Hoa Hồng Trắng

Chương 22


trước sau

Advertisement
1582690481364.png1582690481364.png

Khang Kiều nhíu mày bỏ tai nghe bluetooth xuống, tức giận trợn mắt nhìn về tấm gương gắn trên tường ở phía đối diện.

Đó là một tấm gương m3ột chiều, bên kia tấm gương là một căn phòng tối có thể quan sát hết tất cả những gì xảy ra trong phòng làm việc của anh, cũng giống hệt với kiểu4 phòng thẩm vấn thường hay xuất hiện trên tivi. Đương nhiên, loại trang bị này được lắp tại phòng khám không thể nào là để thẩm vấn bệnh nhân đượ8c. Thường thường những khi gặp phải ca bệnh tương đối phức tạp thì sẽ cần hội chẩn nhưng người mắc bệnh tâm lý lại không giống với những bệnh nhâ7n bình thường, họ chỉ chấp nhận mở lòng với bác sĩ điều trị chính mà mình tin tưởng. Vì thế những bác sĩ khác sẽ đứng tránh mặt trong căn phòng p2hía bên kia tấm gương để quan sát và ghi chép, sau đó tìm ra phương pháp điều trị thích hợp nhất.

“Hình như có thể nghe thấy.” Sau khi phát hiện ra cái nhìn chằm chằm của anh, Miêu Tiêu phán đoán hiệu quả, khẽ thở phào nhưng cũng không vì thế mà giữ im lặng, ngược lại còn bắt đầu trò chuyện với anh: “Tin nhắn wechat mà tối qua anh thu hồi là gì thế?”

“Tôi…” Anh day day hai bên huyệt thái dương đang nhói đau: “Tai nghe không phải để cô dùng nói chuyện trời ơi đất hỡi thế đâu!”

Không sai, đúng 110 chữ, 14 dấu câu, trong đó có 8 dấu chấm than… Có cần phải chính xác đến thế không cơ chứ?

“Được rồi, tôi nói vậy…” Vẫn luôn có một cảm giác chứng cứ quá xác thực không thể chống chế được. Anh hít một hơi thật sâu, quyết chơi trò may rủi luôn: “Câu tôi thu hồi là mạng sống của tôi!”

“… Nghiêm… nghiêm trọng đến thế sao?”

“Khá là nghiêm trọng.” Anh nhìn vào tấm gương, nghiêm túc gật đầu: “Cô biết đấy, con người khó tránh khỏi có những lúc xúc động, có thể là do bầu không khí ảnh hưởng, cũng có thể là thỉnh thoảng bị mất trí. Tình huống của tôi tối hôm qua thuộc về loại thỉnh thoảng mất trí! Tóm lại, chính là kiểu trong lúc IQ logout đã nói ra mấy lời không nên nói, cũng may IQ đã online lại rồi, nếu như tôi không thu hồi những câu kia thì quãng đời còn lại của tôi sẽ bị chính mình hủy hoại mất. Vì vậy tối hôm qua tôi đành phải dứt khoát liều chết một lần. Cho nên, chuyện liên quan đến tính mạng, cô vẫn không nên hỏi thì hơn.”

“…” Miêu Tiêu im lặng.

“Không có gì, chỉ là một vài icon bị đánh nhầm thôi.” Cái cớ này anh cũng đã sử dụng rất nhiều lần.

Miêu Tiêu không dễ dàng bị thuyết phục: “Lừa ai vậy, nếu chỉ là icon thì giải thích qua qua là được rồi, chẳng việc gì phải thu hồi tin nhắn, vẽ vời thêm chuyện chắc.”

“Lười giải thích, phiền.”

“Nhưng sau đó anh lại giải thích đúng 110 chữ, 14 dấu câu, trong đó còn có 8 dấu chấm than, thậm chí cách dùng từ còn hơi lộn xộn. Có thể thấy được cảm xúc của anh lúc đó rất kích động, không thể nào đơn giản như kiểu gửi nhầm icon được. Thêm vào đó, bất luận là kiểu gì thì thêm vào một đống dấu chấm câu cũng đều là chuyện rất phiền phức.”

Khang Kiều hơi nhíu mày, lặng lẽ lôi di động ra đọc tin nhắn cuối cùng mà anh gửi tối qua —— “Tôi gửi nhầm thôi! Đừng nên suy nghĩ nhiều! Cũng không phải tôi thu hồi những lời không thể cho người khác đọc được, chỉ là một cái icon mà thôi, đừng cố truy đến cùng cũng đừng để ý đến những chi tiết bé xíu này! Con người ai chưa từng lầm lỡ, cứ mãi níu lấy sai lầm nho nhỏ của đối phương là hành động không có một chút ý nghĩa nào cả! Vì thế nên! Bây giờ! Đi ngủ đi! Đừng nói cái gì cả, đừng hỏi cái gì hết, chuyện này cứ cho qua như lật sang một trang sách mới đi, ngày mai gặp!”

Thứ này đều được dùng để phục vụ bệnh nhân, vào lúc các bác sĩ khác có vấn đề muốn hỏi thì có thể kịp thời trao đổi với bác sĩ điều trị chính.

Khang Kiều đã liên hệ với bên Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa Gia đình, tiếp nhận vụ của người lính cứu hỏa kia, hẹn vị hôn thê của người đó tới diện chẩn*. Anh nghĩ đến việc có lẽ Miêu Tiêu sẽ muốn hỏi gì đó về tình hình nên mới đặc biệt cho cô vào căn phòng tối ở bên cạnh.

(*) Phương pháp điều trị thông qua khuôn mặt.

“Thì đã sao, dù sao vợ chưa cưới của anh ta vẫn chưa đến mà.” Miêu Tiêu bĩu môi phản đối, cố chấp hỏi: “Mà rốt cuộc anh đã thu hồi tin nhắn gì?”

Kể từ lúc anh thu hồi tin nhắn tối hôm qua, cho đến tận bây giờ cô đã lặp đi lặp lại câu hỏi này không biết bao nhiêu lần.

Có vẻ như đã bị anh thuyết phục, cũng có vẻ như đang tự hỏi chuyện khác. Anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô nên không có cách nào suy đoán được ý nghĩa thực sự phía sau sự im lặng đó.

Sợ cô tỉnh táo lại vẫn không từ bỏ ý định, Khang Kiều nhanh chóng bồi thêm một câu: “Cô muốn thấy tôi chết sao?”

“Tôi…” Cô hơi mấp máy môi.

Khang Kiều không chờ cô nói xong đã cướp lời: “Nghĩ kĩ rồi hãy nói, tôi chết đi thì cô phải làm sao bây giờ?”

“Được thôi, vậy tôi chờ anh chữa khỏi cho tôi xong rồi sẽ hỏi sau.”

“…” Anh đoán không sai mà, quả nhiên cô vốn không quan tâm đến sống chết của anh!

Oán khí đang hừng hực thiêu đốt trong ngực anh, càng lúc càng rực cháy, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra ngoài thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của trợ lý từ bên ngoài truyền vào: “Bác sĩ Khang, cô Lưu đến rồi.”

Anh “ừ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía tấm gương trên tường, cảnh cáo Miêu Tiêu ở chỗ đó bằng ánh mắt “Nhìn nhiều nói ít”.

“Bác sĩ Khang, bây giờ anh đang soi gương hay đang nhìn tôi thế?” Tiếng hỏi của Miêu Tiêu bất chợt vang lên bên tai anh.

“Đương nhiên là nhìn cô!”

“Anh nhìn tôi làm gì? Mau mời người ta vào đi kìa.”

Anh trợn trắng mắt, đành phải dặn luôn: “Miêu Tiêu, cô hãy nghe cho kĩ, theo nguyên tắc phải bảo đảm sự riêng tư của bệnh nhân, cô không phải nhân viên y tế tham gia điều trị bệnh cũng không phải người nhà bệnh nhân. Nhưng bởi vì có sự bảo đảm của chủ nhiệm Thẩm nên tôi mới cho cô đứng ngoài quan sát. Chỉ giới hạn ở việc đứng ngoài quan sát. Cô có thể đưa ra một số vấn đề mà cô muốn làm rõ nhưng tôi sẽ căn cứ vào tình hình của bệnh nhân để đặt câu hỏi. Nói cách khác, cô tuyệt đối không được can thiệp đến tôi, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ bất kì chuyện gì mà cô nghe được cho người thứ ba, rõ chưa?”

“Ừ, biết rồi.” Hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy, làm Miêu Tiêu cũng bất giác nghiêm túc theo.

Anh không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu lật tập tài liệu bên phía Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình gửi tới.

Lính cứu hỏa hi sinh vì nhiệm vụ tên là Chiêm Thanh, tình hình có phần hơi đặc biệt. Theo lời Chung Khải, tối qua họ cũng đã tìm một bác sĩ tâm lý đến tiếp xúc với cha mẹ Chiêm Thanh. Người đó nói biểu hiện của cha mẹ Chiêm Thanh đối với chuyện anh ta hi sinh tương đối bình thường, chẩn đoán sơ bộ vẫn chưa đến mức phát triển thành rối loạn stress sau sang chấn. Nhưng có một người lại cần được chú ý, đó chính là vợ chưa cưới của Chiêm Thanh – Lưu Kỳ.

Nghe nói họ yêu nhau đã gần 4 năm, phòng tân hôn cũng mới tu sửa hoàn tất, định đợi đến sinh nhật Chiêm Thanh thì sẽ đi đăng ký kết hôn.

Khang Kiều cố ý liếc mắt, sinh nhật Chiêm Thanh là 30 tháng 12, chỉ còn 3 ngày nữa.

Đám cưới bỗng biến thành đám tang, đương nhiên cảm xúc sẽ biến chuyển cực lớn. Đối với hầu hết mọi người thì đây chính là một thử thách rất khó vượt qua, nhưng những gì Lưu Kỳ biểu hiện ra ngoài lại không phải đau buồn, mà là oán hận.

Cô ta có một nỗi hận khó hiểu với Chiêm Thanh, thậm chí lúc biết tin anh chết, cô ta còn cười lạnh nói đáng đời.

Qua tìm hiểu, trước đó họ chưa bao giờ cãi nhau mà vẫn luôn rất tình cảm, nỗi hận kia dường như được sinh ra trong nháy mắt, không có nguyên do.

Khang Kiều đang nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một bóng dáng xinh đẹp đi đến, anh ngước mắt lên nhìn.

Lưu Kỳ rất xinh đẹp, dáng người thon thả, mặc một chiếc áo măng tô màu đỏ, rất hợp với bầu không khí năm hết Tết đến. Tinh thần của cô ta trông cũng có vẻ phấn chấn, so với việc nói người đã hi sinh vì nhiệm vụ kia là chồng chưa cưới của cô ta chi bằng nên nói là kẻ thù thì giống hơn.

“Có muốn uống chút gì không?” Khang Kiều phá vỡ sự im lặng trước.

“Không cần.” Cô ta nhếch môi, giữa đôi lông mày ẩn chứa sự mất kiên nhẫn: “Tôi không cần trị liệu gì cả, đến đây chỉ vì muốn nói cho anh biết, mong anh bảo mấy người của cái ủy ban kia đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Khang Kiều không đáp lời cô ta, vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh ghế sofa, nhìn chiếc sofa dành cho một người đối diện chỗ ngồi của mình: “Ngồi đi, dù sao cũng đã đến rồi, cứ tâm sự một lát cũng được.”

Nghe vậy, Lưu Kỳ hơi do dự, ánh mắt nhìn anh đầy cảnh giác.

Thấy cô ta vẫn đứng nguyên ở cửa, Khang Kiều cười nói: “Tôi cũng chỉ muốn có cái để báo cáo với Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình thôi, không muốn trò chuyện cũng không sao, cô cứ ngồi ở đây nửa tiếng coi như là giúp tôi đi.”

Nói xong, Khang Kiều lôi di động ra, bắt đầu chơi game.

Rõ ràng Lưu Kỳ có vẻ thả lỏng hơn, ngồi xuống chiếc sofa đối diện anh, mắt nhìn đồng hồ: “Tôi chỉ có thể ở đây tối đa mười phút thôi.”

“Cô đang vội à?” Khang Kiều không ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy, lúc trước đã hẹn với người đưa hàng mang máy hút mùi và bếp gas rồi, hẹn hai giờ.”

“Mang đến nhà mới của cô và Chiêm Thanh sao?”

Rõ ràng là câu hỏi mang tính xát muối lên vết thương nhưng Khang Kiều lại nói cực kỳ bình thản, đến mức khiến Lưu Kỳ cũng phải cảm thấy ngạc nhiên, một lát sau cô ta mới bật cười: “Anh đúng là chỉ muốn báo cáo lại mà.”

“Chẳng nhẽ lại không.” Anh nhún vai: “Đám người bên ủy ban kia rảnh rỗi đến phát phiền, luôn thích lo chuyện bao đồng, tôi cũng chỉ là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu*.”

(*) Ý chỉ người ta phải nghe theo quyền lực và mệnh lệnh của cấp trên.

Lưu Kỳ nhìn anh không chớp, hỏi mỉa: “Bạn gái của anh có lẽ rất hạnh phúc nhỉ?”

“Ồ?” Khang Kiều hơi sửng sốt: “Sao lại nói vậy? Bởi vì trông tôi đẹp trai à?”

“Không phải vậy, chỉ cảm thấy…” Lưu Kỳ phì cười, giọng nói mang theo ý châm biếm: “Có một người bạn trai làm việc không đàng hoàng thế này, chắc hẳn không cần phải đắn đo đến chuyện hi sinh bản thân để giúp đỡ cho đối phương hay không.”

Khang Kiều vẫn điềm nhiên như không, anh hỏi: “Cô đã từng hi sinh vì Chiêm Thanh sao?”

Cô ta bỗng nhiên cảnh giác, quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng đáp lời: “Không phải.”

Trong tai nghe phát ra giọng nói ồn ào của Miêu Tiêu: “Cô ta tránh tầm mắt của anh! Chắc chắn là đang nói dối! Trong phim Mỹ nói biểu hiện nhỏ này chính là đang nói dối!”

Phim Mỹ?

Đây là thực tế, không phải phim truyền hình!

Biểu hiện nhỏ coi như yếu tố tham khảo thì còn được, nhưng nếu chỉ dựa vào nó mà kết luận thì lại hơi qua loa. Huống chi, chỉ liếc mắt mà anh còn có thể nhìn thấy được động tác né tránh của Lưu Kỳ, một động tác có biên độ lớn như thế thì sao có thể là biểu hiện nhỏ?

Khang Kiều âm thầm liếc về phía tấm gương một chiều trên tường, không tiếp tục hỏi đến cùng mà gợi ra một đề tài mới, thản nhiên nói: “Nhân tiện, vị trí bạn gái của tôi vẫn đang còn trống, cô có hứng thú không?”

“Xin lỗi…” Lưu Kỳ liếc xéo anh: “Tôi không có hứng thú với người làm việc không đàng hoàng?”

“Thế ư?” Khang Kiều khẽ thở phào, bệnh của cô ta vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng.

Miêu Tiêu ở đầu bên kia tai nghe lại hét to: “Bác sĩ Khang, anh mau mau nói cho cô ta biết, làm việc không đàng hoàng chỉ là hình tượng, thật ra nội hàm của anh còn rất keo kiệt!”

“…” Im miệng đi! Cái nội hàm và hình tượng mà cô nói về bản chất có khác quái gì nhau đâu? Đều mang nghĩa xấu thôi hiểu không hả!

“Huống chi…” Lưu Kỳ bật cười tựa người vào ghế sofa: “Tôi vừa mới khắc chết một người, anh không sợ sao?”

“Vậy thì chúng ta cũng khá hợp đấy, tôi còn khắc chết cả ba mẹ mình cơ.”

“…”

Ván này, Khang Kiều thắng rồi, thắng trong đau xót.

Anh cúi đầu, mắt hơi liếc về thời gian hiển thị trên di động, nói: “Cũng sắp đến giờ cô phải đi nhận máy hút mùi rồi, chờ cô xong việc chúng ta lại hẹn tiếp vậy.”

“Không cần phải hẹn nữa, tôi không có bệnh, không cần.” Cô ta hơi kích động.

“Chỉ muốn hẹn cô với tư cách là một người đàn ông bình thường cũng không được sao?”

Lưu Kỳ nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau mới hơi hé môi, bật ra một câu ghét bỏ: “Thật buồn nôn!”

“Hửm?” Anh hơi nhướng mày.

“Có đồng nghiệp như anh quả thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn!” Nói xong, cô ta đứng dậy, sau khi liếc anh bằng ánh mắt căm ghét thì quay người rời đi không thèm ngoái lại.

Khang Kiều cũng không ngăn cản, nhưng anh tự nhiên nhớ đến Miêu Tiêu.

Miêu Tiêu cũng đã nói những câu tương tự —— “Vừa nghĩ tới việc chúng tôi lại phải phục vụ cho những người như thế, tôi liền cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng!”

Anh cho rằng đây là lời mà người có chướng ngại với nghề nghiệp của mình mới nói ra được.

Anh hiểu rất rõ nguyên nhân khiến Miêu Tiêu không có cách nào tiếp tục công việc, còn về phần Lưu Kỳ… Trông cậy vào việc cô ta chủ động mở lòng là điều không thể, chắc anh chỉ có thể tìm hiểu bằng cách khác thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện