Hoa Hồng Trắng

Chương 33


trước sau

Advertisement
1582690707661.png1582690707661.png

Miêu Tiêu có cảm giác đã lâu rồi mới tràn trề sinh lực, cô cố ý tới tiệm cắt tóc đắt tiền nhất của chuyên gia Tony để cắt tóc, nhuộm tóc, 3dĩ nhiên cũng tiện thể gội đầu luôn.

Đã bao lâu rồi không có tâm trạng thế này? Chính bản thân cô cũng không nhớ nữa.

Chu4ẩn bị chu đáo cho buổi tối nay không chỉ có mình cô, còn có Khang Kiều.

Mấy ngày trước anh đã đặt bàn, cũng lải nhải nhắc nhở cô 8không ngớt, sợ cô quên mất.

Cô có thể nhận ra kinh nghiệm phong phú của anh, sau đó bắt đầu sinh ra cảm giác nhụt chí kỳ lạ không?

Khi anh đang xoắn xuýt thậm chí định thu hồi lại tin nhắn đó, điện thoại di động khẽ rung lên.

Anh vội hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, mở ra xem.

“Em chỉ trần thuật sự thật mà thôi, dù sao thì trước khi anh lấy được mạng về cũng không phải hoàn toàn là thế.”

Có ý gì đây?

Hôm nay cũng gửi tin wechat suốt cả ngày cho Miêu Tiêu, thảo luận về sắc trời, bàn về bữa ăn sáng, tr7ưa ăn những gì, thảo luận về thái độ những y tá ở phòng khám gần đây thấy anh tốt tính mà không biết tại sao, bèn đoán già đoán non chắc 2thời gian của anh không còn nhiều nữa…

“Có thể thời gian của anh không còn nhiều thật đó.” Đối với câu này, Miêu Tiêu lại trả lời như vậy.

Anh suy nghĩ một lát, đáp lại cô: “Có ai nguyền rủa ông xã mình như em không hả?”

Cũng may là đang gửi tin nhắn wechat, cô không nhìn thấy gò má đỏ bừng của anh khi nhập hai chữ “ông xã” này, cũng không cảm nhận được nhịp tim rộn ràng của anh khi ấn nút “Gửi”, cùng với nỗi thấp thỏm khi chờ đợi cô trả lời, một giây như kéo dài tới cả năm.

Nghe nói con gái bình thường sẽ không kiềm chế được kiểu trêu chọc thành thạo thế này, nhưng đây là Miêu Tiêu đó, không thể dùng lẽ thường để cưa đổ Miêu Tiêu được.

Khang Kiều không rõ ý chau mày, nghĩ ngợi về ẩn ý mà cô muốn nói.

Có lẽ đoán ra anh sẽ không giải thích được, ngay sau đó cô lại gửi một tin nhắn, “Ghế phụ, hôm nay có thể ngồi không?”

Bịch.

Đầu Khang Kiều nặng nề đập xuống mặt bàn làm việc.

Anh nhớ ra, đêm hôm đó anh nhất thời xúc động gửi cho Miêu Tiêu câu “Ngày mai ngồi ghế phụ”…

Thật ra cô đã nhận được rồi? Chỉ vì sau đó anh lại thu hồi tin nhắn, cô mới phối hợp với anh giả bộ ngốc nghếch?

Mặc dù vậy, cô vẫn hỏi đi hỏi lại rốt cuộc anh đã thu hồi tin nhắn gì, thật ra là muốn nghe anh nhắc lại lần nữa ư? Nhưng ngay lúc đó anh lại trả lời rằng – “Tôi thu hồi lại mạng của tôi”.

Anh không có cách nào suy nghĩ tâm trạng của Miêu Tiêu khi nghe câu trả lời này, cũng không có cách nào tưởng tượng được buổi sáng hôm tới nhà tang lễ cô đã lấy ra bao nhiêu dũng khí kéo cửa ghế phụ, càng không có cách nào tưởng tượng được khi cô kéo cánh cửa đó nhìn thấy Kỷ Ương đã thất vọng đến nhường nào… Thiếu chút nữa anh thật sự đã bỏ lỡ một trăm triệu.

“Cậu làm sao vậy?” Động tác quá lố khiến Chung Khải đang ngồi ngay ngắn đối diện anh sợ hết hồn, không khỏi hơi lo lắng.

Khang Kiều ngước mắt lên, nói lên tiếng lòng của mình, “Tôi là một đứa bé được thần phù hộ.”

“… Hớ?” Đứa trẻ này không phải bị ngu rồi đó chứ?

“Không thì sao có thể gặp được Miêu Tiêu.”

“Hả?” Chung Khải vẫn chẳng hiểu ra làm sao, “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì, chỉ tiện miệng cảm thán một câu thôi…” Cảm thán may mắn anh được gặp Miêu Tiêu, hết lần này tới lần khác anh bỏ qua, cô vẫn có thể hết lần này tới lần khác cho anh một cơ hội.

Anh hiểu rõ, so với chủ động tấn công thì anh thuận theo tự nhiên hơn, cách này lại trái ngược với nhận thức đối với chuyện tình cảm của phần lớn con gái. Các cô gái có khuynh hướng hưởng thụ một cách bị động, thế mới có thể cảm nhận rõ ràng mình được người kia yêu. Điều này dĩ nhiên không hề sai, có điều đây không phải sở trường của Khang Kiều.

“Thật sự chỉ là tiện miệng cảm thán thôi à?” Chung Khải xác nhận lại lần nữa.

“Không thì sao chứ?” Anh miễn cưỡng quét mắt qua.

“Buổi hẹn tối nay của cậu và Miêu Tiêu không có vấn đề gì chứ?”

Cuối cùng, Khang Kiều đã nhận ra có gì không đúng, nhướng mày hỏi: “Cậu hi vọng có vấn đề gì hả?”

“Sao có thể…” Chung Khải rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Không có thì tốt rồi, không có thì tốt rồi… Tôi đi trước đây…”

Nói rồi anh ta đứng lên, yên lặng đi về phía cửa phòng làm việc của Khang Kiều.

“Đứng lại cho tôi!” Tiếng quát khẽ vẫn rất có sức uy hiếp, anh ta dừng bước, không dám ngoái lại nhìn. Khang Kiều nheo mắt đánh giá bóng dáng anh ta, cảm thấy anh ta có vẻ chột dạ, “Cậu nghĩ tôi gọi cậu tới để hóng hớt à?”

Chung Khải cứng đờ xoay người lại, “Chẳng… chẳng lẽ không phải sao?”

“Tôi vừa nhận được điện thoại của người nhà của bà Ngô, nghe nói bà không còn nhiều thời gian nữa.”

“Thật không?” Chung Khải cả kinh bất ngờ xông về phía bàn làm việc, “Sao có thể? Trước đó không phải xương cốt vẫn còn cứng cáp lắm à?”

Khang Kiều khẽ nhếch môi, có vẻ mỉa mai, “Có ai nói với cậu là kỹ năng diễn xuất của cậu rất lố không?”

“…” Anh ta cảm thấy mình diễn rất “đủ đô” mà.

“Nghe nói tuần trước bọn họ đã liên lạc với cậu.” Khang Kiều nhìn anh ta đe dọa, gằn từng chữ hỏi: “Tại sao không nói cho tôi biết?”

Chung Khải nhướng mày, tỏ vẻ suy tư, hồi lâu sau mới làm bộ như sực nhớ ra, “A! Cậu nói mới nhớ, hình như lúc đó có liên lạc với tôi, lúc đó không phải đang bận chuyện của Chiêm Thanh sao, không rảnh bận tâm.”

“…” Khang Kiều không nói gì, chỉ nhìn anh ta uy hiếp.

Hiển nhiên anh ta đang nói láo.

Trình độ chuyện nghiệp của Chung Khải rất nổi tiếng, huống hồ đang làm chuyện hệ trọng, dù không quan tâm đến cũng sẽ không quên thông báo cho anh một tiếng.

“Được rồi, tôi nói thẳng nhé…” Khi bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt, Chung Khải ý thức được anh không dễ lừa gạt, phải quan tâm thêm một chút, “Tôi cho rằng chuyện này cậu không thích hợp tiếp tục can thiệp, phía Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình sẽ sắp xếp những bác sĩ tâm lý khác tiếp nhận, cậu đừng quan tâm nữa.”

Khang Kiều bỗng chau mày, “Vì sao?”

“Dấn quá
Advertisement
sâu vào một bệnh nhân không phải là chuyện gì hay ho, điểm này cậu phải rõ hơn tôi.”

“Cậu hoài nghi năng lực nghề nghiệp của tôi?”

“Không, tôi hoài nghi mị lực cá nhân của cậu.”

“…” Quá đáng rồi đấy! Giật bệnh nhân của anh còn muốn công kích nhân thân?

Đêm hôm đó, tâm trạng khi Khang Kiều thu hồi tin nhắn, Miêu Tiêu có thể coi như cảm nhận được.

Nếu có thể, cô cũng rất muốn rút lại câu vừa rồi – “Ghế phụ, hôm nay có thể ngồi không?”

Bởi vì sau câu nói này, Khang Kiều không trả lời lại cô nữa…

Là bị sự chủ động của cô dọa cho chạy mất rồi à?

Sao cô lại không nhớ lâu thế chứ? Biết rất rõ quá chủ động chưa chắc đã có được kết quả tốt, dưa cố ép cho chín trong truyền thuyết đều không ngọt, thậm chí còn không giải khát được. Vốn khó có thể nuốt trôi, dù không phải ăn cũng chỉ lưu lại những hồi ức không vui mà thôi. Mặc dù vậy, cô vẫn phạm phải cùng một sai lầm, quả nhiên “giang sơn dễ đổi”, bất luận đã trải qua bao nhiêu chuyện, bản tính trong xương tủy vẫn không thể dời đi.

Nghĩ tới đây, cô ép mình ném di động vào ngăn trên cùng của tủ giày, sợ sẽ không kìm được gửi một tin nhắn tương tự, hoặc dứt khoát gọi điện trực tiếp cho Khang Kiều ép hỏi đáp án.

Sau đó cô bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, sửa sang lại tủ quần áo, thay ga giường, cọ bồn cầu… Làm vậy cũng không phải để quên đi chuyện vừa rồi, chỉ muốn quá trình chờ đợi không có vẻ quá dài thôi.

Cứ làm xong một việc cô sẽ chạy tới tủ giày lấy điện thoại ra, chờ mong nhận được tin trả lời từ anh.

Nhưng kết quả thì tới khi cô dọn dẹp nhà cửa đến không còn một hạt bụi, thay đồ và trang điểm xong, cách giờ hẹn càng lúc càng gần, Khang Kiều vẫn không trả lời, ngay cả tin tức cũng không có, thậm chí cô không rõ anh đã bắt đầu đi hay chưa, không phải cứ như vậy bốc hơi khỏi nhân gian đấy chứ?

Cuối cùng Miêu Tiêu không nhịn được nữa, cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu.

“Rốt cuộc có thể ngồi hay không?” Mỗi ký tự cô gõ ra dường như đều phải dùng hết sức, nhưng lúc ấn nút “Gửi” cuối cùng lại rất nhẹ nhàng thanh thản.

Khang Kiều vẫn không trả lời tin nhắn, mà trực tiếp gọi điện thoại.

Phát triển đến mức này làm Miêu Tiêu bất ngờ, khi điện thoại reo vang, cô thậm chí còn bị giật mình.

Sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp, cô mới nhận điện thoại, đưa điện thoại tới bên tai, dè dặt cất tiếng “A lô”.

“Thật ngại quá, vừa rồi thảo luận với Chung Khải về một bệnh nhân, tình hình hơi phức tạp, lúc nói chuyện quên trả lời.” Trong điện thoại truyền đến tiếng xin lỗi của Khang Kiều.

Ừm, công việc quan trọng, cô có thể hiểu được…

Miêu Tiêu định nói vậy nhưng kết quả lời thốt ra lại hoàn toàn khác, “Chuyện này cũng có thể quên ư?”

Đúng vậy, cô hiểu, cũng không trẻ con muốn Khang Kiều xếp thứ tự cô và công việc, nhưng đâu phải họ đang tám chuyện việc nhà, tại sao hết lần này tới lần khác đang nói tới chủ đề quan trọng thì quên trả lời lại?

Dù có là cô cũng cảm thấy bất an!

“Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Anh thề son sắt đảm bảo.

“…” Miêu Tiêu sửng sốt.

“Vẫn còn giận à?” Anh thử dò hỏi.

“Không, chỉ là…” Hơi bất ngờ thôi. Cô dẩu môi, lí nhí hỏi: “Anh sẽ không cảm thấy em cố tình gây sự chứ?”

Câu hỏi này dường như khiến Khang Kiều bất ngờ, đầu dây bên kia rơi vào im lặng, một lát sau anh lại cất tiếng, “Anh cho rằng ‘cố tình gây sự’ có nghĩa là chẳng có lý do gì cũng cố tình gây chuyện cãi nhau, nhưng em có lý do, thật sự rất bất an phải không?”

“Dĩ nhiên sẽ thấy bất an rồi!” Giọng Miêu Tiêu dần dần nhẹ đi, “Cũng không biết rốt cuộc anh có ý gì…”

“Gặp nhau sẽ nói cho em biết.”

“Bây giờ không thể nói sao?”

“Ừ, có những lời nhất định phải gặp nhau mới nói được.”

“Tại sao vậy?” Điện thoại của anh bị nghe lén sao? Dù thật sự bị nghe trộm, đó là chuyện gì mà không thể để người khác biết? Họ đang yêu đương lén lút ư?

“Vì muốn nhìn dáng vẻ đỏ mặt của em, muốn nghe tiếng tim em đập, nói không chừng…” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Nói không chừng còn có thể muốn làm gì gì đó với em.”

Thế thì vội vàng quá đó nha!

Hiện giờ mặt cô cũng đã đỏ, tim cũng đập rất nhanh.

Như nghe thấy tiếng reo hò trong lòng cô, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Biết nhà cô không chỉ có Khang Kiều, nhưng có thể trực tiếp tới nhà tìm thì chỉ có mình anh.

Mặc dù hận không thể lập tức gặp mặt anh nhưng khi anh thật sự tới nơi lại cuống quýt không kịp chuẩn bị mà xuất hiện, cô lại không biết làm thế nào mới được, ngượng ngùng, lúng túng, còn vô cùng thấp thỏm, lo lắng trang phục của mình không đủ long trọng, cũng sợ long trọng quá làm anh chê cười.

Tiếng chuông cửa không ngừng reo lên, nghe như có phần vội vã và xao động.

Miêu Tiêu không dám trì hoãn nữa, vừa chạy ra mở cửa vừa ra vẻ trấn định oán giận nói: “Anh có thấy phiền không hả, đã đến nơi rồi còn gọi điện làm cái gì…”

“Gì cơ?” Giọng nói hoài nghi của Khang Kiều truyền đến.

Cùng lúc đó, Miêu Tiêu cũng mở cửa ra, tiếng nói nhanh chóng dừng lại, nụ cười nơi khóe miệng cứng đờ, điện thoại trượt xuống rơi trên nền đất.

Cô há miệng, kinh ngạc nhìn người con trai đang đứng ngoài cửa.

Vạn vật hồi sinh cũng chưa chắc đã là dấu hiệu tốt.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện