Hoa Hồng Trắng

Chương 21


trước sau

Advertisement
1582690465641.png1582690465641.png

Lý trí sụp đổ rồi!

Bỗng nhiên anh quay người, nhìn về phía cô hét toáng lên: “Đã nói đến mức đó rồi mà còn không hiểu sao?”

“Hả?” Cô 3lúng túng chớp chớp mắt: “Anh có nói cái gì à?”

“Không phải mới vừa nói đó sao! Một bác sĩ tâm lý có dư luận không tốt, hành xử không chuẩn 4mực, tiền án chồng chất như tôi, ngoại trừ cô thì còn ai cần tôi chứ?”

“Có phải cô đang nghĩ đúng là tôi có dư luận không tốt, hành xử không chuẩn mực đúng không?”

“Ừm…” Biết rồi còn hỏi, tự tìm nhục sao?

“Vì vậy đến cô cũng cảm thấy tôi không xứng làm bác sĩ tâm lý, chỉ xứng làm tài xế, đúng không?”

“Hả?” Cô cảm thấy không theo kịp mạch suy nghĩ của Khang Kiều: “Tôi không có ý này.”

“Vậy cô nói cho tôi biết. Tại sao mỗi lần ngồi xe của tôi cô đều ngồi ở ghế sau. Ghế phụ bên này của tôi có sinh vật vô hình gì sao?” Vấn đề này anh đã tò mò rất lâu rồi, ngay từ lần đầu tiên đưa cô về nhà sau khi gặp huấn luyện viên Triệu. Chỉ có điều khi đó anh cảm thấy như thế này cũng không có gì không tốt, ngược lại cô ngồi ở ghế sau anh có thể coi như không thấy, vì vậy vẫn luôn không hỏi ra miệng.

“…” Lúc nãy đâu có nói như thế, tuy nghe qua cảm thấy không khác nhau8 lắm, nhưng bản chất trong đó lại khác nhau.

“Muốn tôi tự hạ thấp chính mình cô mới hài lòng đúng không?”

“Cũng không thể coi là hạ 7thấp…” Có tiền án hay không cô không biết, tuy nhiên dư luận không tốt, hành xử không chuẩn mực là sự thật mà.

“Cô có ý gì?”

“Không 2có gì.” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, không dám nói lời trong lòng ra miệng.

Tại sao bây giờ lại bắt đầu để ý chứ?

Phí lời! Sau khi ý thức được khả năng mình vẫn luôn bị coi là tài xế đương nhiên sẽ để ý. Đó là chuyện bình thường!

Nhưng Miêu Tiêu lại cảm thấy anh có bệnh: “Bác sĩ Khang, sao anh nghĩ nhiều vậy? Đây chỉ là thường thức thôi mà.”

“Thường thức như thế nào?” Tại sao anh không biết còn có loại thường thức kỳ quái này chứ?

“Bình thường ngồi xe của đàn ông, tôi đều sẽ không chọn ghế phụ, vị trí đó tôi cho rằng chỉ có quan hệ thân thiết đặc biệt mới có thể ngồi, ví dụ như vợ chồng, người nhà, hoặc là bạn trai bạn gái. Quan hệ như của chúng ta rõ ràng không thích hợp, sẽ làm cho nửa kia của đối phương hiểu lầm.”

Khang Kiều cười xòa: “Một kẻ độc thân như cô làm gì có nửa kia mà lo lắng?”

“Tôi đang lo lắng cho anh thôi.”

“Tôi làm gì có một nửa khác?” Không phải vẫn là đâm cho anh một dao sao!

“Bây giờ không có, về sau chắc chắc sẽ có, trước khi người đó xuất hiện, vẫn nên giữ mình trong sạch một chút thì hơn.”

“Sẽ không có.” Khang Kiều vô cùng quyết đoán bác bỏ khả năng này: “Tôi sẽ không tìm người đến ở nhà của tôi, ngủ giường của tôi, ăn cơm của tôi, tiêu tiền của tôi, tuyệt đối không!”

Miêu Tiêu bị lời nói không thể tưởng tượng này của anh dọa cho sợ hãi: “Không phải chứ, anh dự định mang theo tấm thân trong trắng vào trong quan tài luôn sao?”

“Không được hả! Các cô trang điểm cho xác chết còn quan tâm xác chết có phải là trai tân hay không nữa à?”

“Ồ.” Cô chẹp chẹp lưỡi, dùng ánh mắt như đang nhìn động vật quý hiếm để nhìn anh: “Quả nhiên anh vẫn là trai tân.”

“…”

“Nghĩ cũng phải thôi, khi anh hẹn hò với Kỷ Ương khi cô ấy mới tròn hai mươi tuổi. Mặc dù nói đã trưởng thành nhưng vẫn luôn cảm thấy dường như không làm được chuyện đó. Hơn nữa cô ấy còn là một vận động viên, cảm giác giống như cô nương thời cổ đại luyện võ công từ nhỏ, một khi bị phá tấm thân xử nữ sẽ giống như trút hết chân khí.”

“…”

“Nhưng anh hoàn toàn không muốn sao? Thật lợi hại đó, làm sao anh nhịn được?” Nói đến đây, bỗng nhiên cô tỏ vẻ ghét bỏ: “Không phải là anh xem các video cô ấy thi bơi rồi tự giải quyết đó chứ?”

Anh rũ mắt xuống, nhìn về phía cái đầu nhô ra từ khe hở giữa ghế lái và ghế phụ, ngượng ngùng nói: “Cô rất hiểu nhỉ?”

“Đúng thế sao?”

“Đúng cái rắm!” Anh giơ tay lên, không chút lưu tình mà đè mạnh đầu cô xuống.

Khi Miêu Tiêu đang bận giãy giụa, anh nghiêng mặt về một bên, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi cảm giác khô nóng ở gò má nguội dần, anh mới có dũng khí nhìn thẳng vào vấn đề cô vừa nói.

Cũng không có gì lợi hại, trên thực tế, anh hoàn toàn không phải cố gắng nhẫn nại.

Khi hẹn hò với Kỷ Ương, dường như anh chưa bao giờ có cảm giác xúc động đó. Bản năng trong truyền thuyết của loài người kia vẫn luôn luôn ngủ say trong cơ thể anh.

Ngược lại khi hai tay của người bên cạnh ra sức giãy giụa làm càn trên lồng ngực anh, dường như anh cảm thấy có gì đó thức tỉnh.

Anh như bị điện giật mà thu cánh tay để trên đầu cô lại, thuận thế đẩy móng vuốt đang quấy rối của cô.

“Không phải, không phải mà, chỉ là đùa một chút thôi, vậy mà anh còn ra tay.” Sau khi lấy lại được tự do lần nữa, Miêu Tiêu vừa vuốt lại tóc vừa oán trách.

Hiếm khi Khang Kiều không phản bác, đưa tay đẩy cô trở lại ghế sau, lẳng lặng khởi động ô tô, lái ra khỏi nhà để xe.

Trên đường đi, từ đầu đến cuối anh luôn giữ im lặng, mới đầu Miêu Tiêu còn thản nhiên tán gẫu với anh. Sau đó mãi không có câu trả lời, cô bắt đầu cảm thấy không thú vị, bèn biết điều im lặng.

Mãi đến lúc đi đến dưới nhà trọ của cô, cô xuống xe, rất lễ phép vòng qua bên ghế lái.

Cô chưa kịp mở miệng Khang Kiều đã mỉa mai: “Nếu cô dám nói ‘Tạm biệt’ tôi sẽ lái xe đâm cô, có chết cũng phải kéo theo cô làm đệm lưng.”

“… Tôi chỉ muốn dặn anh đi chậm một chút, chú ý an toàn.”

“Chỉ vậy thôi?” Anh nửa tin nửa ngờ.

“Không chỉ có vậy…”

“Tôi biết rồi!”

“Bỏ đi, chỉ có vậy thôi.” Cô nuốt trở lại lời muốn nói lúc đầu, im lặng quay đi.

“Quay lại!” Tiếng gầm không vui của Khang Kiều ở phía sau truyền đến: “Thế này là thế nào? Nhử tôi à? Nói hết cho tôi!”

Cô dừng bước, quay đầu lại, tức giận càu nhàu: “Tôi vừa thêm bạn wechat, tiện thì liên lạc.”

“… Không tiện.”

“…”

“Cô coi tôi là loại người gì, muốn xóa thì xóa, muốn thêm thì thêm à?” Nói xong, anh hừ một tiếng.

“Hờ, vậy tạm biệt.”

“…”

Miêu Tiêu không để ý đến tiếng mắng chửi phía sau lưng, không thèm quay đầu mà sải bước vào nhà luôn.

Khi đứng chờ thang máy, điện thoại di động vang lên tiếng thông báo, cuối cùng Khang Kiều vẫn đồng ý yêu cầu thêm bạn của cô, đồng thời gửi nguyên một hàng icon đỏ rực của hệ thống thể hiện đang nổi giận.

Cô trợn trừng mắt quay đầu, xuyên qua cửa nhìn về phía anh.

Tuy ánh mắt liếc qua nhìn thấy động tác quay đầu của cô, nhưng Khang Kiều lại cố ý không nhìn cô, tiện tay ném điện thoại di động sang một bên, đạp chân ga, dứt khoát đi mất hút.

Xe vừa mới rời khỏi khu nhà cô, điện thoại di động kêu lên, đấu tranh một hồi cuối cùng anh vẫn không nhịn được cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

“Tôi muốn thử giúp anh lính cứu hỏa kia ra đi được đẹp đẽ, anh có thể giúp tôi không?”

Tiếng phanh xe chói tai xé tan bầu trời đêm.

Khang Kiều không để ý đến chuyện phải lái xe vào ven đường, anh cứ dừng giữa đường như vậy, kinh ngạc nhìn vào điện thoại di động.

Một hồi lâu sau anh mới xác định mình không nhìn lầm, cái người trước đó không lâu còn luôn miệng nói “Người đã chết thì cũng chết rồi, không có cảm giác gì, cũng không để ý xem đẹp hay không đẹp đâu” thật sự đã thay đổi ý định. Chính xác hơn, cô hoàn toàn thay đổi quan niệm tiêu cực khiến người ta giận sôi lên lúc trước.

Đã nhiều năm qua, Khang Kiều chữa khỏi cho vô số bệnh nhân, cô không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, thậm chí cũng không thể coi là bệnh nhân của anh.

Nhưng giờ phút này, anh lại có cảm giác thành công hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ.

Không được, anh không thể tỏ ra quá kích động, phải tỉnh táo, thậm chí phải lạnh lùng.

Thế là đủ loại cảm xúc hợp lại trên các đầu ngón tay, cuối cùng anh suy nghĩ rồi nhắn một câu – “Mười giờ sáng mai đến tìm tôi.”

Chờ một lúc lâu không đợi được tin nhắn trả lời của cô, anh lại không nhịn được giải thích: “Được rồi, để tôi đến đón cô vậy.”

Cuối cùng, cô nhắn lại: “?”

Không có một lời thừa thãi nào, vẻn vẹn chỉ có một dấu chấm hỏi, dường như đánh thêm một chữ cũng ngại mệt mỏi! Anh cắn răng nghiến lợi gõ phím: “Tôi nói tôi đến đón cô!”

Ẩn ý là – nói cảm ơn tôi đi! Cảm động đến rơi nước mắt với tôi đi!

Nhưng kết quả cô chỉ nhắn lại một chữ: “Ừm.”

Mất gần ba phút chỉ chờ được một chữ “Ừm”!

Quá lạnh nhạt rồi đấy! Cảm giác giống như một mình anh mang tâm trạng chập chờn nhảy nhót lên xuống, thật khó chịu, anh không nhịn được bồi thêm một câu: “Ngày mai ngồi ghế phụ đi.”

Khi ấn phím gửi đi cũng là lúc anh thấy hối hận!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện