉ có thể đến chăm sóc cô.

Cô vẫn không nói lời nào, ngồi dựa vào bức tường treo ảnh chụp, cuộn vào đầu gối, sắc mặ2t rất nhợt nhạt.

Trang Lễ vô cùng chán nản, đánh giá xung quanh, sau đó, anh ta chú ý đến tấm ảnh kia.

Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng dù là Trang Lễ, hay ba mẹ của cả hai đều cảm thấy đây là một việc làm rất có ý nghĩa, cũng rất đáng được ủng hộ.

Không ai ngờ rằng bà nội lại phản đối mãnh liệt, không chỉ chỉ trích Trang Du nhiều chuyện, còn giận dữ mà rời khỏi bữa tiệc…

Sau khi nói đến đây, Trang Lễ dừng lại.

Miêu Tiêu có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta ngày càng trầm lặng, giống như là một người chết đuối từ bỏ việc giãy giụa, khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.

Thế là, cô dè dặt phá vỡ im lặng: “Sau đó thì sao?”

Nhưng dường như cũng từ sau ngày đó, Trang Du thay đổi.

Cô vốn không hề giấu giếm gì với anh ta lại dần dần trở nên xa cách, nói một cách chính xác, cô xa lánh tất cả mọi người. Trước kia rõ ràng là một người thích chơi, thích cười, thích náo nhiệt, về sau lại ngày càng quái gở, phần lớn thời gian cô đều nhốt mình trong phòng đọc sách, thật lâu về sau Trang Lễ mới biết được, từ lúc đó cô vẫn luôn nghiên cứu các loại tư liệu lịch sử liên quan đến “Úy an phụ”.

Chẳng qua là lúc đó, trong mắt tất cả mọi người bao gồm cả Trang Lễ, sự thay đổi của cô có lẽ chỉ bởi vì ba mẹ ly hôn…

Về sau nữa, Trang Du trở thành một luật sư nổi tiếng.

Vào ngày cô trở thành đối tác sơ cấp của công ty luật, người trong nhà khó có cơ hội tụ tập chúc mừng cho cô, mãi đến lúc đó họ mới biết được – cô làm luật sư là vì muốn lấy lại công đạo cho những người được gọi là “Úy an phụ” kia.

Hình như là được chụp trước chiến hào, trên tấm ảnh có một người đàn ông Nhật Bản đang cầm súng, bên cạnh có bốn người con gái, người đang ngồi, người đang đứng, khiến người khác chú ý nhất chính là một cô gái đang tựa vào gò đất ở đầu tiên, hình như cô ấy đang mang thai… Chỉ là “hình như”, bởi vì trong nhận thức của Trang Lễ vào thời điểm đó, mang thai là một chuyện đáng để vui vẻ, nhưng trên mặt của cô gái trong tấm ảnh lại không có chút vui vẻ nào nên có, mà chỉ hơi cúi đầu, mặt không cảm xúc.

Tên gọi của bức ảnh – Úy an phụ mang thai.

Phía dưới còn có một hàng chữ - “Khi chiến tranh thế giới lần thứ II kết thúc, quân đội Nhật Bản thông qua nhiều thủ đoạn dụ dỗ, ép buộc cưỡng bức trưng thu nô lệ tùy quân, trong đó đại bộ phận đến từ Trung Quốc, bán đảo Triều Tiên, bản quốc Nhật Bản, người nhật sống ở Đài Loan…”

Đây cũng là lần đầu tiên Trang Lễ hiểu cái từ “Úy an phụ” này.

Anh ta không biết đằng sau cái từ này gắn liền với một đoạn lịch sử nặng nề đến mức độ nào, đối với một cậu bé mới bước vào tuổi dậy thì, cảm xúc xấu hổ vẫn chiếm nhiều hơn.

“Về sau, Trang Du đi tìm bà nội, thật thà nói năm đó từng xem cuốn nhật ký kia, đồng thời hi vọng bà nội có thể ra tòa lên án…” Anh ta nhếch khóe miệng, cố gắng nói: “Nhưng mà bà nội từ chối.”

“Vì sao? Đây là chuyện tốt mà.”

Trang Lễ nhìn cô, hỏi: “Em thật sự cảm thấy đây là chuyện tốt sao?”

“Ừm…” Nói như vậy có lẽ không thích hợp lắm, Miêu Tiêu sửa lại lời nói: “Ý của tôi là, có rất nhiều người căn bản không tìm được con đường khiếu nại giống bà. Họ phải mang theo những tổn thương mình từng phải chịu bước vào trong quan tài, đến chết họ cũng không đợi được một câu xin lỗi, càng không phải nhắc đến bồi thường. Khó có được Trang Du nguyện ý làm chuyện này, tôi nghĩ chuyện này cô ấy cũng suy nghĩ rất lâu mới tìm được phương pháp duy nhất có thể giúp bà, đối với bà mà nói, đây coi như là may mắn trong bất hạnh.”

“Trước đó anh cũng nghĩ vậy.” Anh ta rũ mắt xuống, tiếp tục nói: “Sau khi bị từ chối, Trang Du tới tìm anh, nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, đồng thời hi vọng anh có thể thuyết phục bà.”

Anh ta vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã khiếp sợ đến mức nào, khoảnh khắc đó, Trang Lễ nhớ đến bức ảnh “Úy an phụ” trong triển lãm, nhớ đến sự kỳ lạ của Trang Du lúc đó, cũng nhớ đến cả thay đổi cực lớn của cô sau này, tất cả đều được giải thích, nhưng đây lại là lời giải thích mà anh ta cần rất nhiều thời gian mới có thể tiêu hóa hoàn toàn.

“Anh đi không?”

“Ừm…” Anh ta khẽ trả lời: “Không phải đi thuyết phục bà. Trên thực tế, lúc ấy anh vẫn không thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn cảm thấy có phải Trang Du đang nói đùa không.”

“Không có khả năng mang chuyện như thế này ra đùa giỡn được.”

“Đúng vậy, anh cũng hiểu rõ, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng…” Giống như anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giải thích hơi lộn xộn: “Không phải anh xem thường bà nội, anh chỉ là… chỉ là không dám tưởng tượng…”

“Tôi hiểu.” Miêu Tiêu quan tâm mà cắt ngang lời anh ta.

Cô thật sự hiểu, cũng giống như khi cô vừa nghe nói đến chuyện này – cô vốn cho rằng đó là một đoạn lịch sử cách mình rất xa, lại đột nhiên phát hiện nó xảy ra ngay bên cạnh mình. Những từ ngữ trong sách vở, trên internet kia đột nhiên được cụ thể hóa, cũng đột nhiên có người trong cuộc thay vào, mà người trong cuộc kia lại là người thân cận với mình đến vậy. Nỗi lòng cảm động như chính mình phải chịu không hề báo trước ập đến, khiến con tim đau xót khó có thể nói lên lời, cùng với cảm giác bất lực gần như tuyệt vọng, phẫn nộ đến mức run rẩy nhưng lại không thể làm được gì.

“Ừm.” Trang Lễ cảm kích nhếch khóe miệng: “Ngày ấy, bà nội cho anh xem nhật ký. Thật ra, bà cũng không nhắc đến gì nhiều về khoảng thời gian làm Úy an phụ trong nhật ký, rõ ràng là không muốn nhớ lại… Sau khi xem xong, anh cho rằng không cần phải thuyết phục bà, vốn dĩ bà không cần lời xin lỗi kia.”

“…” Trên mặt Miêu Tiêu tràn đầy vẻ không hiểu.

“Cho dù có nhiều lời xin lỗi và bồi thường hơn cũng không thể bù đắp được tổn thương của bà. Những người nguyện ý đứng ra kia không phải là vì chính mình, mà là vì tôn nghiêm dân tộc; nhưng cũng không thể yêu cầu mỗi người bị hại đều phải xé vết thương của mình ra, làm vật hi sinh tinh thần cho người xem, bọn họ đã hi sinh đủ nhiều rồi.”

“…” Cô mấp máy môi, cuối cùng cũng không thốt lên thành lời.

Chuyện cũ đã nói kha khá rồi, Trang Lễ thở dài một hơi, ra vẻ thoải mái nói: “Đến rồi, em đi vào trước chờ anh, anh đi đỗ xe.”

Miêu Tiêu im lặng gật đầu.

Bầu trời u ám, mưa phùn lất phất, trong không khí tràn ngập khí lạnh thấu xương.

Miêu Tiêu không vội đi vào trong tòa nhà màu đỏ trước mặt tránh mưa mà kéo áo khoác lên che, đứng chờ ở ngoài cửa, hơi hoảng hốt nhìn xung quanh.

Tòa nhà này rất lớn, có ba tầng nhưng vườn hoa không lớn, chỉ có thể đặt hai ba chiếc xe, bên cạnh bồn hoa còn đặt bàn ghế, có hai con mèo hoang đang rúc trên ghế lười biếng liếm láp lông. Bên cạnh bàn dựng mấy chiếc ô lớn che chắn mưa gió cho chúng nó.

Hình ảnh này khiến cô không kìm được lòng nghĩ đến một câu – thà làm chó thái bình, còn hơn làm người loạn lạc.

Sinh vào thời hòa bình thật tốt, cho dù chỉ là một con chó, một con mèo cũng sống hài lòng tự tại hơn so với những người trong thời buổi loạn lạc kia…

“Vì sao không vào?” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ phía sau, cắt ngang suy nghĩ của cô.

Cô khẽ run người, ngẩng đầu nhìn chiếc ô màu đen đang che mưa giúp mình, ánh mắt kinh ngạc theo cán ô nhìn sang người bên cạnh: “Bác sĩ Khang?”

“Ừm…” Anh cong khóe miệng, khẽ mỉm cười với cô.

Nụ cười này giống như một tia nắng, xua tan lo lắng tích tụ trong lòng Miêu Tiêu, cô cũng không nhịn được mà cười theo: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh hẹn Trang Lễ đến.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Miêu Tiêu bỗng nhiên trầm xuống: “Vì vậy, cũng là anh bảo anh ta đến tìm em sao?”

“Nghĩ gì vậy…” Khang Kiều tức giận trừng mắt nhìn cô: “Em cho rằng anh ngốc sao? Sao có thể ngu đến mức tạo thời cơ cho hai người chứ, để cho hai người thuận đường dạo bước ở nơi cũ trong mưa nhớ lại chuyện cũ sao, sau đó em lại đột nhiên tỉnh ngộ rằng quả nhiên trong tình yêu người cũ vẫn tốt hơn!”

“… Anh mới là đang suy nghĩ cái gì đó! Ở đâu ra nơi cũ!”

“Đoạn em nên phản bác phải là ‘trong tình yêu người cũ vẫn tốt hơn’ chứ!”

“…” Cô sai rồi! Vừa rồi sao lại khờ dại cho rằng Khang Kiều không để ý chứ? Quả thật là để ý muốn chết ra!

“Anh hiểu rồi…” Anh đảo mắt, phiền muộn nhìn màn mưa trước mặt: “Con gái đều như vậy, mặc dù người đương nhiệm ưu tú đến nhường nào, cuối cùng vẫn không cách nào quên được mối tình đầu.”

“Bác sĩ Khang, ngài cũng thật là biết cách thay đổi lời khen chính mình ghê!” Anh ưu tú chỗ nào vậy hả?

“Đừng nói nữa, anh hiểu mà…” Anh thở dài một tiếng nặng nề: “Em xem, ngay cả bà Ngô đã đến cái tuổi này rồi nhưng vẫn nghĩ về những chuyện tốt đẹp lúc đầu.”

“…” Lời này khiến cảm xúc của Miêu Tiêu đột ngột sa sút, cô rũ mắt xuống, chìm vào im lặng.

Thấy vậy, Khang Kiều không ngoài dự liệu mà nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Quả nhiên, anh ta đã nói cho em cả rồi đúng không?”

“Anh đã sớm đoán được?” Vừa rồi chỉ là đang đùa giỡn sao? Trên thực tế, rõ ràng anh đã ngờ đến Trang Lễ tìm đến cô là vì cái gì.

“Nếu anh ta đã quyết định dẫn em đến thì sẽ không để em trong tình trạng không hề chuẩn bị tâm lý. Huống chi, bà ấy hy vọng do em quản lý hậu sự của mình, vậy nhất định không thể tiếp tục gạt em nữa.” Khang Kiều hơi ngừng lại trong chốc lát, rồi lại mở miệng nói: “Em hiểu ý anh không?”

Cô mù mờ lắc đầu: “Không hiểu.”

“Sở dĩ không có cách nào tiếp tục giấu em, là bởi vì…” Anh hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Em sẽ nhìn thấy vết thương thật sự, phía sau mỗi một vết thương đều cất giấu đau đớn thê thảm mà bà ấy vẫn luôn cất giấu không muốn nói ra khỏi miệng.”

“…”

“Nếu như cảm thấy miễn cưỡng, em có thể từ chối.”

“Nhưng em không muốn từ chối…” Cô không biết mình có thể tiếp nhận hay không, cũng không có cách nào xác định mình có thể làm được hay không, nhưng có lẽ đây chính là chuyện duy nhất cô có thể làm cho bà.

Những ký ức thê thảm đau đớn là bí mật bà cất giữ cả đời, mang hậu sự của mình giao phó cho cô cũng vì không hy vọng để cho nhiều người biết nữa phải không?

“Vậy thì làm đi.” Nói xong, Khang Kiều đưa cốc chocolate nóng trong tay cho cô: “Anh sẽ ở cùng em.”

“… Cảm ơn.” Cô nhận cốc giấy, cảm nhận ấm áp lan trong lòng bàn tay.

Rất rõ ràng, thứ cô cần cũng không phải là lời cổ vũ không có ích gì, mà chính là một sự bình tâm.

Đương nhiên Khang Kiều biết rõ điểm này, trong tình huống bình thường, anh vốn không nên khiến cô cảm thấy áp lực trước khi làm. Nhưng tình huống lần này quá đặc biệt, anh không hi vọng Miêu Tiêu không hề chuẩn bị tâm lý mà phải đối mặt với những chân tướng tàn khốc kia.

Những gì nên nói anh đều đã nói, giờ là thời điểm giúp cô tạm thời thoát khỏi bầu không khí nặng nề này.

Anh cố ý bước về phía trước một chút, nghiêng đầu, xích lại gần cô, rù rì nói: “Cảm ơn không phải nói ngoài miệng một chút là được.”

“…” Cô ngẩn người, một lát sau bối rối cúi thấp đầu, tránh khỏi ánh mắt của anh.

“Gì vậy? Cho rằng anh muốn hôn em à?”

“…” Nghe thấy vậy, Miêu Tiêu lại ngẩng mặt lên, trợn mắt nhìn anh.

“Chúc mừng em, đoán đúng rồi…” Lời còn chưa dứt, anh liền nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô.

Khác hẳn so với tối hôm qua, đây chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chỉ phút chốc, chạm đến là ngừng.

Nhưng mà vẫn bị Trang Lễ đang đậu xe cách đó không xa nhìn thấy được.

Anh ta hơi hoảng một chút, nhầm chân ga thành chân phanh…

Ầm!

Một tiếng va chạm vang dội xé rách màn mưa.

Theo sau đó là một chiếc xe khác vốn đậu ở bên cạnh sau khi bị đụng phải phát ra tiếng còi cảnh báo, vô cùng ồn ào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện